Chương 201: Chương 201: Chinh phục công chúa cọp cái! Lãng gia lợi hại!

Kế tiếp Thẩm Lãng dùng thị lực X quang xem bụng tiểu Băng.

Quả nhiên là mang thai, tim thai đều rõ ràng.

Nha đầu kia tháng trước biết rồi, kết quả dám không nói.

Cũng may mà là ở gia tộc họ Kim, đổi ở những nhà khác, loại tâm cơ này như ngươi sẽ bị vợ cả đánh chết biết không?

Tiếp đó Thẩm Lãng không khỏi lo lắng, vì sao Mộc Lan không có mang thai vậy.

Kỳ thực, Thẩm Lãng cùng tiểu Băng có thể đếm được trên đầu ngón tay, mấy tháng này cũng chính là ba bốn lần mà thôi.

Không phải là không muốn, thực sự là...không nói cũng được.

Mộc Lan thật lợi hại, hơn nữa cũng quá đẹp.

Chút hơi sức của Thẩm Lãng toàn bộ dày vò ở trên người nương tử.

Khi Thẩm Lãng khôi phục bình thường xong xuôi, thời gian một tháng giống như Mộc Lan có ba mươi ba lần.

Hai người cũng là ăn tủy biết vị, hoàn toàn không biết khắc chế.

Cái tháng, Lãng gia sụt mấy cân, quầng mắt cũng hơi thâm.

Sau đó nhạc mẫu lại kéo Kim Mộc Lan nhỏ to thì thầm.

Thế là, Mộc Lan liền khắc chế, nhưng tần số vẫn tương đối cao.

Ngay cả như vậy, Mộc Lan cũng không có mang thai.

Nàng cũng không có có thể tránh thai.

Thân thể nương tử chẳng lẽ có vấn đề đi?

Xì xì xì!

Dù cho thân thể Lãng cặn bã có vấn đề, thân thể nương tử cũng không thể có thể có vấn đề.

Nương tử chắc chắn rất tuyệt vời mà.

...

- Cái con tặc nha đầu này. - Thẩm Lãng tức giận nói:

- Nếu như ngươi đã mang thai, còn muốn chui chăn của ta làm gì nữa?

Tiểu Băng quăng mị nhãn như tơ nói:

- Nô nô biết rất nhiều biện pháp hầu hạ cô gia, loại chuyện đó không làm, ta cũng có thể để cho ngài thoải mái mà.

Ôi!

Trên cái thế giới này chỉ có lấy sai tên, không có lấy sai biệt hiệu.

Nếu gọi ngươi là Băng lẳng lơ, xem ra là nửa điểm cũng chẳng sai.

- Được rồi, được rồi, biết ngươi thân mang tuyệt kỹ, đi thôi đi thôi, có một cọp cái muốn giết vào đây đấy. - Thẩm Lãng phải gạt đi.

Tiểu Băng trợn mắt thật to:

- Cô gia, tiểu thư bảo ta kèm chặt ngại, không nên bị hồ ly tinh bên ngoài câu kết làm bậy.

Thẩm Lãng vặn lỗ tai của nàng nói:

- Ngươi nghe rõ ràng cho ta, tới đây là một con cọp cái nóng nảy, không phải hồ ly tinh hiểu không? Hồ ly tinh đàn ông dám lên, ngươi gặp qua người nam nhân nào dám lên cọp cái, không khéo thì bị táp một miếng, một trảo bóp nát à?

Tiếp đó!

Trong không khí tràn đầy một trận sát khí!

Một con cọp cái chợt vọt vào, hướng Thẩm Lãng nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Nói thật hay, nói xong hay quá nhỉ!

Thẩm Lãng tức khắc da đầu tê dại.

Mẹ trứng, ngươi làm sao tới nhanh như vậy hả?

Thẩm Lãng không khỏi hướng Thẩm Thập Tam cùng Hoàng Phượng nhìn lại.

