Chuyến đi Liệt Phong thành lần này hết mấy ngàn dặm vậy mà xe ngựa chỉ việc đi thẳng.
Cha, cha, cha, cha, cha. . .
Đoạn đường này không có anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không có cường đạo cướp đường, thuận lợi đến buồn tẻ, không có gì thú vị.
Ngồi trong xe ngựa, luẩn quẩn trong đầu Vân Trung Hạc lúc này chỉ có mỗi một danh từ: Độc Tâm Thuật.
Đây cũng là bàn tay vàng đầu tiên mà hắn lấy được khi xuyên qua thế giới xa lạ này.
Mấy ngày nay Vân Trung Hạc luôn nghiên cứu Độc Tâm Thuật từng giây từng phút.
Hắn phát hiện cái gọi là Độc Tâm Thuật, chính là quan sát những biểu lộ, ánh mắt, cử chỉ của đối phương để phân tích và phán đoán, chứ không phải chân chính đọc được sóng điện não của họ.
Nhưng chỉ vậy thôi thì đây cũng đã là một loại kỹ năng vô cùng thông thiên rồi. Từ một vài biểu lộ, ánh mắt thôi mà hắn có thể suy diễn ra rất nhiều thứ, tua chậm lại rất nhiều lần, sau đó căn cứ vào tính cách, tư liệu xuất thân của người đó rồi tiến hành tính toán, phức tạp không gì sánh được, cuối cùng đưa đến một đáp án vô cùng chính xác.
Mà đối với người ý chí không kiên định thì càng dễ dàng có thể thông qua những gì người đó nói, biết được trong lòng người đó đang nghĩ gì.
Một khi hắn bắt đầu sử dụng Độc Tâm Thuật thì giống như bắt đầu tiến nhập vào tầm mắt cùng thế giới tinh thần của bệnh nhân số 16.
Chỉ là hiện giờ trình độ sử dụng Độc Tâm Thuật của hắn so ra vẫn còn kém xa bệnh nhân số 16, bởi vì đây thực sự là một căn bệnh tâm thần, chỉ khi toàn bộ linh hồn cùng tinh thần đều vùi đầu trong Độc Tâm Thuật, mới có thể đạt tới hiệu quả tối đa.
Nhưng mà dù cho như vậy, Độc Tâm Thuật này đối với Vân Trung Hạc mà nói đã là một bàn tay vàng cực độ cao minh rồi.
Chờ đến khi hắn hoàn toàn đạt được trình độ Độc Tâm Thuật giống như bệnh nhân tâm thần số 16 thì hắn hẳn là sẽ ở một cảnh giới khác.
Mặt khác, trong bệnh viện tâm thần X có 29 bệnh nhân tâm thần, vậy có phải thiên phú của những bệnh nhân khác cũng theo vụ nổ lớn đó mà tiến vào trong cơ thể của hắn hay không?
Bây giờ Vân Trung Hạc cũng chỉ có thể cảm nhận được thiên phú đặc thù của số 16, còn những kỹ năng nghịch thiên của các bệnh nhân tâm thần khác dường như vẫn chưa được thức tỉnh.
. . .
Năm ngày sau, Vân Trung Hạc rời khỏi cảnh nội đế quốc Đại Doanh, chính thức tiến vào Vô Chủ chi địa.
Diện tích Vô Chủ chi địa rất lớn, khoảng năm trăm nghìn cây số vuông tương đương với hai hành tỉnh tả hữu, tổng nhân khẩu gần ngàn vạn người, hoàn toàn tương đương với một tiểu vương quốc.
Mà trong khu vực này, lại có khoảng chừng mười mấy thế lực chư hầu. Lãnh địa của chư hầu lớn nhất lên đến trên một trăm nghìn cây số vuông, mà nhỏ nhất thì không đến một nghìn.
