Duyên Hi cung
Vừa về tới Duyên Hi cung, quý phi liền đuổi tất cả cung nhân xuống, bên trong chỉ còn lại hai mẫu tử nàng cùng đại hoàng tử.
Quý phi tức giận nói: “Mộc Nhi, hôm nay sao ngươi lại tức giận trước mặt người khác, còn đả thương người? Ngươi có biết nếu chuyện ngươi đẩy ngã nhị hoàng tử bị truyền ra ngoài, đối với tương lai muốn tranh đoạt vị trí thái tử sẽ rất bất lợi, nhược điểm này đủ để văn võ bá quan bắt bẻ ngươi rồi...”.
Đại hoàng tử tức giận nói: “Người suốt ngày không phải yêu cầu ta làm thế này thì chính là làm cái kia, người có hỏi qua cảm thụ của ta hay không? Liền bởi vì người muốn ta làm thái tử, cho nên suốt ngày buộc ta làm chuyện ta không thích, ta mới không hiếm lạ làm thái tử, ai muốn làm thì làm đi!” “Ngươi... Ngươi... Ngươi lặp lại lần nữa!” Quý phi bị đại hoàng tử chọc tức giận, cả người run run.
“Ta nói ta không hiếm lạ làm thái tử, về sau người cũng không cần ước thúc ta, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó!” Đại hoàng tử lớn tiếng lại với quý phi.
Quý phi nghe được đại hoàng tử nói như vậy, ngực nhất thời dấy lên lửa giận hừng hực, gân xanh trên trán hiện lên, tay phải giương lên, lúc cách má đại hoàng tử không đến năm cm thì dừng lại, chung quy là không thể ngoan tâm nặng tay. (Ta để “cm” đúng bản gốc, không phải ta tự ý nha) “Đánh đi! Vì sao không đánh? Đánh chết ta càng tốt...” Đại hoàng tử hồng hốc mắt quát, rống xong tông cửa xông ra.
Cẩm Yên canh ngoài cửa thấy được đại hoàng tử hồng hốc mắt chạy ra, thầm nghĩ một tiếng không tốt, lập tức chạy vào trong.
“Được ~ rất tốt! Ngươi cánh đã cứng rắn, ngay cả lời mẫu phi nói cũng không nghe, ta làm hết thảy đều là vì ai...” Quý phi nhìn bóng dáng đại hoàng tử tức giận rời đi, thoáng chốc tức giận lại thêm bi thương, nhịn không được che miệng nức nở. “Chủ tử, ngài đừng thương tâm ~ tuổi đại hoàng tử còn nhỏ quá, vẫn không thể lý giải nỗi khổ tâm của ngài, qua một hai năm, chờ hắn hiểu chuyện, nhất định sẽ hiểu được ngài làm hết thảy đều là vì tốt cho hắn.” Cẩm Yên khuyên giải an ủi nói. “Bản cung cũng không muốn như thế, nhưng là... Nhưng là ngươi xem nhìn hành vi hôm nay của hắn, cư nhiên trước mặt người ngoài tức giận đả thương người...” Quý phi thút thít nói. “Chủ tử ngài cũng đừng quá mức để ý chuyện hôm nay, ngài ngẫm lại, Hoàng thượng không chỉ không có trách phạt đại hoàng tử, còn hạ chỉ không kẻ nào được truyền việc này ra ngoài, có thể thấy được Hoàng thượng cũng không có để chuyện hôm nay ở trong lòng, đối đại hoàng tử vẫn là trước sau như một, cho nên, chủ tử không cần quá mức lo lắng...” Cẩm Yên khuyên giải an ủi một phen, quý phi dần dần bình phục lửa giận, giây lát, lau khô nước mắt nói: “Bản cung vừa rồi là bị Mộc Nhi chọc tức nên mất bình tĩnh, mới có thể phát hỏa với hắn như thế... Mộc Nhi xông ra ngoài như vậy, cũng không biết hiện tại thế nào...” “Chủ tử không cần lo lắng, nô tỳ đi tìm đại hoàng tử, nô tỳ trước gọi người tiến vào giúp ngài rửa mặt chải đầu một chút đi?” Cẩm Yên thấy hai mắt quý phi sưng đỏ, nước mắt loang lổ, dò hỏi.