Thủ vệ kiểu gì, lại để cho người ta cứ đấu đá lung tung vào được như vậy? Hai ngươi sẽ không phải là ở mắt đi mày lại, thông đồng lẫn nhau đi.

Hoàng Phượng không nói gì.

Rõ ràng chính ngươi nói qua, lúc công chúa Ninh Diễm tới không cần ngăn cản, bây giờ lại tới tìm chúng ta gây phiền phức, rõ ràng khó khăn hầu hạ.

Khí tràng trong người Tam quả phụ khủng khiếp, chỉ cần đứng trong phòng đã chói mắt khiếp đảm.

Bởi vì nàng thích mặc quần áo màu đỏ, càng đỏ càng tốt.

Cho nên nhìn qua, hoàn toàn như là một ngọn lửa vậy.

Hơn nữa, nàng còn thích mặc trang phục võ sĩ.

Thế giới này đại đa số nữ nhân đều mặc váy, nhưng Ninh Diễm đam mê cưỡi ngựa, cho nên vĩnh viễn đều mặc loại quần cưỡi ngựa.

Khi tất cả mọi người mặc váy, ngươi mặc quần đương nhiên cũng rất chói mắt.

Khi tất cả mọi người mặc quần dài, ngươi chắc chắn sẽ mặc quần short. Khi tất cả mọi người mặc quần short, chắc chắn ngươi sẽ mặc loại quần nào lộ liễu cho coi.

Bởi vì mặc quần cưỡi ngựa, cho nên đặc trưng vóc dáng của nàng liền rõ ràng hơn.

Mông to, to bằng bắp đùi!

Đây cũng không chỉ Thẩm Lãng nói như vậy, vị công tử Thượng thư bị treo trên cây đánh cho gần chết cũng nói như vậy.

Có thể toàn bộ người ở kinh đô đều nói như vậy.

Kỳ thực chúng ta nói có lương tâm.

Không khoa trương như vậy!

Vị Tam quả phụ này so với bình thường nữ tử hơi lớn hơn một chút, hơn nữa bởi vì thích cưỡi ngựa vận động, nên hình dạng siêu vểnh, có đặc trưng của những cô gái nhảy vũ điệu Samba, vểnh đến kinh người.

Còn to bằng bắp đùi.

Bình thường các cô gái đều mặc váy, cũng nhìn không ra thứ gì cả.

Mà vị Tam công chúa Ninh Diễm này, chi dưới vận động quá nhiều, cho nên cơ bắp hai chân đương nhiên phát đạt.

Từ góc độ thẩm mỹ hiện đại mà nói, kỳ thực đầy nhục cảm vô cùng.

Bắp đùi săn chắc khỏe mạnh, mới quyến rũ.

...

- Ngươi chính là tên cặn bã Thẩm Lãng sao? - Ninh Diễm hỏi.

- Ừ.

Ninh Diễm nói:

- Ngày hôm nay ngươi nói cái mông ta ngược lại thật lớn, thắt lưng cũng đủ hoang dã, chính là bắp đùi quá to?

- Ừ!

Ninh Diễm nói:

- Ngươi còn nói ngươi thực sự gu quá mặn, nhìn thấy loại đàn bà cấp độ này như ta cũng có thể cứng sao?

- Ừ!

Ánh mắt của Tam quả phụ gần như muốn phun ra ngọn lửa.

Loại đàn bà cấp độ này như ta?

Ta là loại cấp bậc đàn bà nào chứ?

Lão nương năm nay mới hai mươi bốn tuổi, tuy rằng thua kém nhị tỷ Ninh Hàn, nhưng cũng là siêu cấp mỹ nhân a?

Nghe khẩu khí này của ngươi, dĩ nhiên là coi thường ta?

Tam quả phụ nhấn mạnh từng chữ:

- Vậy lúc ngươi nói những lời này, biết ta là ai không?

- Ừm!

Tức khắc, sát khí tận trời!

Ninh Diễm nói:

- Ngươi biết ta tại sao được gọi Tam quả phụ à?

