- Người này dọc theo đường đi biểu hiện như thế nào? - Quốc quân Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.
Đại thái giám nói:
- Rêu rao khắp nơi, không kiêng nể gì cả.
Quốc quân không nói gì, lục vương tử Ninh Cảnh ở bên cạnh nói:
- Làm sao cái không kiêng nể gì cả?
Đại thái giám nói:
- Hắn chỉ là một tên ở rể nhỏ nhoi mà thôi, nhưng phô trương lại có thể so với quan lớn biên giới, bên người có chừng hơn một trăm kỵ binh tùy tùng hộ vệ, hơn nữa lúc ở quan dịch các quận, nhất định phải bao được cái viện tử tốt nhất. Nếu trong viện tử kia có quan lại dưới Thái Thú trở xuống, hắn đều phải phái binh trục xuất.
Đây quả thật là lớn lối.
Dù cho là thế tử quý tộc chân chính, cũng không dám làm như vậy.
Nhất là thế tử quý tộc lâu đời, người này càng khiêm tốn hơn người kia.
Đại thái giám nói:
- Lúc hắn tiến vào kinh đô, nô tài chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn, có phải sẽ bị bức tường thành kiên cố thiên hạ gây chấn động, kết quả hắn chậc chậc môi, giống như coi thường vậy.
Bên cạnh lục vương tử Ninh Cảnh nói:
- Kinh đô nước Việt chúng ta vật hoa thiên bảo (đầy muôn vàn thứ quý hiếm), hùng vĩ tráng lệ, bình thường quý tộc đến đều phải bị kinh hoàng, hắn chính là một thằng nhà quê lại vẫn coi thường, nếu theo ý nghĩa thực sự chỉ sợ là có tráng chí nhiều hơn.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến không nói gì.
Đại thái giám tiếp tục nói:
- Nô tài cố ý dẫn hắn đi cổng Huyền Vũ, kết quả hắn ngẩng đầu nhìn một cái nói. Ôi, ta đây là về nhà. Bệ hạ, người này tuỳ tiện không phải bàn cãi, cũng dám xem cổng Huyền Vũ nói thành là cổng nhà hắn, đây là có không lòng thần phục.
Khuôn mặt quốc quân hơi hơi co giật một hồi.
Trong lòng với tổ tông có chút trong lòng thấy sai, Huyền Vũ là có thể tùy tiện loạn phong sao?
Xem những quốc gia khác, nào có lấy Huyền Vũ làm tước vị phong hào bao giờ?
Thế tại sao ngươi không tên là Thanh Long Bá vậy? Thế nhưng đời thứ nhất quốc quân là một quân nhân, không đọc sách nhiều, hơn nữa còn rất bá đạo, không nghe được ý kiến phản đối, nhưng lại là cùng đời thứ nhất Bá tước Huyền Vũ ý hợp tâm đầu, thì có biện pháp gì?
Phía sau mấy đời quốc quân muốn sửa cái phong hào lại đều không có cách nào.
Đại thái giám nói:
- Chuyện đáng giận hơn nữa vẫn còn phía sau, ở trên đường chính Huyền Vũ chúng ta gặp Tam công chúa điện hạ.
Đại công chúa Ninh La, năm nay hai mươi tám tuổi, gả cho quốc chủ Nam Ẩu vua Căng làm vợ.
Nhị công chúa Ninh Hàn, năm nay hai mươi sáu tuổi, gần như ở mười năm trước liền được ca ngợi là đệ nhất mỹ nhân nước Việt. Nhưng đã hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt tất cả mọi người, không biết đi về đâu.
Đương nhiên trong những chương trước có nhắc tới, nàng đã theo người đứng đầu Thiên Nhai Hải Các đi ra hải ngoại.
Vị hôn phu của công chúa điện hạ này phát sinh kịch biến, đến nay chưa gả. Đây cũng là nỗi đau trong lòng quốc quân, trong khi Ninh Hàn là hòn ngọc quý trên tay ông thương yêu nhất.
Tam công chúa Ninh Diễm, năm nay hai mươi bốn tuổi, đã gả làm vợ người ta.
Nhưng nàng tính tình dữ dằn, đã cùng nhà chồng xích mích, quanh năm ở tại Việt đô, kiêu căng tàn ác, không ai dám chọc.
