Chương 94: Chương 93

Thị Thư ôm tứ hoàng tử đi tới cửa, bỗng nhiên mặt lộ vẻ kinh ngạc, tiện đà quỳ xuống, Cố Vân Yên nghi hoặc khó hiểu, liếc mắt nhìn lại liền thấy Tiêu Dục không biết đứng ngoài cửa từ khi nào, vội vàng đứng dậy nghênh giá. “Nô tì thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!” Cố Vân Yên tao nhã hành lễ nói.

Tiêu Dục nâng dậy Cố Vân Yên nói: “Ở trong cung Yên nhi, lễ nghi phiền phức thì miễn đi!” Nói xong liền cùng Cố Vân Yên nhập điện.

Cố Vân Yên mỉm cười cười, tiện đà sẳng giọng: “Hoàng thượng sao đứng ngoài cửa không tiến vào? Người nào không biết còn tưởng nô tì chậm trễ ngài đâu ~”

“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc kim an!” Nhị hoàng tử nghiêm trang khom người hành lễ với Tiêu Dục.

Mặt mày Tiêu Dục nhu hòa xoa xoa đầu nhị hoàng tử, nhìn Cố Vân Yên nói: “Hạo Nhi càng ngày càng hiểu chuyện, đều là Yên nhi cất công giáo dưỡng Hạo Nhi tốt như vậy, trẫm thực vui mừng.” Cố Vân Yên lại cười nói: “Hoàng thượng khen trật rồi, nô tì không dám nhận! Lại nói tiếp vẫn là công lao của Hoàng thượng, Hạo Nhi đây là lấy ngài làm tấm gương học hỏi.” Nhị hoàng tử rất là phối hợp gật đầu, chí khí dâng trào nói: “Mẫu phi nói phụ hoàng là minh quân được dân chúng kính yêu, bảo nhi thần lấy phụ hoàng làm tấm gương, nhìn phụ hoàng mà học tập, tương lai ngày sau phân ưu cho phụ hoàng, tạo phúc vạn dân!” Nghe được nhị hoàng tử sùng bái cùng tán thưởng mình như thế, nội tâm Tiêu Dục dâng lên một cỗ tự hào, ngày thường văn võ bá quan cùng nhóm cung nhân không thiếu lời khen tặng Tiêu Dục, nhưng Tiêu Dục chưa từng vui mừng như bây giờ, bởi vì những lời này của nhị hoàng tử, là sự ngưỡng mộ của một đứa con trai đối phụ thân. “Tốt! Hạo Nhi quả nhiên không làm cho trẫm thất vọng. Trong các hoàng nhi, Hạo Nhi không chỉ có bộ dạng giống trẫm nhất, liền ngay cả tính cách cũng tương tự mười phần trẫm.” Tiêu Dục vui vẻ nói.

Cố Vân Yên nhưng cười không nói!

“Nhi thần còn phải đi theo Thị Họa a di (dì) học bảng chữ mẫu, liền không quấy rầy phụ hoàng, mẫu phi ở chung, nhi thần cáo lui!”

Tiêu Dục gật đầu, cất cao giọng nói: “Đi đi! Ngày khác phụ hoàng sẽ kiểm tra xem con học bảng chữ mẫu đến đâu.”

Nhị hoàng tử vừa đi, Tiêu Dục cũng không tỏ vẻ nữa, tùy ý dựa vào tháp mỹ nhân, tay phải ôm eo nhỏ của Cố Vân Yên, hơi hơi dùng lực, Cố Vân Yên bị kéo ngã vào trong ngực của hắn. “Bồi trẫm nằm một lát.” Tiêu Dục nhắm mắt lại nhẹ giọng nói.

Tiêu Dục phê duyệt tấu chương nửa ngày, lúc này đúng là có chút mệt mỏi.

Cố Vân Yên ôn nhu đáp ứng, thấy được đuôi lông mày Tiêu Dục có nét mỏi mệt, không khỏi đưa tay nhẹ nhàng ấn hai bên huyệt Thái Dương.

Có lẽ là quá mức thoải mái, rất nhanh hô hấp Tiêu Dục ổn định đều đều, Cố Vân Yên cẩn thận đánh giá gương mặt tuấn dật này.

