Chương 91: Phong Nguyệt thụ

Dịch giả: Khả Sinh Ly.

Mấy chỗ này cũng coi như là một trong những bí mật lớn của Lâm Việt.

Phi hạm đi vào Truyền Tống trận, chớp mắt đã biến mất khỏi Bắc Tinh vực!

Trong thông đạo truyền tống, Dạ Minh Nguyệt hỏi hắn:

- Vô Niệm công tử bảo chúng ta biết Chiếu Thiên Kính đã tạo ra phân thân Ma Đế, tất có âm mưu gì đó, cơ mà vật này lại đang ở Nam Tinh vực, đi đâu tìm nó bây giờ?

Trong ánh mắt nàng lộ rõ vẻ hưng phấn.

Lâm Việt vuốt cằm nheo mắt.

- Phật hoàng là chủ Nam giới, việc của Ma đế hắn chắc chắn có dính líu vào...

- Bây giờ cứ thế mà đi tìm tấm gương kia trong khi không có manh mối còn khó hơn lên trời, nên là... trước đi tìm Thiên Thủ Phật hoàng đi.

Liễu Vô Ngân giật mình, lão huyết kém chút nữa phun ra ngoài:

- Thiên... Thiên Thủ Phật hoàng? Hoàng giả của Nam Tinh vực?

Long Lân cũng mồ hôi đầy đầu, mẹ nó, tên này vừa tiêu diệt Thất Nghiệp Ma hoàng, vừa đến vùng đất mới, lại muốn gây sự với lão đại người ta à?

Cái này... có hơi quá rồi? Đùa không đấy tiểu tổ tông?

Đương nhiên là Lâm Việt đang đùa rồi.

- Thoái mái chút đi, bây giờ mà tới chính là đi nạp mạng, chỗ này chúng ta cũng không có Tần Vô Niệm hay Tu Di Đại tôn hậu thuẫn đâu, vả lại có cũng chưa chắc ích gì.

Hiện tại Tu Di đang tiến đến Bích Lạc Thượng Thanh cung để bái tế Mặc Long hoàng, đồng thời cũng có thể chỉ dạy Tần Vô Niệm nâng cao thực lực, sớm ngày có thể sánh ngang với lưỡng hoàng còn lại.

Hắn lại phân tích tình thế một chút:

- Ánh Thiên kính không tung tích, Thiên Thủ Phật hoàng cũng không dễ tìm, tên này không giống Ma hoàng có Ma cung của mình, hắn thần du khắp Nam Tinh vực, ở đâu cũng có thể gặp, nhưng xui rủi tìm cả vực cũng không thấy mặt.

Mọi người nghe xong, Dạ Minh Nguyệt mỉm cười:

- Xem ra chúng ta vẫn nên nói chuyện cẩn thận đi, lỡ đâu Phật hoàng đang ngay cạnh bên thì làm sao?

Vừa nói nàng vừa liếc Lâm Việt, trong lòng thầm lo lắng.

"Đừng có phách lối thế chứ, nhỡ bị người ta nghe được chẳng phải lớn chuyện rồi?"

- Ừm, có lý, mấy người cố gắng khiêm tốn chút, đừng gây sự đấy.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, bốn người đột nhiên muốn đi lên đánh cho một trận, đương nhiên là nếu không có khoảng cách thực lực rồi.

- Công tử, vậy giờ chúng ta đi đâu?

Kiếm Si Nhi im lặng nãy giờ lên tiếng.

Không cho gọi là Thánh tử, Tiểu Thánh tử các thứ, nàng nghĩ không ra danh vị phù hợp, dứt khoát đổi xưng kêu công tử cho đơn giản.

Nghe hai chữ "công tử" ẩn chứa ý vị ngọt ngào trong chất giọng mềm mại kia, Dạ Minh Nguyệt khẽ giật mình, vô thức quan sát Kiếm Si Nhi.

Nhận ra nha đầu này tuổi còn nhỏ hơn mình một chút, vậy mà trước lồi sau lõm, một số chỗ còn nổi bật hơn cả bản thân...

"Kình địch!"

Đây là đánh giá sau cùng của nàng cho tiểu cô nương này... Cũng không biết là kình địch trong việc gì nữa.

- Kiếm gia thì hiện tại chưa đi được, trước mắt cứ đến chỗ Phong Nguyệt thụ đã.

Lâm Việt quyết định, cười một tiếng.

- Sẵn tiện đi gặp bạn cũ một lần luôn.

- Phong Nguyệt tộc có một loại hảo tửu, có thể giúp các người mạnh lên nhanh chóng, cũng tốt.

Hắn nghĩ nghĩ, bổ sung thêm một câu.

Nghe được có thể tăng thực lực, Liễu Vô Ngẫn hứng thú hỏi:

- Người nói xem rượu gì lợi hại vậy?

- Là Tam Thập Tam Thiên tửu, bảo vật của tộc trưởng đương nhiệm Phong Nguyệt tộc đấy.

- Tam Thập Tam Thiên? Rượu quý như thế làm sao nàng có thể cho chúng ta được?

Dạ Minh Nguyệt không hổ kiến thức rộng, nàng biết đến loại kỳ tửu này.

Lâm Việt thủng thỉnh đáp lại không đầu không đuôi:

- Cứ đến thì sẽ biết thôi.

Lần sang Nam Tinh vực này, hắn có ba mục đích, một Ánh Thiên kính và hóa thân Ma đế, hai là Phật hoàng và Vạn Phật điện, ba là Phong Nguyệt tộc và Kiếm gia.