Liệt Phong cốc rộng mười ba nghìn cây số vuông, tổng nhân khẩu gần bốn trăm nghìn người, chỉ xếp thứ sáu ở Vô Chủ chi địa. Nhưng vị trí của nó lại vô cùng yếu hiểm, kẹt trong một đại sơn cốc, dễ thủ khó công, chẳng những là yếu địa chiến lược quân sự mà còn là trung tâm buôn bán của Vô Chủ chi địa.
Chủ thành của nó là Liệt Phong thành, được xây ở trong một sơn cốc, là một cửa ải quân sự to lớn.
Đất đai ở Liệt Phong thành vô cùng cằn cỗi, rất ít cây cối có thể trồng trọt được ở nơi này, cho nên sản lượng lương thực cực kì thấp, hoàn toàn không thể tự cung tự cấp. Nhưng lại được thượng thiên ban cho một bảo tàng, chính là một mỏ muối khổng lồ.
Kỳ thật ở nơi khác mỏ muối cũng không hiếm có, nhưng tuyệt đại bộ phận mỏ muối đều không cách nào ăn được, thậm chí là có độc. Nhưng mỏ muối ở Liệt Phong cốc hoàn toàn hiếm có, gần như không cần trải qua quá nhiều bước gia công là có thể ăn, còn nếu tỉ mỉ gia công thì sẽ giúp muối mịn, trắng noãn như tuyết, là thứ bảo bối tốt dùng để đánh răng.
Hàng năm Liệt Phong thành đều sản xuất muối, chẳng những cung ứng cho hơn phân nửa Vô Chủ chi địa mà còn xuất khẩu đến các chư quốc chung quanh.
Cho nên dù lãnh địa và nhân khẩu của Liệt Phong thành tại Vô Chủ chi địa chỉ xếp thứ sáu, nhưng luận về trình độ hào phú thì lại ở hàng số một số hai.
. . .
Xe ngựa đã đi hết ba ngày!
Vân Trung Hạc cuối cùng đã tới bên ngoài Liệt Phong thành.
Nơi này hoàn toàn không giống so với những gì hắn tưởng tượng, theo phán đoán ban đầu của hắn, Vô Chủ chi địa hẳn là một vùng chi địa man hoang, không có thành thị, mà chỉ có sơn trại hoặc hang động.
Kết quả hoàn toàn không phải như vậy, Liệt Phong thành là một tòa thành thực thụ, hơn nữa còn là một toà thành tương đối phồn hoa.
Vị trí của tòa thành này là ở trong sơn cốc, cho nên chỉ có hai mặt tường thành trước sau, hai ngọn núi to lớn trái phải chính là tấm lá chắn mà thiên nhiên ban tặng cho nó.
Toàn bộ Liệt Phong cốc có mười lãnh địa do mười người thủ lĩnh thống trị. Mà lãnh địa thống trị trung tâm chính là tòa Liệt Phong thành trước mắt đây.
Thêm nữa Liệt Phong cốc có ba trăm ngàn nhân khẩu, trong đó một trăm ngàn nhân khẩu đều ở Liệt Phong thành, bởi vì tòa thành này xây dọc theo sơn cốc cho nên có địa hình dài mảnh. Chiều dài nam bắc vượt qua mười dặm, nhưng độ rộng lại không quá ba dặm.
Thật sự là đọc vạn quyển sách cũng không bằng đi vạn dặm đường, chỉ nhìn một chút thôi, Vân Trung Hạc cũng đã hiểu vì sao đế quốc Đại Doanh lại đặt chiến lược trọng tâm của Vô Chủ chi địa lên Liệt Phong thành.
Bởi vì chỉ cần đạt được Liệt Phong thành thì chẳng khác nào đóng xuống một cái đinh để đặt cọc, tiến có thể công, lui có thể thủ.
Trước mắt giá trị chiến lược của tòa thành này đối với đế quốc Đại Doanh thật sự là quá lớn.
Mà thứ bắt mắt nhất chính là phủ thành chủ ở trên núi, cao cao tại thượng, bao trùm toàn bộ Liệt Phong thành. Đó là một tòa phủ kiên cố không gì sánh được, cơ hồ được xưng tụng là "một mình trấn giữ quan ải, vạn mình không thể khai thông", rộng khoảng chừng gần ngàn mẫu.
