Trời càng tối, Hải Bình Thành càng nhộn nhịp.
Đèn đuốc bắt đầu được nhóm lên, đủ loại màu sắc chiếu rọi khắp nơi, nhiều gian hành được dọn ra, chuẩn bị đón một lượt khách mới.
Hải Nguyệt Lâu cũng đã treo đèn, những cửa sổ đóng chặt cũng đã mở ra, ẩn ẩn hình ảnh của những nữ nhân xinh đẹp đi qua lại.
Trà lâu đối diện Hải Nguyệt Lâu lúc này cực kỳ đông đúc.
Ngày nào cũng vậy, đúng giờ này là nhiều nam nhân leo lên trà lâu, nhìn về phía những cửa sổ rộng mở kia, thấy những cô nương xinh đẹp trang điểm, nhảy múa, hay ngồi thẫn thờ trước bàn.
Thậm chí nếu may mắn, biết đâu thấy cảnh cô nương người ta thay y phục, chuyện này cũng đã xảy ra vài lần rồi.
Nghe Đại Khuân kể như vậy, Trần U lắc lắc đầu.
Đám người này dính chiêu trò liên kết của Hải Nguyệt Lâu và Trà Lâu rồi. Mà thôi kệ họ, cuộc sống ngắn ngủi và mệt mỏi, kiếm một chút niềm vui thú trong ngày cũng không tệ.
Đoàn xe lại đi ngang qua tiêu cục của Tê gia, nữ nhân kia vẫn hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào Đại Khuân, nếu ánh mắt của nàng ta giết người được thì Đại Khuân bây giờ đến xác cũng không còn là mấy.
Đoàn xe đi qua đại môn Trần gia, hướng về phía Tây thành.
Trái với phía Đông thành, ở Tây thành dân phong nhìn rất dữ tợn, bưu hãn.
Vì nơi đây tiếp giáp với Phong Hải Sơn Mạch nên, phần lớn hàng quán bán thịt ma thú các loại, các loại tài nguyên kiếm được từ Phong Hải Sơn Mạch.
Trên người phần lớn nam nhân ở đây đều có xẹo không ít thì nhiều, không ngắn thì dài.
Đại Khuân nói xẹo đó là do bọn họ tổ đội đi săn ma thú bị thương mà có.
Dù chỉ là thường nhân nhưng đông người, có sức chiến đấu tốt thì vẫn có thể săn được ma thú hạ cửu cấp, nếu có đồ tốt, phối hợp hay thì cũng có thể săn được trung cửu cấp.
Đoàn xe đi qua một khu vực, nơi này nhà cửa hoang tàn, âm u chướng khí mù mịt, không khí có mùi hôi nhẹ.
Thỉnh thoảng từ trong ngõ hẻm vang lên tiếng rên rỉ nỉ non của nữ nhân.
Đại Khuân nói đây là khu vực của dân lang thang, vì khó để quản lý nên Thành Chủ dành riêng nơi này cho họ, mặc họ làm gì thì làm nhưng không được ảnh hưởng đến những khu vực khác.
Những người trong đây hoặc là đào phạm, hoặc bị truy giết, hoặc quá đói khổ cơ cực.
Nữ nhân trong đây không có việc làm cũng rất khó kiếm việc, chỉ đành bán thân rẻ mạc để sống qua ngày, Đại Khuân nói chỉ cần có ba đồng là có thể chơi thoải mái cả một đêm.
Những lúc rãnh rỗi không có công việc, sau khi chè chén thì Đại Khuân thường lui đến nơi này giải khuây.
Một phần vì là người của Trần gia, phần khác là ra tay hào phóng nên Đại Khuân được chào đón trịnh trọng.
Nghe tiếng đoàn xe lộc cộc, từ trong hẻm ló ra nhiều người, bọn họ thân thể gầy gò mặt hốc hác như da bọc xương, quần áo lam lũ rách tả tơi.
Bọn họ chỉ đứng đó, lặng nhìn đoàn xe đi qua, trong mắt toàn là ước ao.
Đi qua một hẻm khác, Đại Khuân như thấy một gương mặt quen, nhìn về phía đó, Trần U cũng nhìn theo.
Lấp ló sau đám người là một nữ nhân tuổi hơn 30, thân thể gầy gò, khuôn mặt có chút nhan sắc, tóc như tổ quả, chỉ quấn bên ngoài miếng vải được chấp vá tả tơi.