Lúc Tiêu Dục ngủ, ngũ quan nhu hòa, so với lúc hắn thanh tỉnh thiếu một phân cao lãnh, hơn một phần nhu hòa, thoạt nhìn càng bình dị gần gũi chút, Cố Vân Yên cười yếu ớt, cũng nhắm mắt lại, cùng Tiêu Dục đi vào giấc ngủ.

Trong lúc Cố Vân Yên ngủ mơ, cảm giác được có cái gì mềm mại ôn nhuận dừng ở trán của mình, sau đó là hai má, cái mũi, ngay cả môi đỏ mọng, lúc môi truyền đến đau đớn rất nhỏ, Cố Vân Yên không khỏi ngâm một tiếng.

Lúc Cố Vân Yên từ từ mở mắt, đập vào mắt là đôi mắt Tiêu Dục sâu thẳm mà cực nóng.

Tiêu Dục hôn môi Cố Vân Yên, nhẹ giọng nỉ non “Hương vị Yên nhi thực ngọt...”

Nghe vậy, đầu óc Cố Vân Yên nháy mắt tỉnh táo lại, đỏ cả mặt, đôi mắt thu thủy gợn sóng nhộn nhạo kiều kiều liếc mắt Tiêu Dục một cái. Mắt Tiêu Dục càng tối, không khỏi làm sâu sắc nụ hôn triền miên này, tựa hồ đang truyền đạt với Cố Vân Yên ‘Trẫm yêu nhất bộ dáng hiện tại của nàng!’.

Bỗng nhiên nghe được ngoài điện truyền đến tiếng huyên náo cùng tiếng bước chân xốc xếch, rất nhanh tiếng ồn cách trong điện càng ngày càng gần, Tiêu Dục nhíu mày, hỏi vọng ra Lưu Đức Phúc canh giữ ở ngoài điện: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Lưu Đức Phúc đang đứng ngoài cửa, khuôn mặt nhíu lại, kiên trì đáp lời nói: “Hồi bẩm chủ tử, đại cung nữ trong cung Nghiên chiêu nghi tiến đến cầu kiến, ồn ào muốn gặp mặt chủ tử, nô tài ngăn cũng ngăn không được!” Ngữ khí lộ vẻ bất đắc dĩ.

Lưu Đức Phúc vừa dứt lời, liền nghe được động tĩnh ngoài điện có người xông vào, là đại cung nữ của Nghiên chiêu nghi khóc la hét nói: “Hoàng thượng ~ ngài đi qua nhìn xem tam hoàng tử đi! Hoàng thượng, bệnh tình tam hoàng tử nguy kịch, chiêu nghi nương nương sai nô tỳ tiến đến thỉnh ngài đến Chung Túy cung đi xem tam hoàng tử... Hoàng thượng, nô tỳ van cầu ngài...” Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Dục trầm xuống, tình dục trong con ngươi nháy mắt biến mất không còn một mảnh, mặc lại cung trang vừa mới cởi ra cho Cố Vân Yên, nói: “Trẫm đi Chung Túy cung, tối nay sẽ đến dùng bữa cùng Yên nhi.” “Nô tì bồi ngài đi xem tam hoàng tử đi!” Cố Vân Yên nói xong liền muốn đứng lên, lại bị Tiêu Dục ngăn cản lại “Yên nhi đợi ở Trường Xuân cung được rồi, một lát tiểu Tứ Nhi tỉnh lại không thấy nàng lại khóc náo loạn.” Nói xong, lập tức gọi Lưu Đức Phúc tiến vào hầu hạ.