Nữ ma đầu Tỉnh Trung Nguyệt kia hiện đang ở trong tòa thành hoa lệ này, lương tâm cặn bã của Vân Trung Hạc lại bắt đầu rục rịch.
Hắn đã từng qua đêm với rất nhiều người, nhưng nữ nhân lợi hại như vậy, thân phận cao như vậy hắn quả thật chưa từng động tới.
Nhìn tòa thành hoa lệ kia, Vân Trung Hạc lại có chút sầu muộn.
Trời ạ, tòa thành lớn như thế này, ta và Tỉnh Trung Nguyệt nên ngủ ở gian phòng nào đây?
Phong cảnh bên trái có vẻ tốt đấy, mà bên phải lại có vẻ như phong thuỷ tốt hơn.
Ai da, thật sự là quá khó khăn.
Người đưa Vân Trung Hạc tới đây là một người câm, chưa từng nói chuyện, cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng võ công lại vô cùng cao cường.
Lúc này đây, khi nhìn thấy Liệt Phong thành, người câm kia cuối cùng cũng lộ ra một chút thần sắc, có chút co quắp, có chút thống khổ.
Hiển nhiên, tòa thành này đã để lại cho hắn vô vàn chuyện đau thương. Bởi vì biết bao tinh anh của Hắc Long Đài đã ngã xuống tại đây.
Từ trước đến nay mọi hành động của Hắc Long Đài đều diễn ra suôn sẻ, vậy mà Liệt Phong thành này lại là Waterloo* của Hắc Long Đài , một nơi tràn ngập thất bại.
(*: ý nói phải xếp giáo quy hàng, xuất phát từ chuyện Napoleon bị đánh baị ở trận Waterloo năm 1815)
Vân Trung Hạc nhìn qua tòa thành hoa lệ kia, nói:
- Nghe nói Tỉnh Trung Nguyệt không có trượng phu, cũng không có người tình, thật là đáng tiếc nhỉ, không phát huy được năng khiếu của ta.
Hắn thở dài một tiếng:
- Ai da, nhân sinh đắc ý không được bao nhiêu.
Người câm bên cạnh lại càng thêm nhăn mặt.
Vân Trung Hạc nhanh chóng ngậm miệng, bởi vì hắn biết Độc Tâm Thuật, vừa đọc được ra suy nghĩ đối phương muốn giết chết mình.
- Đi, vào thành thôi!
. . .
Hai người Vân Trung Hạc tiến vào bên trong Liệt Phong thành phồn hoa dễ như trở bàn tay, chí ít phòng thủ bên ngoài nơi này cũng không quá nghiêm mật, bởi vì nó dù sao cũng là một tòa thành buôn bán.
Nhưng Vân Trung Hạc biết, lớp kiểm tra ngoài cửa thành ấy mới chỉ là biểu tượng mà thôi, bởi vì hắn có thể cảm giác được khi vừa bước chân vào thành đã có hơn mười đôi mắt đang dán chặt trên người hắn.
Đế quốc Đại Doanh có thể nhìn thấy giá trị chiến lược của Liệt Phong thành, đế quốc Nam Chu cũng có thể nhìn thấy, các cường quốc khác đương nhiên cũng có thể nhìn thấy, cho nên trong tòa thành này không biết có bao nhiêu gián điệp bí mật quốc gia, thậm chí các chư hầu khác ở Vô Chủ chi địa cũng mang theo không biết bao nhiêu nội ứng vào đây.
Nơi này là thiên đường của người kinh doanh và cũng là hải dương của gián điệp, nhưng có lẽ cũng là địa ngục, bởi vì gián điệp bí mật của Hắc Long Đài chết ở chỗ này cũng không dưới vài trăm người.
Thời điểm Vân Trung Hạc vào thành cũng không gây ra quá nhiều sự chú ý, bởi vì hắn đang cải trang thành một ông già không chút nào nổi bật.
