Chương 8: Nguy Hiểm Cùng Dụ Hoặc

Ba ngày sau đó, bên ngoài Hàn Thủy thành.

Vân Trung Hạc đứng trên đỉnh núi nhìn tòa thành quen thuộc mà xa lạ này.

Xuyên không tới đây đã ba ngày, nhưng những điều hắn biết về thế giới này vẫn chưa nhiều, phải làm thế nào để hình dung được tâm tình của hắn?

Thôi thì…đến đâu hay đến đó

Không thể dùng câu nói này, bởi vì kỳ thật hắn đối với thế giới ban đầu cũng không quá sâu đậm quyến luyến. Hắn không có người thân, chỉ có nhân tình không có người yêu. Nếu không cũng sẽ không vì nổi danh ở bệnh viện Tam Giáp mà phải tới bệnh viện tâm thần X, thần không biết quỷ không hay nằm ở cái góc nào.

Mặc dù bị cưỡng ép trói đi nhưng thật sâu trong thâm tâm hắn lại có khát vọng mạo hiểm cùng dụ hoặc.

Vả lại hắn ở bệnh viện Tam Giáp cũng không thể chịu nổi thêm nữa, đừng hỏi vì sao, đã có ba mỹ nữ y sinh ly hôn chồng vì hắn. Thậm chí còn một y tá muốn bức hôn, nếu như không cưới được hắn, liền muốn cùng Vân Trung Hạc đồng quy vu tận.

Rõ ràng hắn đối với mọi người chỉ là gặp dịp thì chơi, kết quả họ lại muốn thiên hoang địa lão.

Xuyên không đến thế giới này, ngay từ đầu hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc cùng bất an nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy tràn đầy chờ mong.

Đối với ký ức của nguyên chủ thân thể này hắn cũng không có tận lực đi tìm kiếm, chỉ là khi nhìn thấy tòa thành thị này ẩn sâu trong tâm hồn hắn thoáng có một chút xúc động.

Chủ nhân của thân thể này hẳn là đã sinh sống ở đây ròng rã mười mấy năm trời, Vân Trung Hạc có thể cảm giác được cảm xúc tiếc hận cùng bồi hồi xao xuyến chợt dâng lên trong lòng.

- Ngươi sắp rời khỏi Hàn Thủy thành rồi, còn có tâm nguyện gì không? Có chuyện gì chưa thể xử lý? Có người nào muốn gặp?

Phong Hành Diệt nói:

- Bây giờ ngươi nói có thể vẫn còn kịp.

Vân Trung Hạc nghĩ một hồi nói:

- Ta cũng muốn tìm thấy dù chỉ một người để có thể nói lời cáo biệt, kết quả lại không tìm được một ai.

Phong Hành Diệt nói:

- Ngươi thật đúng là vô tình, Lý tiên sinh kia vì chuyện của ngươi mà phải gặp phiền phức ngập trời, thậm chí là tai hoạ. Mấy năm này nếu không phải có hắn che chở, ngươi sớm đã bị người ta chém thành muôn mảnh.

Vân Trung Hạc nói:

- Nếu như lúc này ta thỉnh cầu Hắc Long Đài trợ giúp ông ấy, cứu vớt ông ấy, các ngươi sẽ đáp ứng sao?

- Đương nhiên không được.

Vân Trung Hạc nói:

- Vậy còn nhắc tới làm gì.

Lúc này một chiếc xe ngựa từ đường nhỏ trong rừng cây chạy ra, Phong Hành Diệt nói:

- Xe tới rồi, ngươi lên đường đi.

Vân Trung Hạc không nói hai lời, ngay lập tức nhảy lên chiếc xe ngựa này, sau đó lấy khăn che đầu, thở dài một hơi. Lúc đi qua Hàn Thủy thành, hắn hoàn toàn không dám bỏ khăn trùm đầu xuống, ở tòa thành này người muốn giết chết hắn nhiều vô kể, nhất là các tiểu tỷ tỷ xinh đẹp.

Hắn mơ hồ nhớ được chút ký ức về một thiên kim siêu cấp hào phú, võ công lại rất cao cường, nhiều lần muốn hủy hoại dung nhan của Vân Trung Hạc, giống như làm vậy là có thể khiến hắn trở thành nam nhân của một mình nàng vậy.

