“Vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì? Ta đã mất đi một đứa nhỏ, chẳng lẽ còn không đủ sao? Vì sao còn muốn làm cho ta chịu thống khổ như thế...” Phá thành mảnh nhỏ thanh âm của, không thể ngôn dụ đau đớn.
Mạnh Nguyệt giống như diều đứt dây, lung lay sắp đổ quỳ rạp xuống đất, ngửa mặt lên trời khóc rống.
Có lẽ là khóc lâu không khỏi tình trạng kiệt sức, giọng Mạnh Nguyệt khóc dần dần nhỏ xuống, cho đến biến mất. Vẻ mặt bi thống tuyệt vọng nháy mắt liền bị không cam lòng, oán hận thay thế.
“Cố Vân Yên... Đều là ngươi! Đều là bởi vì ngươi ta mới có thể rơi vào kết cục như thế, thống khổ hôm nay của ta đều là ngươi ban tặng, đều là ngươi ban tặng... Ta thề! Ta tuyệt không để ngươi yên ổn!” Mạnh Nguyệt nắm chặt tay thành quyền, tay vì dùng sức quá độ hiện khớp xương rõ ràng, tựa hồ là dùng hết toàn lực cho thấy quyết tâm của nàng.
(Ngày chết của Mạnh Nguyệt sắp đến)
Nay Cố Vân Yên đã là chính nhị phẩm Thục phi, có tư cách mỗi tháng triệu kiến nội mệnh phụ một lần, tiếp qua hai ngày đó là Trung thu, hôm nay Cố Vân Yên truyền lời cho Cố phu nhân, để nàng đệ bài tử vào cung xin gặp.
Lần này vào cung trừ bỏ Cố phu nhân Triệu thị, thê tử Cố Trì Từ thị, còn có trưởng tử Cố Trì -- Cố Lăng.
Trong chủ điện Trường Xuân cung, Cố Vân Yên cùng nhị hoàng tử một lớn một nhỏ ngồi ngay ngắn, Thị Họa quỳ gối thi lễ lui đi ra ngoài.
Rất nhanh liền nghe được tiểu thái giám phụ xướng nói: “Tuyên Cố Triệu thị, Cố Từ thị cùng Cố công tử yết kiến!”
Không bao lâu, Thị Họa liền dẫn đám người Triệu thị vào trong điện, Cố Lăng vừa mới 5 tuổi theo sát bước chân tổ mẫu, mẫu thân, tiểu tử kia tuy là lần đầu vào cung, nhưng không thấy sợ hãi, ngược lại là tò mò cùng hưng phấn.
“Thần phụ thỉnh an Thục phi nương nương, nhị hoàng tử, Thục phi nương nương, nhị hoàng tử vạn phúc kim an!” Cố Lăng quy củ hành lễ vấn an cùng Triệu thị, Từ thị.
Đợi đến cung nhân trong điện dưới sự hướng dẫn của Thường Phúc lui hết ra ngoài, Cố Vân Yên mới đứng dậy nâng Triệu thị dậy, vui vẻ ra mặt vô cùng thân thiết nói: “Nương cùng tẩu tử mau mau miễn lễ!”
Nói xong, yêu thương vuốt ve đầu Cố Lăng, từ ái nói: “3 năm không gặp, Lăng ca nhi đã cao như vậy! Lăng ca nhi còn nhớ rõ cô?”
Cố Lăng ngửa đầu đánh giá Cố Vân Yên, làm như đang cực lực hồi tưởng trí nhớ có liên quan tới Cố Vân Yên, giây lát, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên non nớt hiện lên một tia buồn rầu, lắc đầu nói: “Lăng ca nhi lâu lắm không thấy cô, đã muốn không nhớ rõ.”
Điều này cũng đúng, năm ấy Cố Vân Yên vào cung Cố Lăng còn chưa tới hai tuổi, tất nhiên là không nhớ rõ Cố Vân Yên.
“Ngươi lúc ấy còn nhỏ, không nhớ rõ cũng là phải.” Cố Vân Yên gật đầu.
“Hạo Nhi mau tới gặp qua ngoại tổ mẫu cùng mợ ngươi!” Cố Vân Yên ngoắc nhị hoàng tử nói.