- Con bé thế nào? - Quốc quân hỏi.
Đại thái giám nói:
- Tam công chúa đang đua ngựa.
Ở trên đường Huyền Vũ công nhiên đua ngựa, nghe vào thấy vấn đề vô cùng nghiêm trọng, nói không chừng sẽ đụng bị thương dân chúng vô tội.
Trên thực tế sẽ không.
Đại lộ Huyền Vũ Việt quốc tuy rằng thua kém đế quốc Đại Viêm một bậc, nhưng cũng rộng chừng chín mươi mét.
Ngươi không có nhìn lầm, đại lộ Huyền Vũ rộng chín mươi mét, tương đương với đại lộ hiện đại 30 làn xe.
Hai con đường Huyền Vũ và Chu Tước của đế quốc Đại Viêm Huyền Vũ càng rộng lên đến một trăm năm mươi mét.
Đương nhiên Trung Quốc cổ đại , vào thời đế quốc Đại Đường, đại lộ Chu Tước cũng rộng đến một trăm năm mươi mét.
Quả thực có chút lật đổ thế giới quan ha, sao mà làm đường rộng đến như vậy làm gì.
Mà đại lộ Huyền Vũ rộng chín mươi mét này, ở giữa sáu mươi mét phần lớn cũng là trống không, hoá ra quy định chỉ có vương tộc mới được đi.
Nhưng mà sau đó quy củ này cũng dần dần thay đổi, rất nhiều quyền quý cũng bắt đầu đi.
Mà dân chúng bình thường, quan nhỏ cũng chỉ có thể đi hai bên đường lớn.
Cho nên Tam công chúa Ninh Diễm dù cho đua ngựa điên cuồng đến đâu, cũng sẽ không đụng vào người dân bình thường.
- Càn quấy! - Quốc quân mắng một câu, nhưng cũng không nói gì nữa.
Đối với đứa con gái này ông có phần áy náy, cho nên cũng liền phóng túng một chút.
Đại thái giám nói:
- Nhìn thấy đội kỵ mã của Tam công chúa điện hạ, chúng ta vội vàng thối lui đến hai bên quỳ rạp trên đất. Thế nhưng cái tên ở rể nhỏ nhoi Thẩm Lãng chẳng những không có xuống xe ngựa, ngược lại vẫn ngồi trên kiệu, mở cửa sổ ra quan sát thân thể Tam công chúa, còn phê bình một câu.
Quốc quân hỏi:
- Hắn phê bình cái gì?
Đại thái giám nói:
- Nô tài không dám tường thuật, thực sự quá sức tưởng tượng.
- Nói. - Quốc quân nói.
Đại thái giám nói:
- Hắn nói mông của công chúa đủ vểnh, thắt lưng cũng đủ hoang dã, chỉ là bắp đùi quá lớn.
Tức khắc, sắc mặt quốc quân cũng thay đổi.
Bên cạnh Ninh Cảnh nói giọng giận dữ:
- Muốn chết, hắn lại dám mạo phạm Tam tỷ như thế, hoàn toàn là muốn chết.
Đại thái giám cất giọng run rẩy:
- Hắn còn nói một câu, nô tài không biết có ý gì?
Ninh Cảnh nói:
- Nói.
Đại thái giám nói:
- Hắn nói gần đây xem ra là nín quá lâu, thấy loại đàn bà cấp độ này mà cứng rồi.
Tuy rằng những chữ nhưng cứng này cứng nọ có chút không dễ hiểu lắm, thế nhưng căn cứ ngữ cảnh từ trên xuống dưới, quốc quân đương nhiên biết là có ý gì.
- Ha ha ha... - Sắc mặt quốc quân tái mét, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Cái thằng nhãi ranh này thật sự không sợ chết à?
Ninh Cảnh nói:
- Phụ vương, có thể thấy được kẻ này hoàn toàn không có để họ Ninh của ta vào mắt, con mắt đã không có vua phía trên, cuồng vọng cực kỳ.
Quốc quân nói:
- Người này ở nơi nào?
Đại thái giám nói:
- Đang chờ ở Nhân Từ Các.
Quốc quân hỏi:
- Còn có cung kính không?