Thẩm Lãng nói:

- Biết.

Bởi vì ngươi nguyền rủa chồng mình chết.

Ninh Diễm nói:

- Ngươi biết ta tại sao muốn về quốc đô ở, rời khỏi nhà chồng à?

Bởi vì ngươi cùng nhà chồng xích mích, mỗi một ngày đều gà bay chó sủa.

Ninh Diễm nói:

- Bởi vì nếu ta không rời khỏi nhà, chồng ta sẽ bị ta đánh chết, vì tha cho hắn một mạng, ta đây mới đi đấy.

Hả? Vẫn còn có bối cảnh cỡ này? Cọp cái như nhà ngươi gả cho nhà người nào, rõ ràng nhà đó tám đời xui xẻo.

Tam quả phụ Ninh Diễm nói:

- Ngày hôm nay có một công tử Thượng thư cũng nói ta một câu, mông ghê gớm thật, kết quả bây giờ bị ta kéo lên cây đánh một trăm roi, bầm dập cả người rồi. Thẩm Lãng nhà ngươi làm nhục ta bao nhiêu câu, ngươi tự suy nghĩ một chút, ta nên trừng phạt nhà ngươi như thế nào?

Thẩm Lãng trêu chọc mỉa mai Ninh Diễm bao nhiêu câu?

Ban ngày thì ba câu.

Mới vừa rồi cùng tiểu Băng nói chuyện trời đất, làm nhục ba năm câu.

Đây cộng lại chính là bảy tám câu.

Chẳng lẽ phải bị đánh tám trăm roi?

Lấy thể trạng Lãng gia, phỏng chừng tám mươi roi liền chết không kịp ngáp.

Tam quả phụ Ninh Diễm nói:

- Thẩm Lãng ngươi có một câu nói rất hay, nói hay lắm, ngược lại cho ta linh cảm.

Tóc gáy của Thẩm Lãng dựng lên.

- Bay đâu, lột quần hắn xuống, treo ngược lên trên cây, tưới nước sôi vào của quý của hắn, sau đó dùng bàn chải sắt chà một trăm lần!

Nghe những lời này.

Thẩm Lãng gần như muốn vãi tè cá mè.

Dựa vào!

Ngươi quả nhiên là một mối họa lớn của quốc đô.

Chiêu trò ác độc như vậy ngươi thế nào nghĩ ra được hả?

Ta cảm thấy Thẩm Lãng ta đây đã đủ ác độc, ngươi đây là trò giỏi hơn thầy.

Ngay sau đó mấy ngnữ võ sĩ tiến lên, một tay lấy Thẩm Lãng đặt lên bàn lột quần ra.

Tiểu Băng xông lên hô lớn:

- Không nên kéo quần cô gia của ta, muốn lột thì lột ta đây này.

Nhưng mà nói ra lời này xong xuôi, nàng cảm thấy không đúng.

- Không được, cũng không thể lột xa, ta mang thai.

Nghe nói như thế, công chúa Ninh Diễm không khỏi hướng cái bụng tiểu Băng nhìn lại, trong con ngươi lộ ra vẻ phức tạp.

Phía ngoài Hoàng Phượng cùng Thẩm Thập Tam vô cùng khẩn trương.

Bởi vì vừa rồi Thẩm Lãng đã nói với hai người này, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không thể vào đây.

Lẽ nào...Chúng ta liền mắt mở trừng trừng nhìn cô gia bị phế sao?

- Tránh ra một bên. - Công chúa Ninh Diễm nói.

Tiếp đó, lại tới hai cái nữ võ sĩ, trực tiếp lôi tiểu Băng đi.

Sức mạnh phi thường lớn, cơ hồ là quăng đi, thế nhưng có sẽ không đả thương đến nàng, lại không đụng tới cái bụng.

- Không nên thương tổn cô gia của ta, không nên thương tổn cô gia của ta...- Tiểu Băng kêu lên.