Người câm lái xe ngựa kia mang Vân Trung Hạc tiến vào trong thành, trên đường phố chen chúc, đi lại vô cùng gian nan.
Nơi này quá phồn hoa, người ngựa nhiều vô số kể, vào đến đây thì có thể thoải mái mà hưởng thụ đãi ngộ kẹt xe.
Bất quá, chỉ có hai bên đường là chen chúc, còn ở giữa đường lớn lại rỗng tuếch, thỉnh thoảng mới có một cỗ xe ngựa hoa lệ nghênh ngang rời đi, nhưng dù cho hai bên chen chúc, cũng không có người nào dám đi vào giữa, bởi vì đây là một con đường đặc quyền, chỉ người nào có Giao Xà lệnh kỳ cùng tuấn mã của phủ thành chủ mới có thể đi trên con đường đặc quyền này.
Đây đương nhiên là một loại vinh quang, bởi vì người được phủ thành chủ ban phát Giao Xà lệnh kỳ không đến một trăm người.
Ban đầu Vân Trung Hạc cảm thấy ở Vô Chủ chi địa này khẳng định là sa mạc của nền văn mình, nhưng không ngờ nơi đây kỳ thật so với các đế quốc khác cũng không khác là mấy, khắp nơi tràn đầy giai cấp cùng quyền thế.
Vân Trung Hạc ngồi trong xe ngựa hoàn toàn không phát lên tiếng động, lẳng lặng quan sát tòa thành này.
Dựa vào tình hình chiến tranh căng thẳng giữa hai nước, Vô Chủ chi địa có lẽ mới là địa phương mẫn cảm nhất, bởi vì nơi này được xem như là trung tâm phong bạo.
Chỉ mới năm dặm, Vân Trung Hạc đã thấy được bảy điểm mộ binh.
Quả nhiên chủ nhân Liệt Phong cốc Tỉnh thị gia tộc đã sớm cảm nhận được mùi khói chiến tranh, cho nên đang giành giật từng giây từng phút để khuếch trương quân đội khiến bản thân càng trở nên lớn mạnh.
Vân Trung Hạc ngửa mặt lên trời, trong lòng thở dài: Tòa thành này vốn rất phồn hoa, nhưng phồn hoa không được bao lâu nữa rồi.
Một khi chiến tranh xảy ra, hết thảy phồn hoa nơi này đều sẽ tan thành mây khói.
Dù là đế quốc Nam Chu, hay là đế quốc Đại Doanh thì đều đã mất cả mấy chục năm để chuẩn bị cho trận chiến này.
Đế quốc Đại Doanh dùng chiến lược bảo thủ để nghỉ ngơi lấy sức, chính là vì ngày khai chiến trong tương lai gần.
Đế quốc Nam Chu dùng chiến lược xuôi nam, không ngừng chiếm đoạt thổ tộc Nam Man, cũng là vì góp nhặt quốc lực, để rồi tiến hành trận chiến vì vận mệnh đất nước.
Toàn bộ đất đai vạn dặm ở phương nam chỉ có thể dung hạ được một bá chủ.
Một khi khai chiến, có lẽ mảnh đất Vô Chủ chi địa này sẽ có trăm vạn đại quân tràn vào điên cuồng chém giết.
Mà lần này Vân Trung Hạc có thể xem như là một trong rất nhiều ám tử quyết định tới vận mệnh đất nước, cố gắng tiến hành một cuộc chiến không có khói lửa nhưng vẫn là người chết ta sống.
. . .
Hắc Long Đài có mấy cứ điểm bí mật ở Liệt Phong Thành, quán trọ An Đình là một trong số đó, nó chẳng những là quán trọ mà còn là một quán rượu rất nổi tiếng, có món gà luộc ăn rất ngon, nổi danh khắp Liệt Phong thành.
Mấy ngày trước, nó chính thức được đưa vào hoạt động.
Với một câu châm ngôn, toàn bộ An Đình vì một mình Vân Trung Hạc mà phục vụ.