Đại thái giám nói:
- Người bình thường, cho dù là quan lớn biên giới chờ bệ hạ triệu kiến, cũng là quỳ, mà hắn lại tìm một cái ghế ngồi xuống, còn hỏi có nước trà hay không, làm càn vô lễ cực kỳ, quả thực để cho người ta ghé mắt.
Sắc mặt quốc quân càng thêm khó coi.
- Vậy hãy để cho hắn chờ tiếp đi.
...
Nhân Từ Các bên trong vương cung Việt quốc.
Thái giám nhỏ nhoi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vì quan viên bình thường sau khi đến, đều có thể đưa tới một lượng vàng, để gã chỉ điểm hẳn là quỳ ở nơi nào.
Những cục gạch vàng bên trong Nhân Từ Các đại bộ phận cũng là thật, chỉ có ba khối là rỗng ruột.
Gạch vàng thật sự dù cho ngươi cầm đầu đập vỡ thanh âm cũng không vang, gạch vàng không lõi ngươi thoáng dập đầu một cái, liền vang thùng thùng, chẳng phải là có vẻ ngươi bất kính vạn phần với bệ hạ hay sao..
Dĩ nhiên, gạch vàng ở đây không phải là vàng khối thực sự, chỉ là cục gạch màu vàng mà thôi.
Đương nhiên ngươi có lẽ sẽ nói, nhiều quan viên như vậy đều tới nơi này yết kiến quốc quân, vậy một cục gạch vàng rỗng ruột không phải sớm truyền ra ngoài à?
Lời này là không sai.
Nhưng thái giám vì vơ vét của cải, như thường lệ thay đổi vị trí cục gạch vàng rỗng ruột. Quốc quân cũng biết, nhưng loại chuyện nhỏ này liền mở một con mắt nhắm một con mắt, cuối cùng cũng là gia nô, giúp ông ta gõ mặt của quan viên một cái, cũng không có gì không tốt.
Cái tay tiểu thái giám này nghe nói hôm nay có một tên ở rể nhỏ nhoi của nhà quý tộc, lại suy nghĩ nên dọa lấy một khoản tiền lớn.
Không nghĩ tới người ta sau khi đến căn bản cũng không quỳ, nhìn thấy cái ghế an vị.
Tiểu thái giám nổi giận quát hắn thật to gan, tại đây nào có vị trí của tên ở rể nhỏ nhoi nhà ngươi, vội vàng quỳ xuống tới.
Kết quả Thẩm Lãng nói quốc quân không bảo ta quỳ xuống, ngươi bảo quỳ ngươi sao? Ngươi đây là hưởng thụ đãi ngộ ngang hàng cùng quốc quân ấy à?
Tức khắc, tiểu thái giám cứng họng.
Mẹ trứng, chính ngươi muốn chết, ta cũng không muốn tìm ngõ cụt.
Lời này tiếp cỡ nào cũng là sai rồi.
Thế là, Thẩm Lãng liền ngồi ở Nhân Từ Các vẫn chờ, chờ mãi.
Từ hừng đông đến khi bầu trời tối đen, chờ đến khi hắn buồn ngủ, đói rã ruột.
Đây là quốc quân ra oai phủ đầu cho hắn.
Vừa rồi hắn muốn nước trà, không ai để ý tới hắn.
Hắn muốn bánh điểm tâm, cũng không ai để ý tới hắn.
Ngay Thẩm Lãng cảm thấy bản thân muốn qua đêm ở Nhân Từ Các.
Bên ngoài tất cả thái giám toàn bộ quỳ xuống.
- Cung nghênh bệ hạ!
Thẩm Lãng vội vàng đứng dậy quỳ xuống.
Đều nói người xuyên việt lưng cứng, đầu gối cứng, không muốn quỳ xuống.
Thẩm Lãng đương nhiên cũng không muốn.
Thế nhưng đầu gối của hắn không có như vậy quý giá, thời khắc mấu chốt hắn ngay cả nương tử cũng có thể quỳ, huống hồ là quốc quân.
Nhập gia tùy tục.
Không quỳ sẽ chết, ta cũng không tin các ngươi đám người xuyên việt này lưng cứng như vậy.
- Học trò Thẩm Lãng, cung thỉnh bệ hạ thánh an.