Quý phi gật đầu, lo lắng nói: “Ngươi nhanh đi tìm Mộc Nhi, đừng để hắn chạy xa, bản cung lo lắng hắn.” Cẩm Yên lĩnh mệnh rời đi.
Phượng Nghi cung
“Mắt thấy hôm nay có thể làm cho quý phi cùng Thục phi kết thù kết oán, không ngờ Hoàng thượng lại đến đây ngay lúc đó!” Hoàng hậu không cam tâm nói.
“Biểu tỷ, Mộng Thuần thấy kỳ quái, sao Hoàng thượng cố tình lại đây vào ngay thời khắc mấu chốt được chứ? Theo lý thuyết lúc đó Hoàng thượng vừa hạ triều, hẳn là ở ngự thư phòng xử lý chính sự mới đúng nha.” Đôi mi thanh tú của Lâm tần nhíu lại nói. “Ý của ngươi là, có người đi mật báo cho Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng lại đây giải vây?” Hoàng hậu hậu tri hậu giác nói.
“Ân, Mộng Thuần thật là nghĩ như vậy, bằng không Hoàng thượng sao vô duyên vô cớ đi Phượng Nghi cung một chuyến?”
“Việc này quả thật kỳ quái... Ma ma, gọi cung nhân trực ngoài điện hôm nay vào cho bản cung, bản cung có chuyện muốn hỏi.” Hoàng hậu phân phó nói.
“Dạ! Lão nô tuân mệnh.” Trương ma ma quỳ gối thi lễ, tiện đà lui xuống.
“Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!” Hai tiểu thái giám quỳ xuống hành lễ nói.
“Bản cung hỏi các ngươi, hôm nay các ngươi trực ngoài điện, có thấy cung nhân nào nửa buổi rời Phượng Nghi cung?” Hoàng hậu sốt ruột hỏi.
Hai tiểu thái giám đầu tiên là vẻ mặt mê mang, tiếp theo cố gắng hồi tưởng, bỗng nhiên một tiểu thái giám vỗ đầu một cái nói: “Nô tài nhớ, hôm nay tổng quản thái giám Trường Xuân cung từng ly khai một đoạn thời gian.” Nghe vậy, Hoàng hậu vỗ bàn một cái, giọng căm hận nói: “Thì ra là thế, lại là Cố Vân Yên giở trò quỷ!”
❤[ truy en cua tui đốt net ] “Các ngươi thất thần làm gì, còn không mau lui ra.” Trương ma ma khiển trách, hai tiểu thái giám cuống quít rút lui đi ra ngoài. “Biểu tỷ chớ tức giận, lần này thất sách, xem như các nàng gặp may mắn, lần sau cũng sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa đâu.” Lâm tần trầm tư nói.
“Mộng Thuần đã có kế sách?” Hoàng hậu nghi hoặc nói.
Lâm tần tiến lên vài bước, nói nhỏ bên tai Hoàng hậu, tiện đà cười nói: “Biểu tỷ nghĩ như thế nào?”
Hoàng hậu cong môi cười lạnh, nói: “Tốt lắm, Mộng Thuần quả nhiên không có làm cho bản cung thất vọng.”
(Pr: Vài chương nữa, Lâm tần bị ban chết. Hoàng hậu cũng dần nối bước theo)
Ngự thư phòng
Chạng vạng, Tiêu Dục khoanh tay đứng trước cửa sổ, mắt chăm chú nhìn xa xa hoa sen héo tàn, ánh mắt thâm thúy.
“Chủ tử, ngài ra lệnh nô tài tra rõ chuyện cột xà Tử Thần điện gãy, nay có manh mối mới.” Lưu Đức Phúc khom người nói.
“Nói đi! Trẫm muốn nghe xem ngươi tra được cái gì.” Thân hình Tiêu Dục khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn duy trì tư thế như trước.
“Dạ! Bên dưới hồi báo, lãnh sự thái giám Tử Thần điện hai ngày trước đoan ngọ từng gặp gỡ cận vệ Hoài vương.”
“Hoài vương... Trừ lần đó ra, hắn có từng gặp qua những người khác?”
“Hồi chủ tử, trừ bỏ cận vệ Hoài vương, lãnh sự thái giám cũng không tiếp xúc với bất luận kẻ nào nữa cả.”