Tiếp đó, bản năng sẽ phải đi lấy ra ám khí Bạo Vũ Lê Hoa.

Nhưng, hai tay của nàng đều bị giữ lại, không thể động đậy.

Nha đầu kia may là không có xuất ra ám khí Bạo Vũ Lê Hoa, bằng không phiền phức sẽ lớn.

Lãng gia bị bốn nữ võ sĩ tráng kiện bắt được, đặt trên mặt bàn không thể động đậy.

Tiếp đó, có cả nữ tráng sĩ cao tám thước, thắt lưng cũng là tám thước tiến lên, trực tiếp muốn kéo tuột quần Thẩm Lãng.

Hơn nữa, nét mặt của nàng còn tràn đầy hưng phấn cùng mong đợi.

Công chúa Ninh Diễm nói:

- Thẩm Lãng, hiện tại ở trên trời dưới đất người nào cũng không thể cứu ngươi! Ngươi đắc tội ta, hoàn toàn là tự tìm đường chết, ngươi không phải đã nói cứng à? Ta liền hoàn toàn phế nó đi!

Đồ chơi kia trước bị nước sôi ngâm nước, sau đó dùng bàn chải sắt chà xát.

Trăm phần trăm phải thiến ngay, so với triệt sản còn thảm.

Thẩm Lãng buồn bã nói:

- Công chúa Ninh Diễm, ngài nằm mộng cũng muốn muốn một đứa bé đúng không? Ngài và nhà chồng sở dĩ xích mích, cũng là bởi vì ngài không có con. Mà ta có thể cho ngài một đứa.

Nghe những lời này, Ninh Diễm kinh ngạc.

Tiếp đó, cả người đều phải bùng nổ!

Cặn bã, ác ôn, ngươi còn muốn ngủ với ta?

Tự tìm đường chết, tự tìm đường chết.

Ninh Diễm ta đây ghét nhất chính là loại tiểu bạch kiểm như nhà ngươi.

Cho là mình dáng dấp đẹp trai có thể muốn làm gì thì làm, đã cảm thấy nữ nhân thiên hạ đều cảm thấy thích ngươi, chỉ biết gây tai họa cho con gái nhà lành.

Ninh Diễm ta đây không để mình bị xoay vòng vòng.

Ta sẽ phế chính là tiểu bạch kiểm, chính là mỹ nam tử.

Thiên hạ tiểu bạch kiểm, không có một thằng nào tốt.

Ninh Diễm cười nói:

- Thẩm Lãng, gan mật của ngươi thật to, ngươi còn muốn cho ta một đứa con? Ngươi muốn ngủ với ta à? Được, vậy cũng không cần tưới nước sôi vào của quý của ngươi nữa, cũng không cần dùng thép chà xát, trực tiếp cắt đi, tiến vào trong phủ của ta làm thái giám được chứ?

- Động thủ, cắt cho ta!

Ninh Diễm là thật nổi giận.

Tên cặn bã này ở trước mặt nàng, còn dám nhục nhã nàng.

Thẩm Lãng hết hồn nói:

- Ta không phải ý tứ này, ý của ta là có thể trị hiếm muộn.

Ninh Diễm nói:

- Mặc kệ có ý gì đã trễ rồi, thiến cho ta!

Tiếp đó, nữ tráng sĩ thân cao tám thước, vòng eo tám tướng, từ hông rút ra môt con dao.

- Công tử, xin lỗi, nô nô cũng không muốn.

Tiếp đó, nàng sẽ phải vung xuống một đao.

Mà lúc này Hoàng Phượng cùng Thẩm Thập Tam vọt vào, trực tiếp một kiếm.

- ...- Cái thắt lưng vây tám thước nữ tráng sĩ một tiếng thét kinh hãi, dao găm trong tay bị đánh bay.

Tất cả mọi người hướng nàng nhìn khinh bỉ một cái.