Tam hoàng tử vừa sinh ra liền thân mình suy nhược, một năm nay càng là ba ngày một trận nhẹ năm ngày một trận nặng, thái y viện cơ hồ mỗi ngày đều đến Chung Túy cung, thuốc không gián đoạn, vẫn là không thấy khởi sắc, liền ngay cả Lý Thần y y thuật cao siêu xem mạch cho tam hoàng tử xong, cũng lắc đầu thở dài nói: “Tam hoàng tử có thể sống qua năm nay hay không, đành xem thiên ý!” Chung Túy cung

Nhóm Thái y đang rất bận rộn bên trong, mà trong điện Nghiên chiêu nghi thì ảm đạm rơi lệ, vừa nhìn thấy Tiêu Dục tiến vào, liền xông đến, khóc kể nói: “Hoàng thượng ngài đã tới, ngài rốt cục đến đây... Nô tì biết ngài sẽ không bỏ mặc mẫu tử nô tì...” Tiêu Dục vỗ vỗ lưng Nghiên chiêu nghi nói: “Ái phi đừng khóc, tình huống hoàng nhi như thế nào?”

“Buổi sáng hoàng nhi vẫn tốt, không biết vì sao giữa trưa liền sốt cao, vẫn sốt cao không lùi, khuôn mặt đều đỏ, nô tì...” Nghiên chiêu nghi vừa nói vừa che miệng khóc rống lên.

Thấy được Nghiên chiêu nghi vẫn khóc sướt mướt, Tiêu Dục cảm thấy không vui, lại không biểu lộ ra, nói: “Ái phi trước hết để cho nhóm cung nhân một lần nữa rửa mặt chải đầu một chút, trẫm vào xem.” Nói xong nhấc chân đi vào bên trong. “Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Viện xử Lưu thái y dẫn chúng Thái y quỳ xuống hành lễ với Tiêu Dục.

“Chúng ái khanh không cần đa lễ, tam hoàng tử thế nào?” Tiêu Dục lo lắng nói.

Lưu thái y tiến lên một bước đáp lời, trầm trọng nói: “Hồi Hoàng thượng, tam hoàng tử đột phát sốt cao, thần đã cho tam hoàng tử dùng vài loại thuốc sau vẫn như cũ không thấy khởi sắc, nay chỉ có thể thử thi châm...” “Thi châm? Không còn phương pháp khác sao?” Tiêu Dục là người tập võ, tự nhiên biết thi châm có ý vị như thế nào, ngự y chỉ có vạn bất đắc dĩ mới sẽ thử thi châm. “Thần y thuật hữu hạn, mong Hoàng thượng cân nhắc!” Chúng Thái y quỳ xuống.

Tiêu Dục lặng im một lúc lâu, giọng điệu ưu thương nói: “Hết sức bảo trụ tam hoàng tử!”

“Dạ! Thần lĩnh mệnh, nhất định đem hết toàn lực bảo hộ tam hoàng tử.”

- -- ------ ------ ------ ------ -------

Phượng Nghi cung

“Chủ tử, Chung Túy cung truyền ra tin tức, bệnh tình tam hoàng tử nguy kịch, Hoàng thượng đã chạy đi qua.” Liên Hương đi vào thi lễ với Hoàng hậu đang ngồi chủ vị cùng Lâm tần, tiếp theo bộ dạng phục tùng báo cáo. “Các ngự y có tra ra tam hoàng tử bị gì sốt cao không lùi?” Lâm tần quan sát thần sắc Hoàng hậu, mới mở miệng hỏi nói.

“Theo cọc ngầm hồi báo, các ngự y cũng không biết cớ gì?.” Liên Hương không nhanh không chậm đáp lời.

Nghe xong Liên Hương hồi bẩm, môi Lâm tần khẽ cong, trong con ngươi hiện lên ý cười ý vị thâm trường, nói: “Biểu tỷ, đến lúc rồi!”

Hoàng hậu cười yếu ớt hơi hơi vuốt ve cây trâm cửu vĩ phượng trên đầu, gật đầu nói: “Ân... Mộng Thuần làm chuyện này rất tốt, không làm cho biểu tỷ thất vọng.” “Trò hay vừa mới bắt đầu, phía sau tinh ranh hơn nhiều, biểu tỷ mỏi mắt mong chờ.” Lâm tần cong môi cười, chỉ là nụ cười kia làm cho người ta không rét mà run. “Bệnh tình Tam hoàng tử nguy kịch, bản cung thân là mẫu hậu, đương nhiên theo sát bước chân Hoàng thượng... Người tới, chuẩn bị kiệu!” Hoàng hậu chậm rãi thả xuống ly trà trong tay nói. “Tần thiếp cung đưa Hoàng hậu nương nương!” Lâm tần đứng dậy cúi đầu nói.

