Hoàng Phượng cùng Thẩm Thập Tam, một trái một phải, như là thần giữ cửa canh giữ ở cửa thư phòng.
Biệt viện của gia tộc họ Kim ở kinh đô không lớn, chỉ có mấy chục mẫu mà thôi, nhưng đã để trống, chỉ có bốn năm lão bộc trông coi.
Hơn một trăm người sau khi vào liền đầy nhóc.
Kim Mộc Thông ngay từ đầu cũng cũng ở nơi này, nhưng sau đó sẽ ở tại ký túc xá Quốc Tử Giám, bởi vì một mình ở cái dinh thự như vậy cảm thấy trống trải cô đơn.
Tên mập vô cùng đáng thương, lúc gã đến kinh đô mang đến mười mấy người, nhưng lại đi trở về mười, cho nên người bên cạnh cộng lại không vượt qua bốn năm.
Cho nên vẫn là ở nội trú Quốc Tử Giám náo nhiệt một chút.
Tiếp đó cách từ ba đến năm ngày, Ngũ vương tử Ninh Chính liền sẽ phái người đưa Kim Mộc Thông về quý phủ của gã.
Đây cũng là một loại động tác bảo vệ, là nói cho tất cả mọi người, thế tử phủ Bá tước Huyền Vũ do ta bảo bọc, các ngươi nếu là muốn động thủ với gã, xin hãy ước lượng phân lượng của mình.
Đương nhiên phân lượng của Ninh Chính không nặng nhưng mặc kệ nói như thế nào cuối cùng là con trai của quốc quân.
Thẩm Lãng ở bên trong thư phòng, sắp xếp tất cả tâm tư.
Đầu tiên, quốc quân sẽ không giết hắn.
Bởi vì ngày hôm nay hắn trả lời có thể nói là hoàn mỹ không sứt mẻ.
Mặc dù có chút diễn trò, nhưng tất cả những câu đều thành thật.
Hắn chính là không có dã tâm, nếu như người khác không ép hắn, hắn căn bản cũng sẽ không nghĩ muốn làm phản.
Nếu quốc quân giết Thẩm Lãng, vậy không hề nghi ngờ chính là trực tiếp bức phản Bá tước Huyền Vũ.
Bá tước Kim Trác là một người đặc biệt quật cường cố chấp, ông vô cùng chính trực, nhưng cũng không hiểu được thỏa hiệp.
Thẩm Lãng vừa chết, cam đoan ông ta lập tức xoay người đầu lên bắc theo nước Ngô, chế tạo một trận kịch biến như Diễm Châu sang Việt quốc như ngày trước.
Cho nên, nếu sinh mạng của Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông an toàn sẽ không có vấn đề gì.
Thế nhưng...
Không có mạng sống nguy hiểm, hợp lại không có nghĩa là là có thể bình an thuận lợi.
Bốn kẻ địch bao gồm Tam vương tử, Thái tử, họ Tiết, họ Ninh là sẽ không bỏ qua lần cơ hội ngàn năm một thuở này.
Thẩm Lãng vào kinh đô xong xuôi, nhạc phụ đại nhân tấn chức gần như đã thành kết cục đã định.
Nếu Thẩm Lãng đoán không sai, quốc quân sẽ sắc phong Kim Trác là Nộ Triều Hầu, là người quản lý thành Nộ Triều của Việt quốc.
Thế nhưng Nộ Triều Hầu đã từng được xem là danh hiệu của Cừu Thiên Nguy.
Đương nhiên, quốc quân chẳng bao giờ sắc phong Cừu Thiên Nguy, nhưng Tam vương tử cùng Thái tử đều đáp ứng, một khi Cừu Thiên Nguy đầu nhập vào, sau khi lên ngôi nhất định sắc phong hắn là Nộ Triều Hầu.
Cho nên Kim Trác làm sao có thể chấp nhận cái phong hào như vậy.
Ông muốn là Huyền Vũ Hầu.