Việc đầu tiên khi Vân Trung Hạc tiến vào Liệt Phong thành chính là đi vào quán trọ An Đình, chào hỏi Hứa An Đình.
Từ nay về sau Hứa An Đình chính là người liên hệ duy nhất, cũng là đệ nhất chiến hữu của Vân Trung Hạc.
. . .
Đi qua hơn nửa Liệt Phong thành, cuối cùng Vân Trung Hạc cũng tới được quán trọ An Đình.
Nơi này là một khu vực khá phồn hoa, đối diện quán trọ chính là một tòa thanh lâu, gọi là Xuân Miên lâu.
- Đại gia, đến đây đi!
Trên lầu, một vị mỹ nữ có đôi mắt như làn thu thuỷ nhìn về phía Vân Trung Hạc gọi mời.
Vân Trung Hạc dừng lại một lát, lại có chút kìm lòng không được muốn đi qua. Trong lòng có một cảm giác xốn xang, hắn nhìn thấy thanh lâu lại có cảm giác như sắp trở về mái ấm của mình.
Mẹ kiếp, đây chắc chắn là di chứng của chủ nhân thân thể này.
Ngộ nhỡ về sau quán trọ An Đình này bị bại lộ rồi bị tiêu diệt, Vân Trung Hạc cũng không lo không có cơm ăn rồi, đối diện chính là nơi dung thân của hắn, làm người quan trọng nhất là phải thành thạo một nghề, như vậy mới không lo chết đói, cổ nhân quả không lừa ta.
Vân Trung Hạc tiếp tục đi lên phía trước, đi vào quán trọ An Đình.
Quán trọ này thật sự không nhỏ, có một cái sân rất rộng, phía trước là quán ăn, phía sau phòng trọ, đoán chừng cũng kiếm được không ít tiền.
- Khách quan, ngài muốn ăn cơm, hay là ở trọ?
Một tiểu nhị tiến lên đón.
- Ăn cơm, nơi này có gà luộc đúng không?
Vân Trung Hạc hỏi.
- Có, có, có, gà luộc của bổn điếm là nổi danh nhất, khách quan muốn bao nhiêu cân.
Tiểu nhị hỏi.
- Năm cân, bảy lạng, chín bảy phần rưỡi!
Vân Trung Hạc nói, đây chính mật mã chào hỏi.
- Hiểu rồi, mời ngài đi theo ta.
Tiểu nhị nói, sau đó đi trước dẫn đường.
Vân Trung Hạc đi theo hắn tiến vào hậu viện, nơi này không có một ai.
Tiểu nhị nhảy lên trên thành một cái giếng cạn, gõ bên trên mấy cái.
Lập tức, sân nhỏ hẻo lánh xuất hiện một cửa ngầm.
- Mời! An lão bản đã đợi ngài từ rất lâu.
Tiểu nhị nói.
Vân Trung Hạc thông qua cửa ngầm, đi xuống bậc thang, đi tới một gian tầng hầm, có hơi tối một chút.
Vừa mới đi được một nửa, Vân Trung Hạc bỗng nhiên biến sắc, nhanh chóng quay gót muốn xông ra ngoài.
Nhưng rồi một giây sau, một con dao sắc bén đã nằm ngang trên cổ của hắn.
Sau đó, một giọng nói âm lãnh vang lên:
- Hoan nghênh nội ứng Hắc Long Đài tự chui đầu vào lưới, đến đây chịu chết.
Vân Trung Hạc nói:
- Các ngươi. . . Các ngươi nhầm rồi, ta tới đây để ăn gà, gà luộc các ngươi làm là tuyệt nhất.
- Suỵt. . . Là ta đây!
Một mùi hương mê người xộc vào mũi hắn, giọng nói dễ nghe như rót mật vào tai, lại còn thổi nhẹ một hơi, sau đó khàn khàn nói:
- Ta đã chờ người trong giếng này rất lâu rồi, muốn ăn không?
Vân Trung Hạc nói: "Vậy... Được. Vậy ăn đi!"
...