Nói đùa chứ, Vân Trung Hạc ta là kẻ ăn bám sao? Ta đi chuyến này là dựa vào kỹ thuật, ta tình nguyện lừa tiền lừa sắc, nhưng tuyệt đối không muốn được bao nuôi.

Lúc suy nghĩ đến chuyện này, Vân Trung Hạc bỗng nhiên thấy được dáng người nóng bỏng động lòng người trong đám người ở cửa thành, không hiểu vì sao có chút quen thuộc, ký ức dường như không ngừng được mà ùa về.

Mà trong nháy mắt, nữ nhân kia hướng ánh mắt như điện bắn phá nhìn về phía hắn, lờ mờ phảng phất chính là hào phú thiên kim muốn hủy dung hắn, cưỡng ép lôi hắn về nhà kết hôn kia.

Mẹ nó, mẹ nó, móa!

Đi, đi, đi!

Quá kinh hãi, Vân Trung Hạc mau mau chóng chóng đóng cửa xe.

- Đi mau, lái xe. . .

Vân Trung Hạc gấp giọng nói.

Cáo biệt Hàn Thủy thành, ngoại trừ một ít gì đó, ta cũng sẽ không lưu lại bất cứ thứ gì.

Tâm hồn của hắn bây giờ đã bay về hướng Liệt Phong thành, khát vọng xúc động lòng người, nghĩ về chuyện tình của gián điệp tương ái tương sát.

Người điều khiển xe ngựa là một người câm, hướng xe về phía tây nam, rời khỏi Hàn Thủy thành.

Không phải hắn muốn nhiều lời nhưng…bánh xe lịch sử bắt đầu chuyển động?

Giờ mà có một chiếc BGM thì quả thực là mĩ mãn.

Thế là, Vân Trung Hạc như một nhạc trưởng, vung vẩy ngón tay, dưới đáy yết hầu diễn tấu âm thanh trầm thấp của chiếc đàn vi-ô-lông.

Không có BGM thì ta tự mình phối nhạc!

Ư. . . ư, ưm ưm ư ư. . . Ưm, ư ( tiếng thứ nhất ).

Ư. . . ư, ưm ưm ưm. . . Ưm, ư ( tiếng thứ tư ).

. . .

Phong Hành Diệt vẫn đứng trên đỉnh núi, nhìn theo bóng xe ngựa của Vân Trung Hạc dần dần biến mất.

- Đại nhân, vì sao không nói cho hắn biết tình hình thực tế?

Một tên tướng lĩnh Hắc Long Đài đi ra.

Phong Hành Diệt nói:

- Nói cho hắn biết điều gì?

Tướng lĩnh Hắc Long Đài nói:

- Ngài cứu mạng hắn không phải vì ngẫu nhiên, Lý tiên sinh cơ hồ đã mất hết tất cả, Hắc Long Đài chúng ta đã phải bỏ ra cái giá vô cùng to lớn, mới có thể đảm bảo được cái mạng nhỏ của hắn. Đáng lẽ người chấp hành nhiệm vụ Liệt Phong thành không phải hắn, là ngài vì trợ giúp Lý tiên sinh mới để cho Vân Trung Hạc thế vào vị trí đó. Ngài chẳng những đã đánh cược tiền đồ của mình, thậm chí còn đem cả tính mạng mình ra để đánh cược, nếu như kế hoạch lần này thất bại, ngài chắc chắn sẽ phải chấp hành gia pháp.

- Nói những lời không chút ý nghĩa này để đổi lấy lòng trung thành của Vân Trung Hạc thì quả thật quá rẻ.

Phong Hành Diệt nói.

Tướng lĩnh Hắc Long Đài nói:

- Vậy tối thiểu cũng phải huấn luyện hắn một chút, ta thật sự lo lắng hắn sống không nổi ba ngày ở Liệt Phong thành.

- Huấn luyện cái gì? Hắn giờ đang ở trạng thái tốt nhất rồi.

Phong Hành Diệt nói.