Mà lúc này quốc quân bức thiết muốn thu hồi cái phong hào Huyền Vũ này, bằng không mỗi một lần đi qua cổng Huyền Vũ, đều có cảm giác giống như ngang qua cổng gia tộc họ Kim, thật xấu hổ.
Cho nên sắc phong Nộ Triều Hầu, cơ hồ là xác suất trăm phần trăm.
Nếu Bá tước Kim Trác không tiếp thu, vậy quốc quân liền có lời.
Ta muốn muốn sắc phong ngươi là Hầu tước, chính ngươi không chịu, cũng không phải là quả nhân cay nghiệt thiếu tình cảm.
Cho nên, sự việc phong hầu có thể liền không giải quyết được gì.
Đương nhiên, Bá tước Huyền Vũ phải không quá quan tâm phong hầu hay không phong Hầu, chỉ cần danh chính ngôn thuận bắt thành Nộ Triều là được.
Nhưng Thẩm Lãng không được.
Hắn chuộng hư vinh.
Nghe nói tay ở rể phủ Hầu tước lợi hại dữ lắm?
Hơn nữa quý tộc lâu đời của toàn bộ Việt quốc có bao nhiêu Hầu tước, dù cho coi là Trấn Bắc Hầu cũng không vượt qua ba người mà thôi.
Thậm chí Trấn Bắc Hầu cũng không thể tính vào, bởi vì nhà ông ta mới bao nhiêu đất phong, bao nhiêu tư quân.
Cho nên một khi họ Kim tấn chức Hầu tước, sẽ cùng họ Tô, họ Chủng đặt song song, biến thành tam đại Hầu tước trong số các quý tộc lâu đời.
Cho nên cái chứ Hầu tước Thẩm Lãng nhất định phải có.
Hơn nữa còn muốn là Huyền Vũ Hầu.
Như vậy độ khó ván cờ này chút cao.
Phải nắm giữ được tuyệt đối đúng mực.
Nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn của Thẩm Lãng, ý chỉ quốc quân sắc phong Kim Trác là Nộ Triều Hầu đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Còn thiếu mỗi phái người đi tuyên chỉ.
Cho nên, nhiệm vụ thứ nhất Thẩm Lãng đi tới kinh đô, chính là giúp đỡ nhạc phụ giành được phong hào Huyền Vũ Hầu.
Nộ Triều Hầu, tuyệt đối không muốn!
Thứ hai nhiệm vụ, diệt họ Tô!
Mà nhiệm vụ này cũng rất lớn.
Cuối cùng họ Tô là quái vật cỡ bự chân chính, không chỉ có là quý tộc lâu đời nhất nhì, hơn nữa bản thân Hầu tước Tô Nan còn là Thái tử Thiếu Bảo, Trấn quân đại tướng quân, em gái của ông ta là Tô phi của quốc quân.
Nhiệm vụ thứ ba, bồi dưỡng Ngũ vương tử Ninh Chính.
Mục tiêu hàng đầu chính là để cho gã mở nha xây phủ, sắc phong công tước.
Ngay cả thứ con trai của cung nữ như Ninh Chân đều được sắc phong Công tước, Ninh Chính bây giờ cũng chẳng có tước vị gì cả.
Như vậy sao được?
Đương nhiên, cái này thật sự là khó khăn vô cùng,
Ninh Chính cơ hồ là đứa con trai quốc quân chán ghét vứt đi, hoàn toàn không có bất kỳ địa vị nào, hơn nữa còn lấy con gái một buôn, bên người có thể nói là chẳng hề có thế lực gì.
Muốn nâng gã lên cao, khó như lên trời!
Thế nhưng, Lãng gia am hiểu nhất chính là sáng tạo kỳ tích.
Đương nhiên, Thẩm Lãng có niềm vui giúp kẻ khác thế này sao?
Bởi vì cảm kích, cho nên mới muốn đi bồi dưỡng Ninh Chính?