Bên cạnh nữ nhân là một nữ nhân nhỏ tuổi hơn, khoảng chừng đôi mươi, không có gì khả quan hơn nữ nhân lớn tuổi là mấy.
Đại Khuân nhìn hai người, hai người cũng nhìn hắn một chút rồi cúi đầu xuống, lặng lẻ rời đi.
Đại Khuân thở dài:
‘Ta là khách quen của hai người đó, ra tay cũng hào phóng hơn một chút, dù sao cũng là mẫu nhi song phi, phục vụ rất tận tình nên xứng đáng’.
‘Hồ nháo’.
Nghe được lời của Đại Khuân nói, trung niên trưởng đoàn liền quát to:
‘Ngươi nên nhớ, ngươi đang nói chuyện với nhị thiếu gia chứ không phải huynh đệ của ngươi, phải biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói.’
Trần U đưa bàn tay về phía trưởng đoàn, cười nói:
‘Không sao, cứ để cho hắn nói, về nhà ngươi phạt hắn nửa tháng tiền công là được’.
Thiếu gia đã nói vậy, đoàn trưởng cũng không tiện nói gì thêm, yên tĩnh ngồi xuống.
Đại Khuân tiếp tục nói tiếp:
‘Tiếc là nơi này trị an không tốt, ta cũng không dám cho họ quá nhiều sợ không giúp được còn làm họ trở thành mục tiêu của những người khác’.
‘Tiết trời đông sắp đến, với tình cảnh chỗ này sợ qua năm xuân năm sau, ta chỉ thấy được hai cái xác nằm ôm nhau trong một chỗ khuất nào đó ở đây’.
Trần U trong lòng cười cười nhưng mặt ngoài vẫn như không có gì.
‘Sao ngươi không đưa họ về khu vực của đoàn, nhận họ làm không phải đơn giản sao?’
Trần U nhìn Đại Khuân nhưng tập trung quan sát trung niên đoàn trưởng, nghe được câu nói của hắn, cơ thể đoàn trưởng liền giật nhẹ một cái.
Đại Khuân thở dài:
‘Quy định của Trần gia còn đó, ta muốn nhưng cũng đành bất lực’.
Quan sát hai người Đại Khuân và đoàn trưởng, hắn cảm thấy cơ thể bọn họ như căng lên, những người khác cũng vậy.
Trần U trong lòng cười cười, im lặng ngồi đó.
Đoàn xe cứ vậy mà đi trong không khí đầy áp lực, những con ngõ cuối cùng của khu đổ nát cũng dần lướt qua.
Đại Khuân vẫn cầm cương lái Lực Ngưu, mặt bình tĩnh nhưng đã lấm tấm chảy ra mồ hôi.
Nhận thấy sắp ra khỏi khu đổ nát, Trần U lúc này mới nói:
‘Vậy để ta làm chủ, ta nhận bọn họ vào làm chỗ đội vận chuyển của ngươi, thế nào?’
Dường như chỉ chờ có câu nói đó, Đại Khuân liền thả dây cương, cúi đầu ‘cảm ơn thiếu gia’ rồi nhanh chóng chạy lại phía sau.
‘Đại Khuân dừng lại, nếu ngươi không quay lại tiếp tục đánh xe thì ta phạt ngươi một tháng tiền công’.
‘Đại Khuân’.
‘Đại Khuân’.
Trung niên đoàn trưởng đứng lên nói lớn về phía sau, thấy Đại Khuân không nghe lời mình, trung niên thở dài, cúi đâu chấp tay hướng về phía Trần U:
‘Xin lỗi thiếu gia, ta không quản được người của mình, chậm trễ thời gian của ngài’.
Trần U nhìn chăm chăm đoàn trưởng, miệng nói : ‘Không sao’.
Thấy ánh mắt như hiểu hết của thiếu gia, đoàn trưởng cảm thấy chột dạ.
Hai mẹ con này là tâm bệnh của Đại Khuân, với lại Đại Khuân hảo sảng, chơi hợp với tất cả người trong đoàn nên lần này họ quyết tâm giúp hắn.
Họ đổi đường đi qua khu đổ nát, cho Đại Khuân kể câu chuyện cho thiếu gia, với tính cách của thiếu gia thì chỉ cần mở miệng là chuyện này không có gì khó.
