Chương 11: Mưa thu.

Bây giờ cũng đã gần 11h đêm.

Trần U đi ngang qua trạch viện của Trần Tôn, ẩn ẩn trong gió vang lên âm thanh nữ nhân cười nói ríu rích.

Nhìn qua lại trạch viện của đại huynh Trần Bảo là một khía cạch hoàn toàn đối lập.

Trưởng tử của Đại Bá, Trần Bảo đại thiếu gia cũng là một Sủng Thú Sư nhưng được trời sinh ham mê ăn uống.

Ban ngày, Trần Bảo hay đi ra ngoài, hoặc là đi theo người của Trần gia hoặc là đi riêng lẻ, đi thưởng thức những món ăn bên ngoài.

Trần Bảo tính tình hảo sảng, ăn miếng lớn, uống ngụm to nên nhân khí rất tốt.

Cũng giống như Trần Tôn, hai huynh đệ nhà đại bá dù có ham mê riêng nhưng thực lực vẫn tiến triển đều đều, là thiếu gia ăn chơi nhưng không phế vật.

Giờ này trạch viện của Trần Bảo im ắng, chắc lại chạy ra ngoài đi uống với những người khác rồi.

Trần U đến trước trạch viện của mình, hai hộ về đứng canh cúi chào hắn một cái.

Trần U đẩy cửa bước vào, bên trong giờ rất yên tĩnh.

Toàn bộ mọi thứ đều được thắp sáng bằng Minh Cốt, là một bộ phận phát ra ánh sáng của một loài hải thú dưới biển sâu, rất khó đánh bắt được.

Đi vào trong, Trần U thấy Tiểu Cửu đang ngồi chóng cằm trên bàn, hai mắt lim dim như là buồn ngủ lắm rồi.

Thấy thân ảnh mơ hồ đi đến, Tiểu Cửu lắc lắc đầu cho tỉnh táo, nhìn thấy đó là thiếu gia thì cúi chào.

‘Thiếu gia đã về, người có muốn dùng bữa không, để nô tỳ xuống phân phó cho nhà bếp?’

Trần U gật đầu:

‘Ừ, xuống bảo họ làm cho ta một phần cháo, ăn ấm bụng dễ ngủ là được’.

Tiểu Cửu vâng một tiếng, quay người về hướng nhà bếp.

‘Khoan đã’.

Trần U dừng nàng ta lại, đưa cái túi mình đang cầm ra phía trước.

‘Cho ngươi’.

Tiểu Cửu hai mắt ngạc nhiên, có chút không dám tin là thiếu gia mua quà cho mình. Tiểu Cửu dằn xuống cảm xúc trong lòng, nhanh chóng cầm lấy cái túi.

‘Cảm ơn thiếu gia’.

‘Không có gì, xem như lời cảm ơn ngươi đã chăm sóc thời gian qua’.

Tiểu Cửu lắc lắc đầu:

‘Đó là vinh dự cũng là bổn phận của nô tỳ, nhưng cũng cảm ơn thiếu gia lần nữa’.

Thấy Trần U không nói nữa, Tiểu Cửu quay lại bước đi về phía nhà bếp.

Ánh đèn nhà bếp sáng trưng lên, tiếng lào xào bắt đầu phát ra.

Một lúc sau, Tiểu Cửu bưng ra một tô cháo khói nghi ngút, mùi rất thơm.

Trần U dùng muỗng múc một miếng, đưa lên miệng thổi thổi rồi húp vào.

Trong cháo có nhiều thịt băm nhỏ, vị không thiên hướng mặn vì giờ đã là đêm, không nên ăn thức ăn nhiều muối.

Trong tiết trời xe lạnh của thời gian chuyển giao hai mua thu đông này thì làm một tô cháo ấm cực kỳ thích hợp.

Ăn xong, Tiểu Cửu nhanh chóng dọn dẹp, còn Trần U về lại phòng ngủ.

Đóng cửa phòng lại, Trần U giải khai một phần y phục cho thoải mái. Hắn bước đến mở cửa sổ ra, một cơn gió mát ùa vào làm không khí trong phòng thêm mát mẻ.

Trần U leo lên giường, lấy cái túi mà Đại Khuân cho đổ ra.

Trong túi là một viên đá sần sùi, lỗ lóm rất nhiều, cầm cực kỳ nặng tay.

Thấy viên đá, Trần U kinh ngạc một chút rồi nở nụ cười.

‘Không ngờ lại có ngày đến tay dễ dàng như thế này’.