Hắn quay sang nhắc Kiếm Si Nhi:

- Chuẩn bị nhé, có lẽ người Kiếm gia cũng ở Phong Nguyệt thụ chưa biết chừng.

- Thật không?

Kiếm Si Nhi nghi ngờ, khi còn nhỏ nàng nhớ tộc nhân Kiếm gia cực kỳ ít xuất ngoại.

- Cũng không chắc, ta cũng chỉ là phán đoán thôi, dù gì thì Phong Nguyệt Thịnh hội sắp bắt đầu rồi.

- Phong Nguyệt Thịnh hội?

Liễu Vô Ngẫn nghe tên mới liền lại hỏi tiếp.

Lâm Việt giải thích ngắn gọn:

- Phong Nguyệt tộc là một trong tám đại tộc Nam Tinh vực, mười năm sẽ tổ chức một lần Thịnh hội, có đấu tửu, đấu cầm, đấu khí, đấu võ, chơi rất vui.

Mọi người nhìn nhau ngẫm nghĩ, Long Lân định nói gì đó, lại bị Liễu Vô Ngân, đưa tay ngăn cản:

- Lão Long, ta biết ngươi muốn nói gì, để ta đi.

(Dịch: Ô lão này nói lắm nhỉ, tranh đất diễn của anh vảy kìa =)) )

Liễu Vô Ngân ôm quyền nhìn Lâm Việt:

- Công tử, đấu khí và đấu võ chúng ta có thể lên đài được, nhưng hai cái còn lại...

- Nói thật, Liễu mỗ gảy đàn... có khi còn gây sát thương lớn hơn cả Phượng Minh thương!

Dạ Minh Nguyệt không nhịn được mà cười lên một tiếng:

- Bình tĩnh, ngươi không biết, nhưng ta biết.

Liễu Vô Ngân bấy giờ mới tỉnh ra:

- Trước từng nghe Dạ tiểu thư từ nhỏ theo Dạ vương đi khắp Bắc Tinh vực, xem ra đã học được tài hoa của phụ vương rồi.

Dạ Minh Nguyệt im lặng đồng ý, trong lòng thì thầm lắc đầu, "Không phải là học được tài hoa, là trò giỏi hơn thầy, cha ta so đàn với rượu còn phải thua ta nha."

Thấy mọi người thảo luận xong, Lâm Việt mới lên tiếng:

- Tóm lại là ta muốn tiếp cận Phong Nguyệt tộc, mà như thế, mọi người phải bộc lộ hết tài năng ở lần Thịnh hội này, thế giới người mạnh có quyền, không cần biết ở đâu cũng là vậy, phải có giá trị mới được người khác nhìn đến.

Cả bọn không nói gì, nhưng hiển nhiên là đồng ý với quan điểm này.

Lúc này, thuyền hạ, trong không gian vô tận hiện ra hình bóng một cái cây mờ ảo phía xa.

Dần dần lại gần mới rõ ràng sự vĩ đại của nó, chỉ một cánh hoa rụng lướt qua còn to gấp đôi phi hạm họ đang đi!

Ngoại trừ Lâm Việt và Dạ Minh Nguyệt ra, mấy người Liễu Vô Ngân như nhà quê ra tỉnh, cực kỳ chấn động mà nhìn kỳ cảnh trước mắt.

- ... Cây thành tinh à? Còn to hơn cả một hành tinh!

- Long mỗ từng gặp không ít yêu mộc khổng lồ, vậy mà tổng tất cả cũng chưa bằng một phần ngàn đại thụ này!

Dạ Minh Nguyệt tò mò hỏi:

- Đây là nơi ở của Phong Nguyệt tộc à? Họ ở trên nhánh cây đúng không?

Lâm Việt lắc đầu:

- Không phải, là bên trong thân.

Một lúc sau, Phi hạm luồn lách của từng đám hồng cánh hoa rụng rơi mà đi đến phần gốc cây.

Một thông đạo lộ ra, tiến vào bên trong đen đặc một màu, nhưng không lâu sau ánh sáng lại chiếu, một cảnh tượng mỹ lệ hoàn toàn khác tinh không đầy sao bên ngoài xuất hiện.

Một thế giới hoa múa rợp trời, các kiến trúc được thiết kế trang nhã lại tráng lệ dựa lên các phần thân cây tạo một cảm giác hài hòa khó tả.

Nổi bật nhất là ở trên cao không phải mặt trời, mà là một quầng minh nguyệt sáng rọi!

Ánh trắng u lam sắc tuy không có vẻ ấm áp của thái dương nhưng cường độ sáng lại không kém, chiếu khắp cả thế giới này, cũng không có chói mắt mà ngược lại ngắm còn rất thoải mái, rất có thi vị.

- Chào mừng đến với Phong Nguyệt tộc.

Lâm Việt mỉm cười giang tay ra.

Dạ Minh Nguyệt nhìn hắn không chớp, không ngờ bên trong thân cây có một thế giới, lúc này nhẹ nhàng hỏi:

- Lâm Việt, trên thế gian này có gì ngươi không biết không?

Nhìn gương mặt mỹ nhân, hắn không hiểu sao có chút mất tự nhiên, đành quay mặt đi mà đáp:

- Dĩ nhiên có, ta cũng đâu phải toàn trí toàn năng.

(Dịch giả: Tèn ten, tao sẽ nhận bộ này, cũng không biết có nổi không nữa, thôi thì được chăng hay chớ ha ae? Thì là tao dịch bên trung nên có một số đoạn sẽ không khớp lắm với truyện chính vì tao dịch sai và chắp vá chút, nhưng đại khái thì sự kiện vẫn sẽ là như thế, maybe =)) )

-