Chung Túy cung

“Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Tiểu thái giám phụ xướng một tiếng, Hoàng hậu liền xuất hiện trong Chung Túy cung.

“Nô tì thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!” Hoàng hậu tao nhã thi lễ với Tiêu Dục một cái.

“Tử Đồng tới rồi! Không cần đa lễ.” Hai tay Tiêu Dục nâng Hoàng hậu dậy nói.

Một bên Nghiên chiêu nghi yên lặng rơi lệ, xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào hành lễ vấn an Hoàng hậu.

“Nô tì nghe nói tiểu tam nhi sốt cao không lui, không yên lòng liền lại đây nhìn xem.” Mắt Hoàng hậu lộ ra lo lắng nói.

Mi tâm Tiêu Dục nhíu lại, mặt lộ vẻ ưu sầu nói: “Bệnh tình hoàng nhi nguy cấp, hiện nay nhóm Thái y đang ở bên trong thi châm.”

Tiêu Dục vừa dứt lời, sắc mặt Hoàng hậu ngưng trọng, thấp giọng niệm câu phật (đóng kịch thật giỏi). Ngay sau đó lại trấn an Nghiên chiêu nghi “Muội muội đừng thương tâm, tiểu tam nhi có Hoàng thượng phúc trạch phù hộ, nhất định có thể hóa hiểm thành lành.” Nghiên chiêu nghi khẽ gật đầu, không nói gì.

Lúc này, đám người Lưu thái y lần lượt đi ra từ trong nội thất, sắc mặt không còn trầm trọng như vừa nữa, nhưng lại càng có vẻ mỏi mệt.

Nghiên chiêu nghi khẩn cấp mở miệng trước cả Tiêu Dục: “Hoàng nhi đã hạ sốt?”

“Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, chiêu nghi nương nương, tam hoàng tử sốt cao đã lui, vi thần đã mở phương thuốc, đợi uống vào, tánh mạng không còn đáng ngại.” Lưu thái y thở phào nhẹ nhỏm nói.

Nghiên chiêu nghi nghe được Lưu thái y nói, thần sắc buông lỏng, chưa lấy được Hoàng thượng, Hoàng hậu cho phép liền bước vào nội thất.

Hoàng hậu bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không trách cứ, chính là hỏi Lưu thái y hiện trạng tam hoàng tử “Tam hoàng tử trải qua trận đại nạn này, thân mình như thế nào?” Lưu thái y cúi đầu, bất lực nói: “Thần bất đắc dĩ thi châm với tam hoàng tử, trải qua trận bệnh này, thân mình tam hoàng tử so với dĩ vãng lại càng yếu ớt, ngày sau càng không chịu được ốm đau nghiêm trọng, nếu không chỉ sợ... Chỉ sợ thần y cũng không có phương pháp ~” Mặt Hoàng hậu hiện kinh ngạc cùng bi thống, khóe mắt đảo qua khuôn mặt Tiêu Dục đã tối đen, xua tay nói: “Vất vả các ngươi, đi xuống đi.”

“Thần cáo lui!” Nói xong đám người Lưu thái y theo lời lui ra.

Tiêu Dục cùng Hoàng hậu xác định tam hoàng tử đã qua cơn nguy kịch, mới rời đi.

Hôm sau, mọi người cứ theo lẽ thường thỉnh an, lúc Hoàng hậu để mọi người trở về, ra Phượng Nghi cung, Mạnh Nguyệt nghĩ tới đã lâu không đi ngắm cảnh sắc trong cung, không lên kiệu hồi cung, mà là mang theo người trong cung đi bộ đến Ngự Hoa viên.

Mạnh Nguyệt một đường thưởng thức cảnh sắc trong vườn, tâm tình thật là sung sướng, hơi nghỉ tạm một lát liền dẫn mọi người phía sau hồi cung. Lúc đi qua núi giả, bỗng nhiên nghe được sau núi giả truyền đến tiếng hai cung nữ nói chuyện, thanh âm không lớn nhưng cũng có thể rõ ràng nghe được nội dung các nàng nói chuyện. “Ta có cái tiểu muội trực ở Chung Túy cung, nghe nói hôm qua bệnh tình tam hoàng tử nguy kịch, thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng.” Một tiểu cung nữ nhìn xung quanh nói.