Thẩm Lãng dán trán sát đất, không có dập đầu.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến đi đến, ngồi tại chỗ.
- Ngẩng đầu lên.
Thẩm Lãng ngẩng đầu.
Tiếp đó không khỏi mà kinh ngạc.
Dựa vào!
Quốc quân này đã vậy còn có tướng mạo tốt thế kia à?
Đỉnh cấp mỹ nam tử!
Hơn nữa nhìn từ trên xuống dưới đều không cay nghiệt thiếu tình cảm, vừa bẩm sinh sang quý đồng thời còn có mấy phần phong lưu phóng khoáng.
Trên người cũng không phải mặc long bào (*).
(*) Chú thích của Bánh: Việt quốc vương long bào là rồng vàng bốn móng, hoàng đế Đại Viêm là rồng vàng năm móng.
Ông ta mặc trên người chính là áo lụa màu đen, nhưng một nhìn kỹ phát hiện phía trên là có rồng vàng bốn móng, nhưng là vô cùng nhạt, thậm chí có chút ẩn sau một lớp lụa.
Lợi hại!
Đây mới là khiêm tốn xa hoa.
Dạng người như Lãng gia hận không thể thêu đầy tơ vàng trên áo choàng, nhìn có vẻ nhà giàu xổi phô trương.
Thẩm Lãng trong lòng đánh giá một chút.
Cái áo choàng trên người uốc quân, ít nhất cũng phải hơn ngàn lượng vàng.
Bởi vì, phía trên mỗi một lỗ tí ti cũng là chọn kỹ lựa khéo.
Con mắt của rồng vàng bốn móng là dùng hồng ngọc tốt nhất nghiền nát, sau đó đính lên.
Vảy rồng cũng là mảnh vụn đá quý đính lên từng chút một.
Những thứ đá quý này đều đặc biệt cứng rắn, làm sao thêu đi lên hả? Thẩm Lãng đều có chút không dám tưởng tượng.
Là người thật không thể xem bề ngoài, ai có thể nghĩ tới Ninh Nguyên Hiến hỉ nộ vô thường, cay nghiệt thiếu tình cảm dĩ nhiên là có dung mạo tốt đến vậy?
Hình như giống như ai đó? Thập toàn lão nhân làm vạn bài thơ?
Hơn nữa ông ta so với Bá tước Huyền Vũ không nhỏ mấy tuổi, lại có vẻ vô cùng trẻ tuổi, nhìn qua giống như ba mươi mấy tuổi mà thôi.
Mẹ trứng!
Biết chăm sóc thế này, chắc là ăn táo ngâm (*) trong chỗ cô nào đó rồi.
(*) Từ này mang nghĩa rất tục. Vốn đây là tình tiết trong tiểu thuyết Bạch Lộc Nguyên của Trần Trung Thật. Trong đó có một chi tiết là có một vị quan quân bỏ 2 quả táo tàu khô vào trong âm đạo của một cô gái để sang ngày thứ hai thì gã sẽ ăn. Phương pháp này được đồn đãi là có thể duy trì tuổi thanh xuân của phái mạnh. Các độc giả không nên làm theo.
Dọc theo đường đi Thẩm Lãng đều chìm trong suy nghĩ, vị này Việt quốc chí tôn đến tột cùng sẽ hỏi hắn vấn đề gì.
Sẽ như thế nào thăm dò hắn có ý mưu phản hay không.
Dọc theo con đường này, hắn đều bị giám thị.
Mỗi tiếng nói cử động, đương nhiên đều bị thái giám hồi báo cho quốc quân.
Lẽ ra vị này quốc quân sẽ phải tức giận.
Cuối cùng Thẩm Lãng chính là hướng về phía con gái của ông ta Ninh Diễm mà cứng, còn ghét bỏ cái bắp đùi to bự của nàng.
- Thẩm Lãng, nhà ngươi chiếm được thành Nộ Triều, kế tiếp có tính toán gì không hả? - Quốc quân bèn hỏi.
Trực tiếp sảng khoái như vậy sao?
Thẩm Lãng hỏi:
- Bệ hạ, có thể nói thật ra được không?
Quốc quân nhướng mày.
Đương nhiên là nói thật ra, lẽ nào ngươi còn dám khi quân à?