Dĩ nhiên không phải!
Bởi vì diệt họ Tô, Thẩm Lãng cần một cái ô dù thật bự.
Hắn không có khả năng đầu nhập vào Tam vương tử, cũng không thể có thể đầu nhập vào Thái tử.
Không có ô dù, vậy bản thân bồi dưỡng ra một cái ô dù là được rồi.
Thái tử cũng dám có ý đồ với Mộc Lan, Thẩm Lãng nhất định cùng gã không chết không thôi.
Mà Tam vương tử là chỗ dựa vững chắc của gia tộc họ Tiết, đồng dạng là tử địch.
Bất kể là diệt họ Tô, diệt họ Tiết đều cần Ngũ vương tử Ninh Chính làm điểm tựa.
Cho nên cái nhiệm vụ chiến lược thứ hai và thứ ba này cơ hồ trùng hợp.
Thẩm Lãng hôm nay tại trong hoàng cung, ngay trước quốc quân cùng đông đảo thái giám nói thẳng muốn giết chết Tô Nan.
Là hắn cuồng vọng à?
Không, dĩ nhiên không phải!
Những lời này của hắn nhất định sẽ phổ biến.
Tô Nan sẽ biết, Thái tử sẽ biết, Tam vương tử cũng sẽ biết.
Câu nói này Thẩm Lãng là muốn truyền tải thông điệp đến tất cả mọi người.
Tất cả đám các ngươi tránh ra, gia tộc họ Kim của ta muốn cùng họ Tô giải quyết.
Các ngươi đừng trà trộn vào, tọa sơn quan hổ đấu là được rồi.
Trong cuộc chiến tranh ngôi, hôm nay gia tộc họ Tô không có đứng thành hàng, gia tộc họ Kim cũng không có đứng thành hàng.
Cho nên để hai nhà này đấu, với Tam vương tử cùng Thái tử đều mới có lợi.
Cho dù bọn họ mài đao soàn soạt chuẩn bị đối phó Thẩm Lãng, cũng sẽ tạm dừng lại.
Cuối cùng cái chuyện trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi thì người nào cũng thích.
Thẩm Lãng xuất ra một cây bút suy tư một lúc lâu, tiếp đó ở trên tờ giấy trắng viết xuống một cái tên.
Đây là minh hữu đầu tiên hắn muốn tìm thấy ở kinh đô.
Tam công chúa Ninh Diễm.
Không sai, chính là Tam quả phụ mà Thẩm Lãng nói mông vừa to vừa ưỡn lên ngạo nghễ, eo thì dã tính, bắp đùi có chút thô.
Đương nhiên nàng không phải goá chồng.
Nàng là có phu quân, chỉ bất quá đã sớm xích mích, đánh nhau túi bụi, nàng trước mặt mọi người với nói từ nay về sau, nàng chính là quả phụ.
Đây coi như là nguyền rủa phu quân nàng phải chết.
Cục diện bây giờ chính là, ly dị cũng không được.
Gương vỡ khó lành.
Quốc quân với nàng tràn trề hổ thẹn, cho nên rất dung túng.
Mà nàng cũng trở thành một mối họa lớn ở kinh đô.
Là tai họa thật sự, rất ít người dám chọc.
Thẩm Lãng lựa chọn nàng làm minh hữu, là đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ.
Cho nên, cho nên hôm nay lúc ở trên đại lộ Huyền Vũ ở kinh đô nhìn thấy công chúa Ninh Diễm liền nói một câu, mông to lại vểnh, chỉ là bắp đùi quá bự.
Hơn nữa sợ hỏa hậu chưa đủ, còn bỏ thêm một câu, xem ra ta ăn mặn lắm rồi, thấy loại đàn bà cấp bậc này còn cứng nổi.
Đây là trêu chọc bêu xấu nhục nhã.
Tin tưởng sẽ nhanh chóng truyền đến tai công chúa Ninh Diễm.