Nhị hoàng tử ý cười trong suốt tiến lên, khom ngưới hành lễ với Triệu thị cùng Từ thị: “Hạo Nhi bái kiến ngoại tổ mẫu, mợ!”
Triệu thị cùng Từ thị cuống quít đứng lên, liên tục xua tay nói: “Không được, không được! Thần phụ không đảm đương nổi nhị hoàng tử hành lễ.”
Cố Vân Yên khuyên can nói: “Nương cùng tẩu tử đương nhiên có thể, hai người vừa mới làm là lễ quân thần, Hạo Nhi cũng đã chịu lễ, hiện tại hắn làm là lễ của vãn bối, hai người một là ngoại tổ mẫu, một là mợ, đều là trưởng bối của hắn, sao chịu không được?”
Triệu thị cùng Từ thị bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống nhận lễ.
“Cha gần đây thân mình như thế nào?” Cố Vân Yên lo lắng nói.
“Rất tốt! Thân mình lão gia kiện khang, nương nương không cần quá lo.”
Cố Vân Yên gật đầu, vui mừng nói: “Vậy thì tốt! Nữ nhi không thể ở bên người cha mẹ tận hiếu, mong cha mẹ bảo trọng thân thể.”
“Nương nương đừng nói lời này, trong phủ có thể có hôm nay đều là nhờ phúc của nương nương, chỉ cần nương nương ở trong cung mạnh khỏe, lão gia cùng thần phụ liền không còn cầu gì hơn.” Triệu thị tự đáy lòng nói.
Cố Vân Yên gật đầu, không muốn Triệu thị lo lắng, lúc này vòng vo đề tài nói: “Nương cùng tẩu tử còn chưa gặp tiểu Tứ Nhi đâu, Thị Thư nhanh ôm tứ hoàng tử đến.” Thị Thư cười lui ra.
“Ngoại tổ mẫu cùng mợ còn có biểu ca trước dùng chút điểm tâm đi, điểm tâm này ăn rất ngon! Mọi người nếm thử.” Nhị hoàng tử nhéo một khối táo đỏ đưa Triệu thị nói.
Triệu thị từ ái nhìn nhị hoàng tử, tiện đà tiếp nhận táo đỏ nói: “Thần phụ tạ nhị hoàng tử!”
“Ngoại tổ mẫu không cần khách khí, gọi ta Hạo Nhi giống như mẫu phi là được rồi.”
“Ai! Hạo Nhi ~” Triệu thị xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng kêu.
“Ngoại tổ mẫu mau nếm thử, hợp khẩu vị ngài không?” Vừa nói vừa phân biệt đưa cho Từ thị cùng Cố Lăng một người cầm một khối, cuối cùng mình cũng nhéo một khối bỏ vào trong miệng, mĩ thực vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn.
Qua một ly trà, Thị Thư bế tứ hoàng tử tiến vào.
Cố Vân Yên động tác thuần thục ôm tứ hoàng tử vào trong lòng, ý cười hoà thuận vui vẻ nói: “Nương cùng tẩu tử mau đến xem tiểu Tứ Nhi.”
Nhị hoàng tử tự giác lấy ra khăn tay chà lau cái miệng nhỏ nhắn, nghe được Cố Vân Yên nói, không khỏi cao hứng nói: “Đúng, xem đệ đệ, bộ dạng đệ đệ khiến ai cũng thích, giống Hạo Nhi cũng được mọi người yêu thích!”
Lời Nhị hoàng tử hồn nhiên, khiến mọi người buồn cười.
Triệu thị cùng Từ thị tiến lên, cẩn thận đánh giá tứ hoàng tử trong lòng Cố Vân Yên, một thân tã lót đỏ thẫm, lộ ra một cặp cẳng chân mập mạp, vui sướng vung tay nhỏ bé, miệng hộc phao phao, nhận thấy được mọi người đang đánh giá hắn, cái miệng nhỏ nhắn cong cong, người xem tâm đều hóa thành nước.
Triệu thị không khỏi khen: “Bộ dáng Tứ hoàng tử thật rất khiến người khác yêu thích không thôi!”