Thẩm Lãng nói:
- Nói thật ra cũng được, xin bệ hạ chặn lại xung quanh.
Nghe những lời này, ánh mắt quốc quân Ninh Nguyên Hiến co rụt lại.
Hay cho cái tên Thẩm Lãng nhà ngươi, tên ở rể nhỏ nhoi dọc theo đường đi phách lối tàn ác còn chưa tính, hôm nay đi tới trước mặt quả nhân, lại vẫn còn cuồng ngôn như thế.
- Nói hay không tùy ngươi.
Xung quanh cao thủ Hắc Thủy Đài vẫn đứng, còn có mấy vị thái giám.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy học trò có thể nói.
Quốc quân nhẫn nại đã đến cực hạn.
Thẩm Lãng nói:
- Kế tiếp học trò muốn báo thù, muốn giết chết Trấn Viễn Hầu Tô Nan.
- Làm càn! - Quốc quân Ninh Nguyên Hiến tức điên:
- Trấn Viễn Hầu là Thái Tử Thiếu Bảo, há là ngươi có thể gọi thẳng kỳ danh, Bá tước Huyền Vũ lẽ nào không có dạy ngươi quy củ sao? Ở trước mặt quả nhân ngươi còn dám càn rỡ như vậy, quả nhiên là con mắt không có vua phía trên à?
Thẩm Lãng nói:
- Họ Tô cùng nhà học trò có huyết hải thâm cừu, ngày đó nhạc phụ đại nhân đang đảo Vọng Nhai nghênh chiến Cừu Thiên Nguy, lúc học trò đang tấn công thành Nộ Triều. Tô Kiếm Đình lại dẫn đầu hơn một trăm tên cao thủ Tây Vực xâm nhập phủ Bá Tước Huyền Vũ của ta đại khai sát giới, giết nhà học trò hơn một trăm người, gây thương tích cho nương tử của ta cùng nhạc mẫu, xin bệ hạ tra rõ, đưa cho nhà của học trò một công đạo.
Sắc mặt quốc quân phát lạnh nói:
- Kẻ này chả ra làm sao, lôi ra ngoài, lôi ra ngoài!
Tiếp đó, Thẩm Lãng đã bị bốn người cao thủ Hắc Thủy Đài ném ra vương cung.
Lần gặp mặt lần đầu tiên của hắn và quốc quân liền kết thúc.
...
Lúc trở lại biệt viện họ Kim, tiểu Băng không kịp chờ đợi xông lên, tràn trề lo lắng nói:
- Thế nào? Thế nào? Quốc quân có đánh ngài không?
Thẩm Lãng nói:
- Không có, ta và quốc quân gặp lần đầu đã quen thân, trò chuyện với nhau thật vui.
Tiểu Băng nói:
- Thực sự hả?
Thẩm Lãng nói:
- Chuyện này còn giả được sao, cơm làm xong chưa? Chết đói mất rồi.
Cơm đã sớm làm tốt.
Mộc Lan cũng có khả năng nấu nướng, nhưng tay nghề nha đầu Băng nhi lại trên một bậc.
Lần này nàng theo cô gia vào kinh đô, trong lòng tràn đầy thấp thỏm bất an, nhưng sự hứng khởi càng nhiều hơn.
Ta cuối cùng có thể cùng cô gia song túc song phi, không phải dùng cơm thừa canh cặn của tiểu thư để lại.
Thể lực cô gia vậy, mỗi một lần cùng tiểu thư xong xuôi, cũng không có sức cùng nàng làm chuyện ấy.
Mà bây giờ, cô gia chỉ có mỗi mình ta.
Tiểu Băng ta đây muốn ba ngày một lần.
Thật xin lỗi tiểu thư, một cô gái gái như ta có ý nghĩ như vậy không đúng, nhưng ta thực sự nhịn không được.
Cho nên lúc ăn cơm tối, đôi mắt đẹp Băng nhi liền ngân ngấn nước nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, mắt bên trong tràn đầy mong đợi.
- Băng nhi đừng như vậy, ta mặc dù cách xa nương tử, nhưng lại là không thể có lỗi với nàng. - Thẩm Lãng nói.
Băng nhi gần như muốn khóc lên nói:
- Chính là tiểu thư đã đáp ứng, hơn nữa còn để ta hầu hạ cô gia, đỡ phải bị hồ ly tinh bên ngoài câu đi, nói muốn cho ngài không còn hơi sức.