Với cái cá tính bạo lực nóng nảy kia mà chịu được sao?
Nhất định là sẽ đánh tới cửa.
Thế nhưng, không đánh nhau thì không quen biết.
Đối với loại đàn bà dã man như vị công chúa này, Thẩm Lãng vẫn có niềm tin nắm chắc chắn trong tay.
Đã sớm chuẩn bị đã lâu, bản lĩnh nhiều hơn.
Đương nhiên, dựa vào viết tiểu thuyết thì không được.
Dạng thuần túy như Cừu Yêu Nhi, dựa vào một quyển Tây Du Ký có thể được.
Thế nhưng công chúa Ninh Diễm thì không.
Cừu Yêu Nhi trừ nghe kể chuyện ra, không có bất kỳ thú vui khác.
Mà sở thích công chúa Ninh Diễm quả thực có rất nhiều.
Cũng chính vì nàng là nữ, bằng không ngay cả thanh lâu nàng cũng muốn đi.
Được rồi, trên thực tế nàng thật sự đã đi, hơn nữa còn biến thành bạn thân của hai nữ hoa khôi.
Như vậy, Lãng gia đây là muốn suy nghĩ ngoại tình à?
Suy nghĩ muốn lêu lổng với Tam quả phụ à?
Dĩ nhiên không phải!
Nếu như ngươi thật sự cùng nàng ngủ, nàng cam đoan coi thường ngươi.
Hơn nữa, vị này công chúa Ninh Diễm lỗ mãng về lỗ mãng, sinh hoạt cá nhân lại không loạn, chí ít không có cùng đàn ông nào khác sinh hoạt.
Hình dung như thế nào cô gái này thì sao?
Thứ nhất, ngực lớn nhưng không có não; thứ nhì, võ công cao cường; thứ ba, xúc phạm vô lý; thứ tư, nữ hán tử.
Cừu Yêu Nhi coi như hào phóng, nhưng trên thực tế là vượt qua giới tính, là một nữ thần ánh sáng bắn ra bốn phía.
Mà vị công chúa Ninh Diễm này, chính là một nữ thần kinh.
Như vậy công chúa Ninh Diễm là một đồng tính luyến ái nữ à?
Cũng không phải!
Nàng chính là vì chơi vui, vì kích thích.
Cái nữ thần kinh này, vô cùng phức tạp.
Người như vậy thích hợp làm bằng hữu nhất.
Lãng gia cần ở kinh đô mở ra một cục diện, người cần nhất chính là loại nữ thần kinh thân phận cao quý, đấu đá lung tung tàn ác này.
Đúng, nhất định phải là gái.
Bởi vì phụ nữ vô lễ thì không cách nào quản được.
Một khi phụ nữ khóc lóc om sòm thì chả ai đè nén lại nổi.
Thế nhưng nhất định phải chắc chắn chừng mực.
Tuyệt đối không thể ngủ, tuyệt đối không thể ngủ. Một khi ngủ, tính chất liền thay đổi.
Bây giờ Ninh Chính còn quá yếu ớt, không đủ với biến thành ô dù của Thẩm Lãng.
Mà một khi bắt Tam quả phụ Ninh Diễm, Thẩm Lãng ở kinh đô cam đoan làm ít công to.
Nói cách khác, năm đó Lưu Triệt (tức Hán Vũ Đế) muốn tranh đoạt địa vị Thái tử, trợ lực lớn nhất là ai?
Trưởng công chúa Lưu Phiêu.
Vị công chúa Ninh Diễm này tuy rằng thua kém Lưu Phiêu, thế nhưng càng thêm không thèm nói đạo lý, cho nên dùng rất tốt.
Lãng gia đang chờ ngay trong thư phòng.
Tam quả phụ, ngày hôm nay ta trêu chọc mỉa mai ngươi, ngươi làm sao còn không qua đây giết chết ta.
Ngươi mau đến đây.
Mau tới giết chết ta đi!
...