Nhưng dù thành hay bại thì sau chuyện này họ cũng phải về giải trình với bên trên, nhẹ thì nửa tháng tiền công, nặng thì hai tháng.
Sau một lúc, Đại Khuân đã quay trở lại, hai tay ôm eo hai nữ nhân chạy như bay.
Đến chỗ xe của mình, Đại Khuân đã thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, hai mẹ con kia liền quan tâm, xé một mảnh vải từ quần áo đang mặc lau cho hắn.
Đại Khuân nhìn hai người nói:
‘Nhanh cúi đầu cảm ơn, đây là nhị thiếu gia của Trần gia, thiếu gia đã nhận hai người các ngươi vào Trần gia làm rồi’.
Hai người nghe vậy thì mừng rỡ, nhanh chóng quỳ xuống trên mặt đất, dập đầu bụp bụp.
‘Cảm ơn thiếu gia đã thu nhận, cảm ơn thiếu gia đã thu nhận’
‘Cảm ơn….’
Trần U phất tay:
‘Đủ rồi, khỏi cần cảm tạ, tiện mồm mà thôi, hai người các ngươi phải chăm chỉ làm việc. Đoàn trưởng, quản lý hai người họ giao lại cho ông’.
Đoàn trưởng gật đầu: ‘Vâng thiếu gia’.
‘Cả đoàn nhanh xuất phát, tránh để thiếu gia về quá muộn’.
Đoàn xe lại khởi hành, Trần U nhường lại không gian ghế cho Đại Khuân và hai người kia, còn hắn nhảy lên ngồi trên đống vải.
Vượt qua khu đổ nát lại là một khung cảnh nhộn nhịp tấp nập về đêm.
Nhìn lại con đường u tối phía sau, trong nó như cách biệt hoàn toàn với sự thịnh vượng của Hải Bình Thành.
Nhìn qua thì khu đổ nát như một khối ung nhọt, đính lên một cô gái xinh đẹp rực rỡ Hải Bình Thành.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, nếu không có khối ung nhọt lớn này hấp thu tất cả nhưng cái xấu thì cơ thể cô gái hải bình thành sẽ không trắng trẻo như hiện tại.
Mà thay vào đó là một cô gái có nhiều đốm nhọt nhỏ trải dài khắp cơ thể, càng làm cô gái trở nên xấu xí hơn.
Thành Chủ như đã nhìn thấy điều đó, thế nên thay vì để tội ác, dơ bẩn trải rộng toàn thành, mỗi nơi một chút, ông lại tạo ra một địa điểm cho nó hướng về.
…..
Đến tiệm vải Trần gia ở Tây thành, nó hoàn toàn giống với bên Đông thành.
Mọi người bắt đầu vận chuyển vải vào kho của Tây thành, Trần U tiếp tục ngồi uống trà.
Sau một lúc, từ phía sau tiệm y phục đi ra hai nữ nhân, là mẹ con lúc trước.
Bọn họ giờ tắm rửa sạch sẽ, tóc tai ngọn ngàng, thân mặc trang phục thị nữ nơi đây.
Nhận thấy về chỗ của đoàn buôn, nơi toàn là nam nhân sẽ không tiện cho hai người nên Đại Khuân xin Trần U cho phép hai người làm thị nữ ở đây.
Chuyện này cũng chả có gì to tác nên Trần U liền phân phó quản lý ở đây nhận người.
….
Hai nữ nhân bước đến chỗ của Trần U, quỳ trước hai chân hắn, cúi đầu sâu một cái.
Hắn gật đầu nhận đại lễ của hai người, rồi để những thị nữ khác hướng dẫn công việc cho họ.
Sau khoản hai giờ thì tất cả vải đã được chuyển vào kho, Đại Khuân ôm ấp hai nữ nhân một chút, dặn dò bọn họ rồi đoàn xe lăn bánh về Trần gia.
Đi qua đại môn bằng đá, hướng vào cửa chính của Trần gia, hắn và đoàn buôn tách ra.
Trước khi rời đi hắn nhận được lời cảm tạ chân thành của Đại Khuân, hứa sẽ vì hắn xông pha khói lửa, đồng thời tặng cho hắn một cái túi.
Đại Khuân nói đây là vật may mắn của anh ta, từng cứu anh ta một mạng, bây giờ tặng lại cho thiếu gia như là lời cảm ơn.
Trần U vui vẻ nhận lấy, gật đầu như chào mọi người một cái rồi hướng về trạch viện của mình.