Nghe vậy, Tiêu Dục trầm tư, qua một hồi lâu, lúc Lưu Đức Phúc nghĩ chủ tử nhà mình không tiếp tục đề tài này nữa, Tiêu Dục lại đột nhiên mở miệng nói: “Phân phó ám vệ theo dõi cận vệ Hoài vương cùng với... Hoài vương, mau chóng tra ra manh mối khác.” “Dạ, nô tài tuân mệnh.” Lưu Đức Phúc nghiêm mặt nói.
“Dục nhi... Phụ hoàng biết, phụ hoàng không phải hoàng đế tốt... Cũng không là một phụ thân đủ tư cách, phụ hoàng cơ hồ đem tất cả tinh lực đều đặt vào kỳ hoa dị thảo... Khụ... Khụ... Nhiều năm qua vô tâm với triều chính, đến nỗi đại thần trong triều kết bè kết cánh, nắm quyền, ức hiếp dân chúng, khụ ~ khụ...” Sùng Văn đế một bên lôi kéo tay Tiêu Dục nói chuyện một bên kịch liệt ho khan, khăn tay của cung nhân chăm sóc có thể thấy được tơ máu rõ ràng. (Ý ông tiên đế nôn ra máu) “Phụ hoàng ngài đừng nói nữa, trước dưỡng tốt thân mình quan trọng hơn, không cần quan tâm mấy chuyện vụn vặt này.” Tiêu Dục vỗ vỗ phía sau lưng Sùng Văn đế nói. “Trẫm biết trẫm không còn bao lâu, nếu giờ không nói e rằng không còn cơ hội nói... Trẫm dưới gối chỉ có bốn hoàng tử, nay lão đại không còn, lão Nhị bị hủy... Khụ ~ khụ... Cũng chỉ còn lại ngươi cùng lão Tứ, là trẫm thực xin lỗi các ngươi, không có dạy các ngươi huynh hữu đệ cung, mới khiến các ngươi vì đoạt ngôi vị hoàng đế lục đục với nhau, không tiếc tay chân tương tàn, là phụ hoàng thực xin lỗi các ngươi... Dục nhi, đáp ứng phụ hoàng, ngày sau ngươi đăng cơ thành đế, vô luận lão Nhị cùng lão Tứ phạm vào sai lầm gì, lưu bọn hắn một đường sống... Đáp ứng phụ hoàng... Coi như là phụ hoàng cầu ngươi...” Sùng Văn đế chống đỡ một hơi cuối cùng nói. “Được! Nhi thần đáp ứng phụ hoàng.” Nhìn đế vương từng nhất ngôn cửu đỉnh, chúa tể vạn dân, nay bị bệnh đến độ dung nhan tiều tụy, cốt sấu như sài, dung chút sức cuối cùng bằng tư thái hèn mọn đau khổ cầu xin mình, chung quy Tiêu Dục không thể nhẫn tâm cự tuyệt.
Nhớ tới thỉnh cầu của tiên đế trước khi đi, Tiêu Dục không khỏi cúi đầu thở dài một tiếng.
- -- ------ ------ ------ ------ -----
Đợi đến Lễ bộ xử lý xong công việc chuẩn bị cho điển lễ sắc phong, đã là trung tuần tháng bảy, lúc này thân mình Mạnh Nguyệt cũng khôi phục bảy tám phần, cho nên lại bắt đầu giao thiệp với bên ngoài.
Lãnh cung phía bắc, ở chỗ cực ít người lui tới, một nữ tử thân mặc cung trang đang gắt gao ôm lấy nam tử trước mặt.
“Gia ~ rốt cục ta gặp được ngươi...” Một câu đơn giản, lại chất chứa không biết bao nhiêu tình cảm, sống sót sau tai nạn, tưởng niệm, lòng chua xót, ủy khuất, thậm chí là may mắn! “Nguyệt nhi không có lúc nào là không nhớ tới gia, nghĩ đến Nguyệt nhi sắp nổi điên...” Mạnh Nguyệt nhẹ giọng tố khổ tương tư, có lẽ là tình đến chỗ sâu, không khỏi rơi lệ.
Tiêu Hằng vỗ nhẹ nhẹ Mạnh Nguyệt, nói: “Đừng khóc, hiện tại không phải đã như nguyện, được gặp bổn vương rồi sao?”