Trương Xung trở lại trong ngục giam Đại Lý tự.
Quốc quân nhắm hai mắt lại, cười nói:
- Thôi thôi thôi, trời sinh ra một người tinh trí trẻ tuổi thế này thật không dễ dàng, liền tạm thời dung hạ cho ngươi vậy.
Tiếp đó, ông ta nhẹ nhàng đặt cái chén tinh xảo này trên bàn.
Tiếp tục, ông ta từ bên trong rương lấy ra một phần thánh chỉ.
Nội dung phía trên viết rõ ràng.
Sắc phong Kim Trác là Nộ Triều Hầu, tạm thời do người gia tộc họ Kim quản lý thành Nộ Triều, khâm thử!
Quả nhiên cùng Thẩm Lãng dự liệu nửa điểm không kém.
Thậm chí mỗi một chữ đều gần như y hệt.
Nộ Triều Hầu, Nộ Triều Hầu!
Kim Trác, ta chính là phong ngươi làm Hầu tước đấy, liền xem ngươi có tiếp hay không.
Ngươi nếu không nhận, vậy cũng chớ có trách ta.
- Phần ý chỉ này, ngày mai phát ra ngoài đi.
- Vâng! - Đại thái giám đáp.
...
Tên mập Kim Mộc Thông đã nổi tiếng.
Cuối cùng quyển truyện《 Đấu Phá Thương Khung 》 trở nên gây sốt hơn bao giờ hết.
Bán không biết bao nhiêu bản, quả thực để cho nhà buôn in ấn quyển sách này kiếm chác khác nhiều.
Nhưng mà danh tiếng quyển sách này không tốt lắm.
Thẩm Lãng lúc viết quyển này 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 thời điểm, gần như bị toàn bộ cao tầng nhân sĩ tán thưởng, hoàn toàn coi là kinh điển.
Mỗi một văn nhân nhã sĩ đều khen không dứt miệng.
Mà quyển《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》, vẫn là dùng bút danh Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh viết ra.
Lúc mới vừa mở bán, trực tiếp đưa tới phong trào tranh nhau mua, có thể nói là quyển sách hot nhất kinh đô nước Việt.
Bán được so với 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 còn tốt hơn.
Tại sao?
Bởi vì quyển sách trước của Thẩm Lãng tích cóp nhiều danh tiếng từng tí một.
Vô số người đều ngẩn đầu mà đợi với bộ sách thứ hai.
Hơn nữa tên bán sách này cũng chả cần thể diện, bìa ngoài lại cũng dùng những cô gái gợi cảm, nhìn qua giống như chính là quyển hai của《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Rất nhiều đạt quan quý nhân mua về vừa đọc.
Đệch!
Đây là cái gì hả?
Cái gì đại lục Đấu Khí?
Cái gì ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây? Đừng bắt nạt thiếu niên nghèo?
Viết cái gì vậy trời?
Thơ từ ưu mỹ của ta ở đâu?
Học vấn hiểu rõ thế sự của ta thì sao? Văn chương thấu tình đạt lý thế nhân của ta đâu?
Thế nhưng, lại có một nhóm người khác thấy như mê như say.
Người dân bình thường, người luyện võ, thậm chí kể cả học trò Quốc Tử Giám cùng trường Thái Học.
Đám thư sinh này, vừa mắng vừa đọc.
Hoàn toàn không dừng được.
Quá dễ xem, quá kích thích, quá đặc sắc.
Thế nhưng, đám học trò Quốc Tử Giám cùng trường Thái Học, lại không dám đọc công khai, chỉ có thể một người trốn ở phòng hay nhà xí mà xem.
Có chút thiên tài thậm chí nghĩ ra một chủ ý, tháo bìa Tứ Thư Ngũ Kinh ra, bọc bên ngoài quyển 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Nhưng rất nhiều đạt quan quý nhân lại vô cùng đau đớn.
Ta không tin.
Ta tuyệt đối không tin quyển《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》này là Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh viết.
