Sáng hôm sau.
Sau trận mưa lớn đêm qua thì không khí mát mẻ hơn hẳn, Trần U mở mắt là gần 9h sáng.
Tiểu Cửu đã rời giường từ sớm, tiếp tục công việc của mình hằng ngày, không phải vì thiếu gia sờ mó mà trở nên lười biếng.
Trần U không biết qua bao lâu rồi mới có một giấc ngủ ngon thế này, trời se se lạnh, chăn ấm đệm êm, có mỹ nhân ngủ cùng.
‘Giấc ngủ’ trước đó thì ngồi tựa vào thân cây chợp mắt, tinh thần luôn phải đề phòng ma vật, so với giấc ngủ này thì xa một trời một vực.
Trần U vươn người đứng dậy bước ra khỏi giường, mở cửa lớn nhìn khung cảnh bên ngoài.
Sau trận mưa thì cây cỏ trong trạch viện xanh tươi hơn hẳn, tràn đầy sức sống.
Rất nhanh Tiểu Cửu đã bưng đến nước rửa mặt cho hắn, rồi phục thị hắn mặt quần áo.
Nàng ta đã thay lại trang phục nha hoàn, biểu cảm bình thường như đêm qua không xảy ra chuyện gì.
Trần U nhìn nàng nói:
"Tối cứ qua đây ngủ, trời lạnh dần rồi, ta cần một người làm ấm chăn."
Nghe vậy, Tiểu Cửu mặt hơi đỏ lên, gật đầu ừm nhẹ một cái.
Sau khi ăn sáng xong, Trần U quay trở lại phòng đóng cửa lại.
Lấy viên thiên thạch từ dưới giường, hắn nhanh chóng ngồi xếp bằng bắt đầu học Đạp Tinh Thất Bộ.
Hắn đặt hai bàn tay song song với nhau ở ngay bụng, ở giữa là viên thiên thạch.
Lượng linh lực ít ỏi của cảnh giới Nhập Linh trung kỳ bắt đầu được hắn điều khiển theo một lộ tuyến trong cơ thể.
Đích đến cuối cùng của linh lực là bàn tay phải của hắn, chảy ra bao lấy viên thiên thạch, cuốn theo một chút khí tức tinh không hòa vào linh lực rồi trở về cơ thể qua bàn tay trái.
Một chu thiên hoàn thành.
Hắn cứ tiếp tục điều khiển linh lực vận chuyển tiếp một chu thiên này đến một chu thiên khác, cứ thế cứ thế lặp lại.
Thời gian thấm thoát đã đến hai giờ chiều.
Lúc này Trần U mở mắt ra, thở ra một hơi, viên thiên thạch kia đã hóa thành bột mịn trong tay hắn.
Trong linh lực của hắn bây giờ đã có khí tức tinh không, có thể vận dụng Đạp Tinh Thất Bộ để sử dụng, cảnh giới của hắn cũng đã tiến vào Nhập Linh hậu kỳ.
Nhưng với lượng linh lực của cảnh giới này, hắn đạp nhất bộ còn rất miễn cưỡng.
Trần U hài lòng gật đầu, không ngờ trong viên thiên thạch này lại tồn đọng một lượng linh lực, sau khi hấp thu cũng tăng tiến cấp độ của hắn mà không cần dùng linh đơn.
Đưa tay rải nắm bột mịn của thiên thạch ra cửa sổ, cho gió thổi nó bay đi.
Trần U mở cửa phòng, hướng ra sân của trạch viện, hắn cởi áo vắt lên cành cây, thân trên để trần bắt đầu rèn luyện cơ thể.
Trước tiên là chống đẩy, gập bụng, chạy tại chỗ,….
Những nha hoàn gần đó thấy nhị thiếu gia đang luyện tập thì nhìn theo, nhị thiếu gia rèn luyện, mồ hôi chảy lướt trên nhưng thớ cơ và ánh sáng chiếu vào làm những nha hoàn đang xem chăm chú ai nấy đều đỏ mặt.
Tuổi xuân bọn họ đang nở rộ, chuyện này không có gì lạ cả.
Khụ khụ khụ..
Từ phía sau những nha hoàn đang xem chăm chú chợt phát ra tiếng ho nhắc nhở, tất cả nhìn ra phía sau thì thấy Tiểu Cửu đang nhìn mình.
Bọn họ rụt cổ, cười hì hì vài tiếng, rồi thở dài tiếc nuối nhanh chóng giải tán.
Tiểu Cửu trên tay mang theo một cái khăn lớn, yên tĩnh đứng trong hành lang nhìn Trần U rèn luyện.