Chỉ bằng ngươi?
Thẩm Lãng nói:
- Như vậy đi, tối hôm nay ta muốn phòng không gối chiếc, giữ trinh tiết cho nương tử. Tối mai, ngươi sẽ tiến vào chăn của ta.
Băng nhi nhìn cô gia?
Đây... Đây có cái gì khác nhau chứ?
Thẩm Lãng thở dài, hôm nay đàn ông biết giữ gì trong sạch giống như ta rõ ràng không nhiều lắm.
Thế nhưng trêu chọc về trêu chọc.
Hắn lúc này rõ ràng nhớ Mộc Lan, cả người đều cô đơn.
Hai tháng nay, đôi vợ chồng quấn quít bên nhau như cặp sinh đôi vậy, không chỉ Mộc Lan không thể rời bỏ Thẩm Lãng, Thẩm Lãng cũng không thể rời bỏ Mộc Lan.
- Tên mập thì sao? - Thẩm Lãng nói.
Băng nhi nói:
- Đúng vậy, thiếu gia thì sao?
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi không có phái người đi báo tin cho tên mập, ta đến à?
Băng nhi nói:
- Cô gia không có phân phó, ta quên mất rồi.
Á!
Thẩm Lãng nói:
- Quên đi, ngày mai ta đi thăm nó đi. Mới vừa nhắc tới, ta thật là có chút nhớ nó, không biết nó ở Quốc Tử Giám bị người khi dễ thành dạng gì.
Băng nhi nói:
- Ta một chút cũng không nhớ đến hắn, trong đôi mắt ta chỉ có cô gia.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi lấy lòng ta dạng này cũng vô dụng, buổi tối hôm nay ta chỉ muốn phòng không gối chiếc.
...
Trong vương cung!
Trương Xung một thân áo tù nhân quỳ trên mặt đất, trên người mang gông xiềng nặng nề.
Trương Tấn đã chết, thành Nộ Triều đã đánh mất, tóc của ông lúc ấy chỉ bạc một phần.
Mà lúc này, tóc ông đã bạc trắng hơn phân nửa.
Cả người đã hoàn toàn như là một lão già yếu, không còn có dáng vẻ phong mang bất lộ như lúc trước nữa.
- Tội thần Trương Xung, bái kiến bệ hạ!
Trương Xung khó khăn dập đầu, bởi vì mang gông xiềng, cho nên dù cho cố gắng nữa, đầu cũng dập không đến trên mặt đất.
Đây là kể thù khi ông ta bị bắt bỏ tù, lần đầu tiên nhìn thấy quốc quân.
Bỏ tù xong xuôi, không có bất kỳ xét xử, cũng không có bất kỳ người nào hỏi sự việc ông ta tham nhũng thế nào.
Hơn nữa ở bên trong ngục Đại Lý tự, ông cũng không có bất luận cái gì ưu đãi, ở chính là phòng giam bình thường nhất, ăn cũng là bữa cơm tù bình thường nhất.
Đứa con thứ hai ở kinh đô làm quan, mỗi buổi sáng đi nha môn làm việc, buổi tối sẽ đến bên ngoài Đại Lý tự quỳ.
Không có ý chỉ của quốc quân, gã không thể đi trong ngục giam gặp phụ thân, cho nên chỉ có thể ở bên ngoài quỳ, tỏ ý cùng phụ thân đồng cam cộng khổ.
Như thế đã kiên trì gần hai tháng.
Gã đã luyện tập đến có thể quỳ đi ngủ, đầu gối đều so với thường nhân sưng to hơn một chút.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến không nói gì, bên cạnh thái giám thuật lại biểu hiện hôm nay của Thẩm Lãng lại một lần.
Kể cả hắn dọc theo đường đi làm càn, nói chuyện khi tiến vào cổng Huyền Vũ, còn có nhìn thấy Tam công chúa Ninh Diễm mà nói lời vô lễ.
Đại thái giám nói:
- Quốc quân hỏi ngươi, biểu hiện này của Thẩm Lãng là phát ra từ trong lòng, hay là đang diễn trò?