“Nếu có thể, Nguyệt nhi thầm nghĩ ngày đêm làm bạn bên cạnh gia, không bao giờ tách ra nữa!”
“Nói ngốc gì vậy... Nguyệt nhi hẹn bổn vương tiến đến, là có việc thương lượng?” Tiêu Hằng vân đạm phong khinh nói.
Mạnh Nguyệt đang đắm chìm trong sung sướng gặp lại người trong lòng, nghe Tiêu Hằng nói, bật ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Hai tháng mới có thể gặp lại, Nguyệt nhi ngày đêm nhớ gia, nay thật vất vả gặp mặt gia, gia nhưng lại hỏi Nguyệt nhi có chuyện gì mới hẹn gặp ngài... Chẳng lẽ gia liền một chút cũng không nhớ Nguyệt nhi, không nhớ nữ nhi của chúng ta sao?” “Đứa ngốc, bổn vương sao lại không nhớ mẹ con các ngươi chứ? Chính là trải qua chuyện lần trước ở Tử Thần điện, dĩ nhiên đã đả thảo kinh xà, bổn vương lo lắng nếu là vắng mặt quá lâu, sẽ làm cho hoàng huynh nghi ngờ, vô ý sẽ rước lấy họa sát thân...” Tiêu Hằng có chút đăm chiêu nói.
Nghe vậy, Mạnh Nguyệt cúi đầu lại vùi vào trong lòng Tiêu Hằng, nói: “Đều là tạm thời, đợi đến mọi người thả lỏng lại, Nguyệt nhi lại là có thể giống dĩ vãng thường xuyên gặp gỡ gia, đến lúc đó Nguyệt nhi lại sinh cho gia ‘Tiểu hoàng tử’ ” Mạnh Nguyệt kìm lòng không đậu lâm vào trong ảo tưởng tốt đẹp.
Bởi vậy không nhận thấy được lúc Tiêu Hằng nghe đến câu cuối cùng, thân mình cứng ngắc.
“Được, bổn vương lấy cớ đi nhà xí, thời gian không nên quá lâu, lúc này phải đi về.” Tay phải Tiêu Hằng nâng lên mặt Mạnh Nguyệt, nhẹ nhàng hôn xuống.
“Nguyệt nhi luyến tiếc gia... Lần gặp tới, Nguyệt nhi nhất định sẽ tìm biện pháp ôm nữ nhi đi cùng, để gia cùng nữ nhi phụ nữ gặp nhau.” Mạnh Nguyệt ảm đạm hao tổn tinh thần nói.
Tiêu Hằng gật đầu, không chút nào lưu luyến xoay người rời đi, lưu lại Mạnh Nguyệt si ngốc đứng tại chỗ, thâm tình ngóng nhìn bóng dáng Tiêu Hằng rời đi.
Ngự thư phòng
“Hoài vương mới vừa đi nơi nào?” Tiêu Dục thản nhiên nhìn lướt qua ám vệ một thân màu đen kính y đang quỳ một gối xuống.
“Khởi bẩm chủ tử, Hắc Phong một đường theo dõi Hoài vương đến phụ cận lãnh cung, bởi vì hai cận thân thị vệ Hoài vương đứng canh bên ngoài, thêm chung quanh lại quá vắng vẻ, không khỏi đả thảo kinh xà, Hắc Phong không lẻn vào theo, cho nên cũng không rõ ràng Hoài vương làm gì trong đó.” Ám vệ tự xưng Hắc Phong hai tay ôm quyền nói. “Lần sau lúc chấp hành nhiệm vụ, để Thanh Vân cũng đồng thời xuất động đi, hai cận vệ không làm khó được nàng!” Tiêu Dục gác bút son trong tay nói.
“Dạ! Còn có một chuyện, Hắc Phong không biết có nên bẩm báo chủ tử hay không...” Hắc Phong do dự nói.
“Chuyện gì cứ nói đừng ngại!” Tiêu Dục vung tay áo bào lên đáp ứng.