Cảm thấy cơ thể đã không sai biệt lắm, Trần U dừng rèn luyện lại.
Hắn bắt đầu vận chuyển linh lực, muốn tập luyện một số linh nhân kỹ thích hợp với cảnh giới của hắn hiện tại.
Linh lực tụ dần xuống hai bàn chân, Trần U hạ người nhảy đến một thân cây, sau đó dùng thân cây làm điểm đạp, nhảy lên nóc hành lang của trạch viện.
Tiểu Cửu đang xem cũng bất ngờ, nhanh chóng chạy ra ngoài nhìn lên phía trên, thấy thân ảnh thiếu gia vững vàng đứng trên đó.
Từ chỗ cái cây đến nóc hành lang hơn hai mươi thước, chưa nói đến độ cao, nàng không biết những người khác có thể làm được giống vậy hay không, nhưng nàng không làm được, nên Tiểu Cửu mới hai mắt tỏa sáng nhìn nhị thiếu gia.
Đứng trên nóc, Trần U hài lòng. Linh nhân kỹ Bạo Bộ này dùng tốt đấy chứ.
Tiếp tục tụ linh lực vào bàn chân, Trần U lại nhảy nhót khắp nơi trong trạch viện.
….
Trạch viện Đại phu nhân.
"Thưa phu nhân, tối hôm qua trời mưa, nha hoàn tiểu cửu gõ cửa phòng nhị thiếu gia, đến sáng hôm sau mới trở ra lại".
Một thị nữ đang thông báo cho đại phu nhân.
Tê Linh Sương nhướng mày một cái, hỏi:
"Là nha hoàn đó chủ động?"
Thị nữ gật đầu:
"Đúng là nha hoàn đó chủ động, nhưng hình như là nhị thiếu gia đưa ra ẩn ý, vì hôm qua nha hoàn mặc y phục lụa mỏng do nhị thiếu gia mua cho tiến vào phòng."
Đại phu nhân nhấp ngụm trà, hỏi:
"Hai đứa nó đã làm gì nhau chưa?"
Thị nữ trầm mặt, không biết câu trả lời nên im lặng rồi âm thầm lui ra ngoài.
Sau một lúc, thị nữ quay trở lại bẩm báo:
"Thưa phu nhân, nha hoàn đó nét xuân chưa khai, vẫn chưa cùng nhị thiếu gia làm chuyện đó. Với lại bây giờ nhị thiếu gia đang rèn luyện trong trạch viện, bậc nhảy lên nóc hành lang từ một thân cây cách đó hơn hai mươi thước."
Tê Linh Sương nghe vậy thì giật mình, giọng bất ngờ hỏi xác nhận:
"Hơn hai mươi thước?"
Thị nữ gật đầu, không dám nói dối.
Đặt chén trà xuống bàn, Tê Linh Sương trầm ngâm. Nhảy xa hơn hai mươi thước đến Võ Sư Dẫn Linh Cảnh trung kỳ cũng không làm được, hậu kỳ thì người được người không.
U nhi mới chỉ là Nhập Linh Cảnh mà đã có thể làm được, tiền đồ vô hạn. Nghĩ xem một Sủng Thú Sư mà có thêm khả năng chiến đấu của một Võ Sư thì xem như toàn diện rồi.
Tê Linh Sương nhìn thị nữ, ra lệnh:
"Dặn dò nha hoàn kia không được làm chuyện đó với U nhi trước lễ trưởng thành, nếu U nhi cưỡng bức thì cứ mãnh liệt từ chối, ta sẽ bảo vệ nó."
"Nếu U nhi cưỡng bức thì cứ hiện ra khuyên bảo nó, nói là lệnh từ ta ban xuống. Tôn nhi đã lỡ phá thân rồi, còn nửa tháng nữa thôi, nó với Bảo nhi cần phải cố nhịn một chút.’
Xưa nay không có sách nào ghi lại rằng phá thân sẽ ảnh hưởng đến việc nhận sủng thú. Nhưng họ vẫn có chút mê tín, nói rằng chưa phá thân lúc nhận sủng thì sẽ tốt hơn phá thân một chút.
Tôn nhi sở thích đã là vậy, lúc Tê Linh Sương và phu quân biết thì đã muộn. Bảo nhi thì không phải lo, riêng U nhi trước giờ hành sự trầm ổn, không quá chú tâm vào chuyện nam nữ.
Nhưng hôm qua lại mua y phục bạo lộ cho nha hoàn, ngủ chung với nha hoàn nhưng không làm gì, U nhi biết hành sự tiến thối nên Tê linh sương cũng không cảm thấy quá lo lắng.
"Lui ra đi."
"Vâng, phu nhân."