Làm sao có thể?
Đơn giản là một trời một vực.
Thế nhưng có một đám đông lại cảm thấy 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》 càng hay hơn, hơn nữa còn hay hơn nhiều lắm.
Lúc trước 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 bọn họ cũng mua, nhưng chỉ chọn đọc ngay đoạn phòng the, sau đó tách ra mấy đoạn giường chiếu để riêng, còn nội dung khác vứt sang một bên.
Nơi nào giống 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》, mỗi một chữ đều đọc ổn cả.
Quả thực để cho người ta mất ăn mất ngủ, xem hết lần này đến lần khác.
Thế nhưng, đám người kia không có quyền phát biểu.
Bọn họ cảm thấy hay cũng vô dụng.
Cho nên, quyển sách này của Kim Mộc Thông gây sốt, bán cực kỳ chạy, nhưng lại là bị người mắng đến máu chó đổ đầu.
Sau đó có người nói.
Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh thật ra là hai người.
Một là Thẩm Lãng, một là Kim Mộc Thông.
《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 là Thẩm Lãng viết.
Quyển sách độc hại《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》là Kim Mộc Thông viết.
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tiếp đó đều phê phán Kim Mộc Thông, mạnh mẽ yêu cầu tách bút danh ra.
Nhưng mặc kệ thế nào.
Kim Mộc Thông vẫn gây sốt như thường.
Trở thành nhân vật cực kỳ nổi tiếng của Quốc Tử Giám.
Gần như tất cả học trò đều là độc giả của gã, nhưng chín mươi phần trăm học trò thấy gã liền mắng.
Ngươi viết cái thứ rác rưởi gì hả?
Thế nhưng sau khi bản thân về nhà, lại lật quyển sách này ra, xem hết lần này đến lần khác.
Nhà bán sách cũng ra sức giục đại thần Kim Mộc Thông.
Mau viết quyển thứ hai đi, vô số người chờ đến phát điên rồi.
Tên mập cũng muốn viết, thế nhưng... anh rể còn chưa cho cho dàn ý mà.
Bản thân ta cũng rục rịch muốn viết tiếp, thế nhưng ta không dám viết.
Ta sợ phá hủy kinh điển.
Cho nên, tên mập mỗi một ngày đều ngẩng đầu mà đợi.
Tỷ phu lúc nào tới kinh đô thế.
Tỷ phu cũng không biết, đệ nhớ tỷ phu đến cỡ nào đâu.
Lúc Tết, mấy người ngay cả một phong thơ cũng không viết cho ta nữa.
Sẽ không phải là quên ta luôn ấy chứ.
Giống như Thẩm Lãng sở liệu.
Mặc kệ học trò Quốc Tử Giám hay trường Thái Học, tất cả học bá (học sinh đứng top) đều xem thường Kim Mộc Thông.
Tất cả học tra (học dốt) đều cùng gã trở thành bạn bè thân thiết.
Thậm chí xem gã là thần tượng.
Cho nên, cuộc sống của đại thần Kim Mộc Thông ở kinh đô trôi qua thật nhanh.
Mỗi một ngày đều có một đám học dốt tiền hô hậu ủng.
Thế nhưng đám người kia thúc chương quá ác.
Khiến cho Kim Mộc Thông cũng không dám gặp bọn họ.
Nhất là tay buôn sách, mỗi ngày đều đang thúc giục cảo, quả thực gần như quỳ xuống cầu xin gã.
Tên mập không nói gì.
Ta cũng muốn ra sách.
Nhưng tỷ phu của ta còn chưa tới.
...
Phủ công chúa Ninh Diễm.
- .........
Truyền đến từng đợt tiếng hét thảm.
Một người đàn ông bị lột sạch quần áo, bị treo lên trên cây ăn roi, toàn thân máu tươi nhễ nhại.
Vị công tử trẻ tuổi này cũng là một quý tộc.