Võ công của ngươi cao như vậy, vẫn bị một kiếm đánh bay dao găm, diễn trò cũng không cần giả thế này được không?

Nhìn người ta dáng dấp đẹp trai, ngươi đã nghĩ la liếm?

Vòng eo tám thước như ngươi có la liếm cũng vô dụng, mỹ nam tử sẽ không coi trọng ngươi.

Lúc này Thẩm Lãng thu hồi tất cả vẻ tươi cười trên gương mặt, cất giọng nghiêm túc:

- Công chúa điện hạ, cho nên chuyện ta dùng ngôn ngữ mạo phạm, kích thích ngài là muốn cứu ngài thôi.

Ninh Diễm cười lạnh:

- Ta cần ngươi cứu sao? Toàn bộ quốc đô ai dám chọc ta?

Thẩm Lãng nói:

- Công chúa điện hạ có nỗi niềm khó nói, cho nên bây giờ chẳng dám uống nhiều nước, đúng không?

Nghe những lời này, Ninh Diễm biến sắc.

Bí mật này, chỉ có người tâm phúc của nàng biết, người ngoài căn bản không người biết.

Ngay sau đó, nàng lập tức hiểu Thẩm Lãng vì sao biết rồi.

An Tái Thế nói.

An Tái Thế phủ Bá Tước Huyền Vũ là danh y, Ninh Diễm cũng bí mật phái người đi cố vấn bệnh chứng của nàng.

Thân thể Ninh Diễm vô cùng khỏe mạnh.

Bằng không tại sao bị biến thành cọp cái vậy?

Thế nhưng nàng có dũng mãnh đến đâu đi nữa cũng có một điểm đau trí mạng.

Mỗi một lần đi tiểu, quả thực như là cực hình vậy.

Đau nhức vô cùng.

Cái loại đau đớn này, quả thực so với sinh con còn ác hơn rất nhiều lần.

Mỗi một lần đều mồ hôi đầm đìa toàn thân.

Nếu không phải là Ninh Diễm thân thể cường hãn, nói không chừng ngất đi.

Cho nên, mỗi một lần tiểu tiện đối với nàng mà nói, cũng là dày vò vô cùng.

Nàng bí mật tìm lần toàn bộ thầy thuốc, đều hoàn toàn không giải được.

Không trị được.

Thậm chí, ngay cả bệnh gì cũng không biết.

Hơn nữa nàng chính là một cô gái, vẫn là một công chúa cao quý.

Lại bệnh quá đặc biệt, cũng không thể để nam đại phu kiểm tra đi.

Cũng may là có nữ đại phu, dù cho y thuật không cao.

Nhưng ít ra bốn năm nữ đại phu kiểm tra qua, đều phán đặc biệt khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề.

Đã bốn năm năm trôi qua.

Loại đau đớn này càng ngày càng kịch liệt, rõ ràng đau muốn chết.

Hơn nữa gần đây đi tiểu ra, thậm chí còn có vết máu.

Ninh Diễm không phải rất sợ chết, nhưng không muốn chết.

Nhưng có chút thời điểm đau đến dã man, nàng thật đúng là hận không thể tự đâm một đao kết thúc bản thân, cũng đỡ phải trúng đau đớn vô tận như vậy.

Có chút thời điểm nàng hướng về trời cao cầu nguyện, chỉ cần để chữa hết bệnh này cho nàng, bất kỳ giá nào đều sẵn lòng nỗ lực, dù cho cái thân phận công chúa này nàng cũng không màng.

Con người mỗi ngày đều phải đi tiểu, nghĩa là mỗi lần dày vò đau khổ, ai chịu nổi.

Cho nên, nghe được lời Thẩm Lãng nói xong, công chúa Ninh Diễm nói:

- Ngươi nói ngươi có thể cứu ta?

Thẩm Lãng gật đầu.

Ninh Diễm nói:

- Ta tìm lần không biết bao nhiêu đại phu, bọn họ ngay cả ta bị bệnh gì cũng không biết, ngươi cũng không phải danh y gì, ngươi có thể cứu ta?