Có lẽ là xuất phát từ kinh ngạc, giọng một tiểu cung nữ khác cao chút “Thật sự? Tam hoàng tử còn nhỏ như vậy...”

“Chuyện này sao giả được, liền ngay cả Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đều tự mình đến Chung Túy cung thăm tam hoàng tử, nghe nói Nghiên chiêu nghi khóc đến ruột gan đứt từng khúc.” “Ai, Nghiên chiêu nghi cũng thật đáng thương, từ lúc sinh hạ tam hoàng tử, thân mình bị hao tổn nghiêm trọng, về sau không bao giờ có thể mang thai nữa, nay ngay cả tam hoàng tử cũng...” Trong giọng nói bao hàm thương hại cùng tiếc hận. “Cũng không phải mỗi nàng, phi tần hậu cung này một người hai người đều đào thoát không được số mệnh như vậy, không chỉ có Nghiên chiêu nghi còn có Mạnh chiêu nghi cũng là như thế, đều là lúc sinh sản bị thương thân mình, không bao giờ có bầu nữa.” Nghe được tiểu cung nữ nói chuyện, Mạnh Nguyệt như bị sét đánh, kinh ngạc đứng yên tại chỗ, phía sau Thanh nhi vẻ mặt lo lắng quan sát phản ứng của chủ tử nhà mình. “Quên đi, chúng ta vẫn là đừng nói nữa, nếu là không cẩn thận bị người khác nghe thấy, hai ta e là bị...” Tiểu cung nữ làm cái tư thế chém đầu.

Tiểu cung nữ kia nghe xong không khỏi thân mình run lên, vội vàng che miệng nói: “Ta cái gì cũng chưa nói!” Rất nhanh, hai tiểu cung nữ hoang mang rối loạn ly khai Ngự Hoa viên.

Mạnh Nguyệt vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, hai mắt vô thần, Thanh nhi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bất an lo lắng nói: “Chủ tử ngài... Ngài đừng nghe các nàng...” Nói bừa.

Hai chữ cuối cùng còn không kịp nói ra, liền nghe được Mạnh Nguyệt quát: “Các nàng nói là thật?”

Thanh nhi co rúm lại cúi đầu, cắn môi không nói.

“Các nàng nói đều là thật sự đúng hay không? Ngươi vẫn luôn giấu diếm bản cung?” Mạnh Nguyệt rơi lệ như mưa, thân mình kịch liệt run run.

Thanh nhi rưng rưng nói: “Nô tỳ không phải cố ý giấu diếm chủ tử, nô tỳ chỉ là không muốn chủ tử thương tâm, cho nên mới vẫn che giấu...”

Mạnh Nguyệt bi thống nhắm mắt lại, nước mắt tựa như chuỗi hạt châu bị đứt, không ngừng rơi xuống, đột nhiên xoay người điên cuồng chạy về phía trước.

Thanh nhi cả kinh, đợi phản ứng lại, Mạnh Nguyệt đã chạy được một khoảng cách, cuống quít đuổi theo.

“Chủ tử, ngài chạy chậm một chút, chú ý ngã sấp xuống!” Thanh nhi một bên đuổi theo phía sau một bên lo lắng hô.

Mạnh Nguyệt như không nghe thấy gì nữa cả, tốc độ cũng không giảm chạy như điên, bất tri bất giác nhưng lại đi tới chỗ nàng cùng Tiêu Hằng lén gặp.

Nhìn lãnh cung vắng ngắt tịch liêu không thôi, rốt cuộc Mạnh Nguyệt áp chế không được bi thống cùng phẫn hận trong lòng, khàn cả giọng khóc lên, giống như một dã thú bị thương kêu to vậy.

Thanh nhi thật vất vả đuổi tới, đứng cách Mạnh Nguyệt một khoảng, đau lòng nhìn chủ tử trước mặt.