Cha gã là một Bá tước, tổ tiên đã từng lập được đại công, cho nên được phong là Bá tước, mặc dù không có đất phong cùng tư quân, là tân quý tộc.
Chức quan cao nhất của cha gã đến Hộ bộ Thượng thư.
Cũng bởi vì một câu nói, vị công tử quý tộc Quốc Tử Giám đã bị kéo lên trên cây ăn roi sống dở chết dở.
Lúc gã nhìn thấy công chúa Ninh Diễm đã phán một câu:
- Cái mông công chúa điện hạ quá to quá vểnh.
Từ đó có thể thấy được vị công chúa này tàn ác đến đâu.
Bên trong gian phòng, vị công chúa điện hạ này đang xem một quyển sách.
《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Nàng đã xem năm lần.
Quả thực quá dễ đọc.
Trên cái thế giới này, quả thực không có quyển nào hay hơn tiểu thuyết này.
Vị công chúa bị khùng này vừa đọc xong 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》, lập tức đi tìm tới 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, dù sao cũng là tác phẩm cùng một bút danh.
Kết quả kiên trì xem mấy chục trang xong, liền trực tiếp ném tới nhà xí.
Cái quái gì đây hả?
Thứ phân chó gì đây.
Viết quá tệ.
Rõ ràng không thể tin được, quyển《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 dĩ nhiên là Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh viết, trình độ cũng quá tệ.
Vẫn là 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》 viết hay hơn.
Cùng tác giả, làm sao trình độ chênh lệch như vậy chứ?
Sau đó công chúa Ninh Diễm nghe nói.
Hoá ra một bút danh là hai tác giả, một người tên Thẩm Lãng, một người là Kim Mộc Thông.
Tên Kim Mộc Thông này là đại thần, chân chính đại thần.
Thẩm Lãng chính là tện cặn bã, viết thứ sản phẩm hạ lưu.
Thế là, công chúa Ninh Diễm lại một lần nữa say sưa xem 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Đây đã là lần thứ sau, vẫn đọc hay như vậy.
- Đi hỏi tên buôn sách một chút, tập 2 của《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》lúc nào mới có thể phát hành? Lão nương chờ không kịp, nếu không ra sách, ta liền đốt hiệu sách của ông ta.
- Vâng, thần sẽ đi liền, đi ngay! - Nữ võ sĩ chạy ra ngoài.
Đương nhiên, công chúa Ninh Diễm nghe được quyển sách này là Kim Mộc Thông viết, trước tiên phải đi Quốc Tử Giám gặp Kim Mộc Thông.
Tiếp đó, nàng thúc ép bản thân quên Kim Mộc Thông là tác giả quyển sách này.
Quá ức chế.
Câu nói kia thật là đúng.
Ngươi chỉ cần ăn trứng gà là được, tuyệt đối đừng đi xem gà mái đẻ trứng như thế nào.
Có thể nói thế này.
Nếu như không phải là vì trông chờ tập 2 của 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》, Ninh Diễm đã sớm đi giết chết Kim Mộc Thông.
Chỉ dựa vào ngoại hình ức chế của nhà ngươi, cũng xứng trở thành tác giả quyển sách sao?
- Đi Quốc Tử Giám cảnh cáo Kim Mộc Thông, nếu như còn không viết tập 2, ta liền giết chết hắn. - Công chúa Ninh Diễm nói.
- Vâng! – Nữ võ sĩ thứ hai đi Quốc Tử Giám cảnh cáo Kim Mộc Thông.
Nhưng mà vào lúc này, Lục vương tử Ninh Cảnh đi đến.
Công chúa Ninh Diễm liếc một cái, không để ý đến.
Nàng là công chúa tàn ác nhất kinh đồ, trừ quốc quân cùng mẫu hậu ra, ai cũng không để vào mắt.
Lão nương muốn đánh ai là đánh.
Nếu như không phải là vì muốn đọc tập 2《 Đấu Phá Thương Khung 》, Kim Mộc Thông đã bị đánh chết.