Thẩm Lãng nói:

- Tại hạ là phụ khoa thánh thủ.

Hắn nói lời này là rất có lý.

Ở phủ Bá Tước Huyền Vũ, hắn vốn chính là chủ tử, xem bệnh cho người ta là thiện tâm, điều dưỡng thân thể cho nhạc phụ nhạc mẫu đó là hiếu tâm.

Hoàn toàn không cần dùng y thuật làm bản lĩnh tiến thân.

Thế nhưng ở quốc đô liền không giống nhau.

Y thuật của hắn, cộng thêm X quang là có thể phát huy tác dụng to lớn.

Thế nhưng…

Hắn cũng không muốn biến thành một thầy thuốc chuyên nghiệp.

Đến lúc đó đại nhân vật này đi tìm xem bệnh, đại nhân vật kia kéo đến xem bệnh, phiền phức vô cùng, Thẩm Lãng cũng không thể làm gì khác.

Nhưng nếu như ngươi không đi, vậy liền đắc tội với người ta.

Cho nên, Thẩm Lãng tự biến mình thành thánh thủ phụ khoa.

Ôi chao!

Chuyện thứ nhất này, người tìm hắn xem bệnh liền ít đi.

Người thường có được tư cách để Lãng gia xem bệnh, cũng là quyền quý tột đỉnh.

Thế nhưng những cô gái quyền quý tột đỉnh đều phải yêu quý thể diện, không phải bất đắc dĩ, không phải liên quan đến tính mạng, nào dám tìm đến Thẩm Lãng?

Loại bệnh không sạch sẽ, vì thể diện càng là không dám tìm.

Cho nên y thuật của Thẩm Lãng đây, thời khắc mấu chốt có thể cứu người, lại không lo lắng đông như trẩy hội.

Lãng gia ta đây là thánh thủ phụ khoa, chuyên trị cho đàn bà!

Lần này, Vương phi, Vương hậu nào có chứng bệnh khó chữa gì, có thể tìm Lãng gia ta đây.

Nấc thang tiến thân.

Lãng gia ta đây sinh ra, liền nhất định ăn cơm mềm của đàn bà.

Công chúa Ninh Diễm cất giọng nghiêm túc:

- Thẩm Lãng, ta mỗi một ngày đều phải bị ba lần đau khổ dày vò, so với sinh con còn đau gấp mấy lần. Ta đã thề, nếu như người nào có thể trị hết bệnh cho ta, vậy chính là ân nhân của ta. Thế nhưng... Ngươi nói là vì mạng sống mà gạt ta, ta thực sự sẽ giết người.

Tiếp tục, công chúa Ninh Diễm nói:

- Ta biết ngươi tuyệt đối không thể giết, giết thì có tai họa khổng lồ, nhưng là chuyện này ngươi dám rủa ta, dù cho trả giá đắt, ta cũng làm thịt ngươi, cùng lắm thì đền mạng cho ngươi.

Thẩm Lãng mặt mũi cất giọng nghiêm túc:

- Công chúa điện hạ, Thẩm Lãng ở loại chuyện này cũng chẳng hay nói đùa đâu.

Công chúa Ninh Diễm nói:

- Vậy ngươi nói, ta đã trúng bệnh gì? Vì sao toàn bộ đại phu kiểm tra qua, đều nói thân thể ta tốt cả?

Thẩm Lãng phất phất tay, Thẩm Thập Tam rời đi. Những nữ võ sĩ bên cạnh công chúa Ninh Diễm cũng rời đi.

Ninh Diễm nói:

- Ngươi muốn kiểm tra thân thể ta à? Không được, ta là nữ nhân, ngươi là nam nhân, nam nữ hữu biệt.

- Không cần kiểm tra, ta đã biết công chúa điện hạ trúng bệnh gì. - Thẩm Lãng nói.

Ninh Diễm run rẩy nói:

- Bệnh gì?