Viên đá này là Thiên Thạch, không thể dùng đúc khí, không thể rèn áo giáp, đối với phần lớn người thì thứ này vô dụng.

Thứ mà Thiên Thạch cấp được chỉ là khí tức từ tinh không mà nó mang theo.

Nhưng với những người biết Linh nhân kỹ Đạp Tinh Thất Bộ thì thứ này chính là trân bảo.

Đạp Tinh Thất Bộ là Linh nhân kỹ vừa có thể tấn công và chạy trốn.

Khi dùng để tấn công, mỗi bộ bước ra sẽ nặng như một ngôi sao đâm sầm vào kẻ địch, số bộ càng lớn thì sức nặng càng tăng.

Khi dùng để bỏ chạy, mỗi bộ sẽ tăng tốc cho người thi triển nhanh như sao rơi, bộ càng lớn thì tốc độ càng nhanh.

Linh nhân kỹ này chỉ cần có linh lực trong cơ thể thì cấp độ nào cũng có thể dùng được, chỉ là có đủ linh lực đạp ra bao nhiêu bộ mà thôi.

Nhưng cũng vì thế mà Linh nhân kỹ này yêu cầu học rất cao, phải có vật từ tinh không, hấp thu khí tức của nó mới được.

Kiếp trước, hắn nhận được Linh nhân kỹ này phải tốn tới 8 năm sau mới may mắn nhặt được một viên thiên thạch rồi mới học được.

Bây giờ có được viên thiên thạch không phí sức chút nào.

Trần U cất viên thiên thạch vào túi, cất kỹ nó dưới giường, bây giờ đã trễ rồi, mai hắn sẽ học Đạp Tinh Thất Bộ sau.

…….

Tiểu Cửu sau khi dọn dẹp đem xuống nhà bếp thì quay trở lại phòng của mình.

Nói là phòng nhưng thực chất như một cái gian nhỏ sát bên cạnh phòng ngủ của thiếu gia, chuyên dùng cho thiếp thân nha hoàn nghỉ ngơi đồng thời cũng sẵn sàng bên cạnh đợi thiếu gia phân phó.

Mở cửa ra, bên trong chỉ đủ sức chứa một cái giường nhỏ, một cái bàn để vật cá nhân.

Tiểu Cửu ngồi lên giường, cầm lấy cái túi, trong lòng chờ mong không biết thiếu gia tặng cho mình cái gì đây?

Mở túi ra liền xuất hiện hương thơm quần áo thoang thoảng, bên trong có ba bộ y phục cùng một đôi bông tai.

Tiểu Cửu thích thú, nhanh chóng đeo bông tai lên, rồi cầm lấy cái gương nhìn xem.

Ánh lửa mờ mờ làm cho thân ảnh trong gương thêm một tầng gì đó khó nói nên lời.

Tiểu Cửu là thiếp thân nha hoàn của một thiếu gia gia tộc cự đầu trong Hải Bình Thành, là một Sủng Thú Sư tương lai, thế nên Trần gia tuyển chọn rất tỉ mỉ, nhan sắc, giọng nói, thân thể đều phải hoàn hảo.

Bông tai này Trần U trên đường về được Đại Khuân giới thiệu nên tiện ghé mua.

Bông tai đơn giản chỉ là dùng một viên đá màu đỏ tên gì mà Trần U chả thèm nhớ, mài dũa rồi gắn lên là thành.

Nói chung hắn mua nó vì thấy nó đơn giản với hợp với Tiểu Cửu nên mua thôi.

Tiểu Cửu để cái gương qua một bên, hí hửng lấy từng bộ trang phục ra, hai bộ đầu một lam, một lục, kín đáo, được làm từ vải thượng hạng, họa tiết đơn giản nhưng tỉ mỉ.

Áp hai bộ y phục lên má, cảm giác rất mềm và mịn, Tiểu Cửu thích thú không thôi.

Nhẹ nhàng đặt hai bộ lên giường, Tiểu Cửu lấy ra bộ thứ ba.

Ánh lửa mờ mờ soi lên bộ y phục thứ ba có thể thấy rõ nhưng lớp áo lụa mỏng, Tiểu Cửu tay cầm y phục cũng cứng đờ, sau đó mặt bất giác đỏ lên.

Bộ đồ này cũng quá ấy.....ấy rồi, tại sao thiếu gia lại tặng cho nàng chứ ?

Chẳng lẻ thiếu gia có ẩn ý gì đó chăng?