“Lúc Hắc Phong theo dõi Hoài vương, ở phụ cận phát hiện cung nữ bên người Mạnh chiêu nghi nương nương, đại cung nữ kia thỉnh thoảng nhìn xung quanh, tựa hồ đang lo lắng đợi người nào đó.” “Mạnh chiêu nghi... Hoài vương...” Tiêu Dục thấp giọng nỉ non, cân nhắc sau trầm giọng nói: “Đi thăm dò hai người đó mấy ngày gần đây lui tới những đâu, từ hôm nay phái người bí mật giám thị hành tung Mạnh chiêu nghi cùng Hoài vương.” “Dạ, hắc phong lĩnh mệnh! Quyết không làm cho chủ tử thất vọng.” Một cái nháy mắt, Hắc Phong liền biến mất khỏi Ngự thư phòng.
Trường Xuân cung
“Chủ tử, ngài xem, tứ hoàng tử đang cười với nô tỳ kìa!” Thị Thư giọng điệu vui vẻ nói.
Cố Vân Yên ngẩng đầu nhìn lên, hoàng nhi nhà mình quả thực đang mỉm cười với Thị Thư, không khỏi lại cười nói: “Chỉ chớp mắt tiểu Tứ Nhi đã được hai tháng, trước mắt sẽ thường xuyên nhìn người cười.” “Nô tỳ nhìn tứ hoàng tử quả nhiên là một ngày một cái hình dáng, mấy hôm trước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút đỏ rực, hôm nay cẩn thận nhìn lại, làn da trắng hơn không ít, càng ngày càng giống nhị hoàng tử.” “Thật không? Để ta coi xem!” Ngoài cửa truyền đến giọng nhị hoàng tử non nớt.
“Hạo Nhi thức rồi à, mau tới đây để mẫu phi nhìn xem vết thương trên tay ngươi.” Cố Vân Yên vừa thấy nhị hoàng tử tiến vào, liền ngoắc nói.
“Vết thương trên mu bàn tay nhi thần đã khỏi, mẫu phi không cần lo lắng.” Nhị hoàng tử cười nói, tiện đà đưa tay trái ra.
Cố Vân Yên cầm tay nhị hoàng tử nhìn kỹ, chỗ lúc trước bị thương đã muốn khôi phục, không nhìn kỹ cũng là nhìn không ra khác biệt, mới gật đầu quyết tâm nói: “Khỏi là tốt rồi, ngày sau mẫu phi chắc chắn bảo vệ tốt Hạo Nhi, không để ngươi lại bị thương tổn gì.” Nói xong, vươn tay ôm nhị hoàng tử lvào trong ngực. “Mẫu phi yên tâm, nhi thần sẽ chú ý, sẽ không để cho mình bị thương, nhi thần không muốn làm mẫu phi lo lắng!”
“Hạo Nhi trưởng thành! Thật biết điều...” Nhị hoàng tử nói làm cho Cố Vân Yên cảm thấy trong lòng rất an ủi.
Nhị hoàng tử chui ra khỏi lòng Cố Vân Yên, một tay lôi kéo Cố Vân Yên một bàn tay khác nhẹ nhàng lôi kéo tay nhỏ bé của tứ hoàng tử nói: “Nhi thần sẽ lớn lên thật nhanh, lớn giống phụ hoàng, như vậy nhi thần có thể bảo hộ mẫu phi cùng đệ đệ!” Cố Vân Yên cố không rơi lệ, cảm động nói: “Được! Đợi Hạo Nhi trưởng thành, bảo hộ mẫu phi cùng đệ đệ.”
“Oa oa ~” Tứ hoàng tử trong lòng Thị Thư đột nhiên khóc lên, nhị hoàng tử vội vàng buông tay Cố Vân Yên, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của tứ hoàng tử trấn an nói: “Đệ đệ không khóc, không khóc... Phụ hoàng nói ‘Nam nhi đổ máu không rơi lệ”, vô luận khi nào thì cũng không thể dễ dàng rơi lệ, về sau ca ca cũng sẽ không rơi lệ trước mặt người ngoài, cho nên đệ đệ cũng không được khóc, về sau ca ca cũng sẽ bảo vệ ngươi, đệ đệ không khóc...” Thấy được một màn này, Cố Vân Yên không khỏi ‘Phốc xuy’ bật cười một tiếng, tiện đà lắc đầu nói: “Hài tử ngốc, đệ đệ nhỏ như vậy làm sao có thể nghe hiểu được ngươi nói gì... Đệ đệ hẳn là đói bụng, Thị Thư ôm đi cho bà vú đút sữa đi.” Thị Thư lĩnh mệnh rời đi.