- Cút! - Công chúa Ninh Diễm nói.
Lục vương tử Ninh Cảnh nói:
- Tam tỷ, ngày hôm nay có một người trêu chọc mỉa mai tỷ. Hắn nói mông tỷ to, eo cũng đủ hoang dã, chỉ là bắp đùi quá lớn. Hơn nữa hắn còn nói bản thân nín quá lâu, đối mặt với loại đàn bà như thế này mà cũng có thể cứng được.
Nghe những lời này, công chúa Ninh Diễm tức khắc bùng nổ.
Khiêu khích à!
Người này không muốn sống à?
Muốn chết phải không?
Trước đó con trai Hộ bộ Thượng thư, cũng bởi vì nói một câu rằng mông nàng quá lớn, kết quả là bị kéo lên cây đánh gần chết.
Mà người này cũng dám làm nhục nàng sao?
Lại ghét bỏ bắp đùi ta to à? Lại nói ta là loại đàn bà cấp độ này? Lão nương cũng là siêu cấp mỹ nhân.
Muốn chết!
Muốn chết!
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Người này là ai vậy? Ta đi giết chết hắn!
Lục vương tử yên lặng nói:
- Hắn ở biệt viện gia tộc họ Kim, là tên ở rể phủ Bá Tước Huyền Vũ Thẩm Lãng.
Công chúa Ninh Diễm nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Bay đâu, đi với ta đến biệt viện họ Kim, giết chết cái tên ở rể nhỏ nhoi này.
Thế là, vị này công chúa Ninh Diễm suất lĩnh mấy chục nữ kỵ sĩ, trùng trùng điệp điệp xông về biệt viện họ Kim.
...
Thẩm Lãng luôn luôn ở thư phòng chờ.
Chờ công chúa Ninh Diễm giết tới cửa, chờ đến độ muốn ngủ gục.
Kết quả không có kịp chờ công chúa Ninh Diễm, lại chờ được nha đầu tiểu Băng.
Thẩm Lãng nói:
- Băng nhi, ta đã nói rồi, tối hôm nay ta nên vì nương tử phòng không gối chiếc, ngươi tự đi ngủ đi.
Tiểu Băng do dự một lúc lâu, nâng dũng khí lên hết mức:
- Cô gia, ta... ta có thể mang thai.
Thẩm Lãng hết hồn.
Ngươi, ngươi mang thai.
Mộc Lan cũng không có mang thai, kết quả ngươi mang thai?
Tiểu Băng nói:
- Tháng trước ta vẫn chưa có kinh, vừa rồi còn muốn ói.
Thẩm Lãng hết hồn nói:
- Vậy ngươi là sao không nói sớm, vì sao không cho An Tái Thế bắt mạch hả?
Tiểu Băng nói:
- Người ta muốn bồi cô gia vào kinh đô, nếu như ta mang thai, ngài chắc chắn sẽ vứt ta ở lại phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Cái này làm sao cho phải?
Tiểu Băng ngươi mang thai, hơn nữa mới chừng hai tháng?
Vậy, vậy ta chẳng phải là muốn phòng không gối chiếc thật lâu?
Mà ngay tại lúc này.
Thẩm Thập Tam chạy vội mà vào nói:
- Cô gia, việc lớn không tốt, công chúa Ninh Diễm dẫn đầu mấy chục kỵ sĩ, giết tới cửa.
Thẩm Lãng mừng rỡ.
Tam quả phụ, công chúa Ninh Diễm, ngươi rốt cuộc đã tới !
...
Chú thích của Bánh: Chương này suy nghĩ cực kỳ lâu, lại viết đến năm giờ rạng sáng đồng hồ! Tại sao lại trễ như vậy a! Liều mạng như vậy bản thân ta đều sợ, ta đi ngủ, xin tất cả mọi người vé tháng, thực sự lạy cầu xin!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Không hiểu sao dịch chương này lại chậm thế T_T