Nghĩ đến cơ thể thiếu gia trần truồng khi bước ra bồn tắm, cơ thể rắn chắc kia, khuôn mặt anh tuấn nọ, Tiểu Cửu liền chôn mặt trong bộ y phục đó.

Ngồi trên giường suy nghĩ cũng chả tìm được câu trả lời thế nên Tiểu Cửu quyết định….mặc thật.

Tiểu Cửu đứng dậy, đưa tay lên kéo dây áo của mình, từng kiện y phục bắt đầu rơi xuống, hiện ra thân thể trắng như ngọc, trước đó được che đậy kỹ càng.

Đến cuối cùng trên người Tiểu Cửu chỉ còn lại bộ nội y bạch sắc và cơ thể hoàn hảo hiện ra trong ánh lửa.

Đưa tay cầm lấy bộ y phục kia, chợt nghĩ đến gì đó Tiểu Cửu chùn tay lại.

Nàng ta cắn răng, đưa tay rút luôn dây nội y bạch sắc mình đang mặc làm chúng rơi xuống.

Mở ngăn bàn, từ trong đó Tiểu Cửu lấy ra bộ nội y đen như màn đêm.

…..

Xào, xào,…

Từ cửa sổ thổi vào âm thanh lá cây xào xạc, Trần U bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ muốn đóng nó lại.

Khi hắn vươn tay ra chợt có một giọt nước rơi trúng vào tay hắn.

Trần U ngửa mặt nhìn trời, bầu trời không ánh sao, trong không khí ẩm ẩm hơi nước, mấy chốc rồi cũng sẽ mưa.

Rào rào..

Như để chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng, từ phía xa đã có âm thanh mưa rơi rào rào trên mái trạch viện.

‘Đây có vẻ là cơn mưa cuối cùng của tiết thu rồi’.

Trần U thầm nghĩ.

Chỉ còn nửa tháng nữa là hắn nhận sủng thú, chuyến hành trình cùng lúc cũng sẽ bắt đầu, bánh xe vận mệnh quay như thế nào, có còn như trước đây không thì hắn cũng không rõ nữa?

Thở dài một hơi, Trần U đóng cửa sổ lại, cửa lớn lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc.

Hắn nhướng mày, đi đến mở cửa lớn ra.

Bên ngoài là Tiểu Cửu đã thay xong bộ y phục kia, còn cắt giảm đi hai lớp y phục, chỉ mặc đúng có hai lớp.

Y phục bạch sắc lúc này lại làm nổi bậc nội y hắc sắc bên trong.

Tiểu Cửu nhan sắc không tồi, mặc thêm bộ y phục này thì lại phủ thêm một tầng quyến rũ.

Kiếp trước Trần U cũng không phải là không mê nữ sắc, chỉ là hắn chọn lọc những người có thể đồng hành cùng mình lâu dài.

Nhưng trong chuyện này có những vấn đề rất oái ăm, rất….xàm, nên cả kiếp trước tính luôn cả kiếp ở trái đất thì hắn vẫn là…xử nam.

Ặc, đó là một câu chuyện dài lắm.

Nhưng hiện tại thì hắn không cần phải chọn lọc, phải né tránh nữa, sự hiểu biết của hắn đã rất rộng đủ để giải quyết những vấn đề đó rồi.

Tiên tôn, tiên đế trùng sinh còn dùng cầu đặc để suy nghĩ, thì người chỉ có thực lực bán Thánh như hắn chả là gì cả.

Rào rào…

Mưa cũng đã đến chỗ trạch viện của hắn.

‘Mưa rồi, vô trong nằm cho ấm’.

Nói rồi hắn choàng tay qua eo thon của Tiểu Cửu, đưa tay còn lại đóng cửa rồi kéo nàng ta nằm lên giường.

Mặt Tiểu Cửu đỏ lên, trong đầu vừa mừng vừa suy nghĩ lung tung những hình ảnh không nên có.

Mặt đối diện với thiếu gia, Tiểu Cửu tay run run muốn giải khai áo của hắn nhưng chợt bị hắn chặn lại.

Trần U xoay nàng lại, lưng tựa vào người hắn, hai bàn tay bắt đầu thăm nhập váy áo xoa bóp đôi thỏ ngọc.

Trần U lúc này chợt ngước mặt lên trời, không vì điều gì cả, chỉ là có chút thói quen khó bỏ được.

Cảm thấy không có chuyện gì xảy ra, hắn an tâm thở phào một cái, tiếp tục xoa bóp đôi thỏ ngọc mềm mại một chút rồi tiến vào giấc ngủ.