…..
….
Ánh nắng dần dần chuyển sang màu cam, báo hiệu hoàng hôn đang lặn phía chân trời.
Nhảy nhót một hồi, Trần U hạ xuống trước mặt của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu đưa khăn ra, hắn dùng nó lau sạch mồ hôi trên cơ thể rồi vứt lên bụi cỏ gần đó.
Hắn đưa tay choàng qua eo thon của Tiểu Cửu, trong biểu tình ngơ ngác của nàng ta liền dùng Bạo Bộ nhảy lên nóc hành lang.
Tiểu Cửu hoảng sợ a một tiếng, hai tay bám chặt lên phần thân trên đang để trần của hắn.
Hai người đứng vững trên nóc, Trần U thả eo Tiểu Cửu ra, ngồi xuống ngắm hoàng hôn.
Tiểu Cửu đã bình ổn lại, mắt nhìn chăm chăm về phương xa, nơi mặt trời đang lặn xuống.
Cơn gió thu nhẹ nhàng thổi qua người nàng làm tóc đung đưa nhẹ, váy áo thêm bồng bềnh.
Phía xa xa bên tay phải của nàng là Phong Hải Sơn Mạch hùng vĩ, rất nhiều đám mây trắng đang dựa vào nó như sắp đến giờ nghỉ ngơi.
Nhiều bầy ma thú hệ bay đang vượt qua mặt trời, hướng về Phong Hải Sơn Mạch sau một ngày đi kiếm ăn bận bịu.
Nàng đã ở trạch viện của thiếu gia năm năm, ở Trần gia mười tám năm, nhưng chưa bao giờ biết được chỉ cần bước lên cái nóc cao ba mét này, là đã có thể nhìn thấy khung cảnh hùng vĩ lại yên bình đến vậy.
Tiểu Cửu nhẹ nhàng ngồi kế bên thiếu gia, Trần U đưa tay vòng qua eo nhỏ kéo Tiểu Cửu sáp lại, bàn tay vuốt nhẹ trên vòng bụng phẳng lì.
Tiểu Cửu lặng yên ngắm nhìn khung cảnh, đầu tựa lên vai của thiếu gia, cảm xúc trong lòng ngổn ngang không biết như thế nào.
Đối với nhiều người trong thành, nàng là thứ mà họ hâm mộ. Hộ vệ, nha hoàn của Trần gia ra ngoài không ai chọc, không ai dám làm gì, vì đơn giản họ là người của Trần gia, cự đầu của Hải Bình Thành.
Nghe thì trông uy phong đó, nhưng cũng không phải vậy.
Tiểu Cửu vào Trần gia năm hai tuổi, cùng rất nhiều hài đồng khác được Trần gia cưu mang từ những tên buôn người.
Họ không phải lo ăn, lo mặc, được học lễ nghi, chữ viết, cuộc sống tốt hơn nhiều ngoài kia.
Tiểu Cửu càng lớn càng xinh đẹp, là hoa trong trăm hoa, sau khi nhị thiếu gia kiểm trắc là Sủng Thú Sư thì được chuyển qua để làm thiếp thân nha hoàn chuyên chăm sóc hắn.
Suốt nhiều năm trời nàng cứ lặp lại hoạt động từng ngày từng ngày như nhau, cửa lớn của trạch viện chưa bao giờ bước ra nữa bước.
Còn về tương lai, Tiểu Cửu chắc cũng tạm đoán trước được.
Thiếu gia tầm mắt luôn hướng về thế giới ngoài kia, Hải Bình Thành không níu chân được người ở lại.
Thế nên sau khi thiếu gia rời đi thì nàng lại tiếp tục làm nha hoàn, nếu không có gì bất ngờ thì mãi vẫn ở lại Trần gia, chết cũng được Trần gia đem chôn, hoặc tệ hơn là bị vứt xác ở Đại Hải hoặc Phong Hải Sơn Mạch.
Nghĩ đến những chuyện đó, hai mắt của Tiểu Cửu dần nhòe đi, nàng hít một hơi thật sâu, bình ổn cảm xúc trong lòng.
Nàng nhìn ánh hoàng hôn, hỏi vu vơ một câu:
"Thiếu gia, thế giới ngoài kia có rộng lớn không?"
Bàn tay hắn đang vuốt, chuyển sang vỗ nhẹ lên bụng Tiểu Cửu.
Hắn nhìn về phía mặt trời đưa tay lên nắm một cái, ngạo khí thiếu niên bị hắn đè xuống ở kiếp trước bùng cháy mãnh liệt.
"Rộng lớn, rất rất rộng lớn, nhưng ta sẽ đưa ngươi theo."