Cố Vân Yên nhìn Triệu thị cười nói: “Nương cũng ôm tiểu Tứ Nhi một cái đi!”
Triệu thị đầu tiên là sửng sốt, sau mặt lộ vẻ vui mừng, thận trọng tiếp nhận tứ hoàng tử, giống như ôm ấp trân bảo.
Cố Lăng nâng tay, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của tứ hoàng tử, cười xán lạn nói: “Bộ dạng Tứ hoàng tử thật đáng yêu, đáng yêu giống muội muội!”
Muội muội trong miệng Cố Lăng là bảo bối trong lòng một nhà già trẻ Cố phủ, tháng trước vừa được 1 tuổi, tuổi tuy nhỏ lại là quỷ linh tinh, cao thấp Cố gia không người không sủng nàng.
Nhị hoàng tử vừa nghe Cố Lăng nói đến muội muội, khuôn mặt hâm mộ nói: “Ta cũng muốn muội muội, mẫu phi cũng sinh cho Hạo Nhi cùng đệ đệ một muội muội được không?”
Cố Vân Yên mỉm cười cười, nói: “Hài tử ngốc, này chỉ có thể nhìn thiên ý cùng duyên phận... Hạo Nhi dẫn biểu ca ra ngoài vườn chơi đi, thuận tiện để biểu ca nhìn xem ‘Bạch Tuyết’ của ngươi”
Nhị hoàng tử vui vẻ đáp ứng, đầu tiên là chắp tay vái chào Triệu thị cùng Từ thị, sau đó vui sướng kéo tay Cố Lăng ra ngoài vườn tìm Bạch Tuyết chơi.
Cố Vân Yên nhìn nhị hoàng tử cùng Cố Lăng nắm tay khăng khít, không khỏi lộ ra một chút ý cười ý vị thâm trường, giây lát, quay đầu nói với Từ thị: “Hạo Nhi sang năm sẽ vỡ lòng, Hoàng thượng đang định tìm trong nhà dòng họ hoàng thất và văn võ bách quan vài đứa bé phẩm hạnh tốt, tuổi xấp xỉ Hạo Nhi làm bạn đọc với hắn, tẩu tử trở về bàn bạc với huynh trưởng việc này.”
Nghe vậy, Từ thị đầu tiên là vẻ mặt khó hiểu, sau hai mắt sáng ngời, mặt mày hớn hở nói: “Dạ! Thần phụ chắc chắn nhắn dùm nương nương.”
Trong bốn hoàng tử, tam hoàng tử mệnh không lâu là chuyện mọi người đều biết, đại hoàng tử vì ảnh hưởng hủy dung nên tính cách quái gở, còn lại hai hoàng tử đều là do Cố Vân Yên sinh, chiếu tình thế trước mắt, khả năng nhị hoàng tử được lập làm thái tử là lớn nhất, mà Cố Lăng nếu là thành thư đồng của nhị hoàng tử, hai người nguyên bản chính là quan hệ anh em bà con, nay lại còn là tình nghị từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ngày sau nếu nhị hoàng tử có thể bước lên ngôi vị kia, còn có thể không chiếu cố quan tâm Cố gia?
Từ thị âm thầm vui sướng, bao nhiêu người hao hết khổ tâm muốn một cái danh ngạch làm thư đồng nhị hoàng tử, không nghĩ tới tiến cung một chuyến, con trai nhà mình lại có tạo hóa này.
Hai người lại tán gẫu chuyện gần đây của Cố phủ, bất tri bất giác liền qua hơn nửa canh giờ, thẳng đến Thị Thư tiến vào gọi người dùng bữa.
Ngọ thiện qua đi, Triệu thị cùng Từ thị còn chưa kịp từ biệt Cố Vân Yên, liền nghe được ngoài điện truyền đến giọng của Lưu Đức Phúc “Hoàng thượng giá lâm!”
Khuôn mặt Cố Vân Yên nghi hoặc, lại xem vẻ mặt Triệu thị cùng Từ thị khẩn trương cùng bất an, rõ ràng ba người không nghĩ đến Tiêu Dục lại đến đây vào canh giờ này.