Trương Xung nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, Thẩm Lãng thử giơ tay là phát ra từ trong lòng, nhưng lại là đang diễn trò.
Đại thái giám nói:
- Lời này hiểu thế nào?
Trương Xung nói:
- Hắn nói mỗi một câu cũng là ý tưởng chân thật nội tâm hắn. Thế nhưng vốn có thể không nói ra, hắn biết rất rõ ràng có người giám thị, lại vẫn nói ra, đây là đang diễn trò, muốn để quốc quân cảm thấy tính tình hắn ẩn bên trong.
Đại thái giám nói:
- Lúc yết kiến ở Nhân Từ, quốc quân hỏi hắn đoạt thành Nộ Triều xong xuôi, bước tiếp theo định làm như thế nào? Hắn nói muốn giết chết Hầu tước Tô Nan, lời này là thật là giả.
Trương Xung nói:
- Thực sự.
Đại thái giám nói:
- Quốc quân hỏi ngươi, Thẩm Lãng người này có dã tâm không? Có thể mưu phản không?
Trương Xung nói:
- Nếu không ép hắn, tuyệt đối không làm phản. Nếu ép hắn, nhất định chắc chắn làm phản!
Tức khắc, gương mặt khôi ngô của quốc quân trở nên lạnh lẽo.
Ông ta không muốn nghe cái chữ "phản" này.
Đại thái giám nói:
- Quốc quân hỏi ngươi, lý tưởng của tên Thẩm Lãng này là cái gì?
Trương Xung ngẫm lại một hồi nói:
- Hưởng thụ vinh hoa phú quý, không chịu bất kỳ ủy khuất gì.
Đại thái giám nói:
- Cái gì gọi là không chịu bất kỳ ủy khuất gì?
Trương Xung nói:
- Chính là có người đắc tội hắn, hắn sẽ phải giết chết toàn bộ.
Quốc quân cuối cùng mở miệng, hỏi:
- Vậy hắn tại sao không có giết chết ngươi?
Trương Xung nói:
- Bởi vì thần chẳng từng đắc tội với hắn.
Quả thực như thế!
Trương Xung cùng Thẩm Lãng từ đầu tới đuôi đều chỉ có mâu thuẫn chính trị, không có thù riêng.
Cho nên khi phân ra thắng thua xong xuôi, hai người có thể nói là nhất tiếu mẫn ân cừu (cười một tiếng xóa bỏ ơn thù).
Quốc quân thưởng thức món đồ sứ trong tay
Món đồ sứ này cực kỳ quý gia, không chỉ nói đến chuyện trau chuốt khéo léo, mấu chốt là gần như trong suốt.
Rõ ràng là đồ sứ, lại như là ngọc thạch vậy.
Một cái chén như vậy, giá trị kể ra trăm lượng vàng.
Nhưng đồ sứ như vậy cũng chỉ là đẹp, chạm nhẹ một cái liền nát.
Thẩm Lãng cũng giống như món đồ sứ này.
Tinh xảo vô song.
Mỗi người đều nói hắn thô bỉ không thể tả.
Nhưng quốc quân lại có thể từ trên người hắn thấy một loại khí chất, một loại khí chất tinh trí.
Trên cái thế giới này khó được nhất chính là kẻ tinh trí.
Thưởng thức suốt một hồi, quốc quân bèn hỏi:
- Trương Xung, ngươi nói ta có nên giết hay không Thẩm Lãng?
Sau khi nói xong, ánh mắt quốc quân giống như vô tình hướng về phía trên cái chén.
Lúc này lời nói Trương Xung nhất định phải thốt ra tuyệt không có thể nghĩ sâu tính kỹ.
Nhận xét của quân thượng cùng người khác là không cùng một dạng.
Ông ta căn bản không cần ngươi cho câu trả lời chính xác, cũng không cần ngươi câu trả lời tốt nhất.
Ông ta muốn là... Lời thật lòng.
Trương Xung nói:
- Không giết.
Quốc quân nói:
- Vì sao?
Trương Xung nói:
- Người này dùng rất tốt, là lưỡi đao sắc, lưỡi đao sắc bén hơn cả tội thần.
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ta đi ăn chút cơm, tiếp đó viết chương ba! Khiếp đảm hỏi một tiếng, còn có vé tháng à?
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Đi bão xong về quay đơ.