Thẩm Lãng nói:

- Sỏi thận!

Ninh Diễm kinh ngạc, bệnh này hoàn toàn chưa từng nghe nói qua.

Thẩm Lãng nói:

- Bụng công chúa điện hạ trước đây có phải tình cờ đau nhức hay không, không có bất kỳ quy luật. Thế nhưng gần đây mỗi một lần tiểu tiện, đều đau đớn phải không?

Ninh Diễm gật đầu, sắc mặt tái nhợt.

Nhớ lại thứ đau đớn kịch liệt này, rõ ràng sống không bằng chết.

Đau nhất thiên hạ, chính là sỏi thận, sỏi đường tiết niệu.

Thực sự vượt qua đàn bà sinh nở gấp mười lần hoặc hơn.

Một tay cơ bắp như sắt, khi sỏi thận gây đau đớn phát tác, cũng có thể có thể nằm trên mặt đất co giật.

Hận không thể lập tức chết đi.

Vị công chúa Ninh Diễm này có thể nhịn không lăn lộn trên mặt đất, mà chẳng qua là quần áo toàn thân bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, đã rất giỏi rồi.

Thẩm Lãng nói:

- Công chúa điện hạ gần đây khi đi tiểu, có phải còn thấy máu hay không?

Công chúa Ninh Diễm càng thêm kinh ngạc gật đầu.

Chuyện này liền tuyệt đối là bí ẩn, ngay cả người bên cạnh cũng không biết, Thẩm Lãng lại làm thế nào biết được kia chứ.

Thẩm Lãng nói:

- Đó là bởi vì sỏi trong thận đã tiến vào bàng quang, cho nên mỗi một lần đi tiểu đều đau nhức vô cùng. Những thứ sỏi thận này xung đột ở trong người, cho nên mới phải chảy máu. Nếu như không chữa trị, sẽ dẫn đến biến chứng, vậy thì phiền toái.

Lời này quá huyền bí.

Ninh Diễm căn bản là nghe không hiểu.

Cái gì trong thận có sỏi?

Sỏi cũng mọc được trong cơ thể à?

Thế nhưng Thẩm Lãng nói chuyên nghiệp như vậy, mặc dù Ninh Diễm nghe không hiểu, lại cảm thấy Thẩm Lãng rất lợi hại.

Không hiểu gì thì có nghĩa rất lợi hại.

Thế là, giọng của công chúa Ninh Diễm đều run rẩy, nàng nói:

- Vậy, vậy ngươi có thể chữa được không?

Nàng thực sự nằm mơ cũng muốn chữa lành.

Nàng đã từng thề thốt không chỉ một lần, chỉ cần bệnh này có thể chữa được, cái thân phận công chúa này cũng không cần nữa.

Ninh Diễm nói:

- Chỉ cần ngươi có thể trị hết bệnh của ta, ngươi chính là ân nhân của ta, từ nay về sau ai dám đi tìm phiền phức, ta liền giết chết hắn.

- Ngươi đòi tiền, ta sẽ cho ngươi tiền ngay.

- Ngươi muốn nữ nhân, ta có thể tặng cho ngươi một ngày mười người.

- Thậm chí ngươi muốn làm quan, ta cũng có thể đủ sức cho ngươi, chỉ cần là thất phẩm trở xuống.

Ninh Diễm thực sự vô cùng kích động.

Ác mộng suốt mấy năm trời, giống như thấy được ánh rạng đông kết thúc.

Dù cho có một chút điểm hy vọng, nàng cũng không muốn bỏ đi.

Thẩm Lãng nói:

- Có thể trị.

Ninh Diễm nói:

- Vậy cần bao lâu?

Không phải nói cho ta biết muốn trị phải mất một năm rưỡi sao.

Ta thực sự chống đỡ không nổi nữa.

Mỗi ngày gần đây đều đau ba lần.

Thật sự có chút cảm giác không muốn sống.

Thẩm Lãng nói:

- Một canh giờ!