Nhưng mà không để cho các nàng có thời gian nghĩ nhiều, Tiêu Dục đã bước vào trong điện, Cố Vân Yên vội vàng dẫn Triệu thị cùng Từ thị tiến lên tiếp giá.
“Nô tì / thần phụ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!” Cố Vân Yên quỳ gối thi lễ, mà Triệu thị cùng Từ thị là quỳ xuống hành lễ.
Tiêu Dục một bên nâng dậy Cố Vân Yên một bên khuôn mặt nhu hòa nói: “Đều miễn lễ đi!”
“Thần phụ tạ Hoàng thượng ân điển!” Mẹ chồng nàng dâu Triệu thị tạ ơn đứng dậy, liền cúi đầu đứng qua một bên, khuôn mặt câu nệ.
“Cố lão phu nhân cùng Cố thiếu phu nhân không cần câu thúc, ngồi xuống đi!” Tiêu Dục mỉm cười ban thưởng tọa.
Được Tiêu Dục ân chuẩn, Triệu thị cùng Từ thị mới dám ngồi xuống, có lẽ là cảm thấy đối Tiêu Dục quá mức kính trọng cùng sợ hãi, hai người đều không dám tùy ý lên tiếng.
“Hoàng thượng sao lại đây lúc này?” Cố Vân Yên cười hỏi.
Bình thường nội mệnh phụ vào cung đều được lưu lại dùng bữa, thể hiện ân điển của Thiên gia, mà hiện tại vừa qua thời điểm dung cơm, Cố Vân Yên không tin Tiêu Dục không biết nữ quyến Cố gia lúc này còn tại Trường Xuân cung.
“Trẫm xử lý xong chính sự, liền nghĩ lại đây thăm Yên nhi cùng hoàng nhi.” Tiêu Dục dừng một chút lại nói: “Nghe nói Cố phu nhân vào cung thăm Yên nhi, trẫm liền bảo người lấy trong khố mấy bộ đồ trang sức, thuận tiện để Lưu Đức Phúc cầm đến, ban cho hai vị phu nhân ngắm cảnh.”
Kho khố trong miệng Tiêu Dục chỉ là tư khố của hoàng đế mà không phải quốc khố, gì đó trong tư khố của Tiêu Dục đều là tốt nhất chọn lựa ra từ cống phẩm tiến cống của các phụ quốc cùng quan viên các nơi Đại Chiêu, mỗi một kiện đều là vô giá.
Tiêu Dục nói xong, bưng lên ly trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Lưu Đức Phúc hiểu ý, vung phất trần, năm tiểu thái giám phía sau Tiểu Toàn tử liền bưng khay tiến lên, mặt trên từng cái khay đều có một bộ đồ trang sức tinh điêu ngọc mài, thế sở hiếm thấy.
Mẹ chồng nàng dâu Triệu thị nhìn vật ngự ban trước mặt thụ sủng nhược kinh, cuống quít dập đầu tạ ơn!
Tiêu Dục nhấp thêm ngụm trà, làm như nhân tiện nói: “Trẫm đi xem tiểu Tứ Nhi, mọi người không cần đứng dậy đưa tiễn.” Biết mình tiếp tục ở lại sẽ làm mẹ chồng nàng dâu Triệu thị co quắp bất an, Tiêu Dục liền tìm cái cớ để các nàng ở riêng với nhau.
Nghe được lời Tiêu Dục nói, Cố Vân Yên gật đầu đáp ứng.
Đợi đến Tiêu Dục rời đi, Triệu thị vui mừng nói: “Thần phụ vẫn lo lắng nương nương ở trong cung qua không tốt, hôm nay thấy Hoàng thượng đối đãi như vậy, thần phụ cuối cùng là yên tâm.”
Tiêu Dục dù chưa nói rõ, nhưng trong lòng người đang ngồi ở đây đều rõ rang như gương sáng, hành động này của Tiêu Dục đơn giản chính là cho Cố gia một cái ân điển, nội mệnh phụ tiến cung bình thường đều là phi tần ban cho chút vật, nhưng nếu là Hoàng thượng ban cho, kia ý nghĩa sẽ không vậy, vật ngự ban cũng không phải là mỗi người đều có, đây chính là thể diện rất lớn a.