Tức khắc, công chúa Ninh Diễm hân hoan nói:

- Mau chữa cho ta, chữa cho ta nào. Nếu ngươi chữa tốt cho ta sẽ là ân nhân lớn của ta đó.

Sỏi thận, nếu nghiêm trọng là phải khai đao.

Thế nhưng, ở thế giới này có thể khai đao? Làm giải phẫu được sao?

Đừng nói giỡn, sẽ chết người.

Hiện đại cũng có một phương pháp trị liệu tán sỏi ngoài cơ thể, sử dụng một công cụ tiên tiến để truyền sóng siêu âm vào sỏi thận, tạo ra sóng phản xạ trên bề mặt sỏi thận và bề mặt nó sẽ bị nghiền nát và vỡ tan dưới áp lực của sóng siêu âm; khi sóng siêu âm hoàn toàn truyền qua sỏi thận, nó sẽ phản xạ lần thứ hai ở bên ngoài. Sự phản xạ này tạo ra sóng mao dẫn. Khi cường độ của sóng mao dẫn lớn hơn cường độ giãn nở của viên sỏi, sỏi thận sẽ vỡ tan.

Sỏi thận vỡ vụn xong xuôi, thông qua nước tiểu tống ra bên ngoài cơ thể.

Thế nhưng chuyện này càng không thể được, thế giới này nơi nào có dụng cụ siêu âm.

Thế nhưng không có sóng siêu âm, lại có chân khí nội lực.

Có thể chấn vỡ sỏi thận, tiếp đó uống số lớn nước, tống ra bên ngoài cơ thể.

Đương nhiên tán sỏi phải đặc biệt tinh chuẩn, bởi vì thận so với sỏi thận còn yếu hơn, nnếu thoáng vô ý, có thể làm vỡ nát thận, vậy chết không kịp ngáp.

Cho nên, lúc này sẽ phải tìm một cao thủ hàng đầu.

Hơn nữa còn phải là nữ, cuối cùng đây là va chạm sát người.

Thẩm Lãng nói:

- Muốn chữa bệnh cho công chúa điện hạ, ta cần một người phụ nữ võ công hàng đầu, dù có thể thua kém mấy đại tông sư, nhưng cũng đừng kém quá xa.

Công chúa Ninh Diễm sai bảo:

- Đi, mời cô cô Ninh Khiết tới đây.

Không đến nửa canh giờ!

Một nữ cao thủ hàng đầu tiến vào trong phòng.

Ninh Khiết!

Em gái quốc quân.

Cao thủ võ đạo hàg đầu, thầy dạy võ nhập môn cho công chúa Ninh Hàn.

Sư muội của Tả Từ, cựu Đại học sĩ Thiên Nhai Hải Các.

Người suốt đời độc thân.

Công chúa Ninh Diễm nằm ở trên giường, lộ ra vòng eo.

Thẩm Lãng chính thức chữa bệnh cho nàng!

......

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, đành phải nghỉ một giờ vì đau xương cổ, tiếp đó lập tức trở về tới viết phần 2. Vé tháng thật là khó xin, ta cảm thấy khóc chết vé tháng cũng không tăng, những ân công mau cho ta với!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Sợ nhất là mấy chương có khoa học, huy động cả 3 từ điển Trung – Anh – Việt mới ra. Hôm qua vì mãi chỉnh lại các chương trước, cụ thể họ Chủng sẽ đổi thành họ Xung và Hà Viên Viên sẽ đổi thành Hà Nguyên Nguyên. Nguyên nhân là vì 2 chữ Nguyên Nguyên đó ban đầu chưa có phiên âm chuẩn, nên phải dựa vào từ đồng âm trong tiếng Trung mà phỏng đoán. Còn Chủng và Xung cùng một chữ viết, chẳng qua ở phần họ của người Trung Quốc người ta dùng họ Xung nhiều. Cũng như họ Thẩm còn được gọi là họ Trầm vậy