Tướng lĩnh Hắc Long Đài run rẩy nói:

- Thế nhưng ngài đã thất bại một lần rồi, Hứa lão cho ngài một cơ hội, cơ hồ hạ quân lệnh trạng. Một khi nhiệm vụ thất bại, chẳng những ngài phải chấp hành gia pháp, thậm chí Hứa lão cũng sẽ bị xuống đài.

Phong Hành Diệt không nói thêm câu nào nữa, mắt nhìn chằm chằm vào xe ngựa của Vân Trung Hạc mãi cho đến khi nó biến mất không còn gì nữa.

Bí mật hắn giấu ở trong lòng đâu chỉ có từng đấy? Còn có thứ quan trọng hơn bộn phần, tỉ như chuyện liên quan tới bản thân Vân Trung Hạc.

Đứa nhỏ Vân Trung Hạc này trầm luân tại ô trọc đã quá lâu, nếu như không cho hắn cơ hội chuyển mình, Phong Hành Diệt cả một đời đều sẽ bất an.

- Khốn khiếp, tuyệt đối đừng để ta phải thất vọng, cũng đừng để cho phụ mẫu linh thiêng trên trời của ngươi mất mặt!

- Tạo ra kì tích ở Liệt Phong thành, rửa sạch hoàn toàn nỗi ô nhục cả đời của bọn họ!

. . .

Vô Chủ chi địa ước chừng rộng khoảng 500. 000 cây số vuông, là chỗ giao nhau của cường quốc, Vương quốc Đại Lương, đế quốc Nam Chu, đế quốc Đại Doanh.

Vương quốc Đại Lương ở cao nguyên, kỵ binh bưu hãn, võ sĩ hung hãn không sợ chết, mặc dù có nhân khẩu ít nhất nhưng lại có quốc thổ rộng lớn, địa lý hiểm trở cơ hồ là ác mộng của bất kỳ địch nhân nào.. Nhưng từ trước tới nay quốc gia này đều chỉ cướp bóc, mà không chiếm lĩnh.

Vương triều Nam Chu được mệnh danh là cường quốc đã mấy trăm năm, vốn đã dần dần suy sụp, nhưng vài thập niên trước được Thiên Diễn chấn hưng lại khiến cho đế quốc lâu năm này một lần nữa toả sáng sức sống, chỉ cần hai mươi năm ngắn ngủi đã chinh phục được Nam Man Thổ tộc, đạt được ngàn vạn nhân khẩu, mở rộng lãnh thổ 1,5 triệu cây số vuông.

Năm năm trước, người một đời hùng chủ là Thiên Diễn Đế thoái vị truyền ngôi cho thái tử, trở thành thái thượng hoàng. Tân hoàng đế đăng cơ, lấy niên hiệu là Vạn Duẫn.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Thiên Diễn Đế thoái vị chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi, bởi vì hắn tại vị 50 năm, không nguyện ý vượt qua niên hạn Thái Tổ tại vị. Cho nên cứ coi như hắn lui khỏi vị trí thái thượng hoàng, vẫn sẽ đại quyền độc chưởng như cũ, ít nhất là trước khi hắn băng hà, hoàng đế Vạn Duẫn không cách nào nắm giữ được đại quyền đế quốc.

Nhưng tất cả mọi người đều đoán sai, Thiên Diễn Đế thoái vị gần như không quản triều chính, không triệu kiến đại thần, đem tất cả đại quyền triều chính đều giao cho hoàng đế Vạn Duẫn.

Hoàng đế Vạn Duẫn trẻ trung khỏe mạnh sau khi lên ngôi, lập tức như là bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, phong mang tất hiện, hoàn toàn thay đổi chiến lược xuôi nam trước đó của vương triều Nam Chu, chuyển biến thành chiến lược phía bắc, cũng muốn gia nhập trò chơi nhất thống thiên hạ.

Mà vị trí của Vân Trung Hạc bây giờ đang ở đế quốc Đại Doanh, quật khởi chưa được trăm năm, nhưng lại như là sáng sớm lên liệt nhật, tràn đầy sinh cơ bừng bừng. Chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, lãnh thổ của vương triều Đại Doanh khuếch trương lên gấp 10 lần, tiêu diệt mười quốc gia, từ một tam lưu tiểu quốc nhất cử vọt lên trở thành một trong các đại cường quốc trong thiên hạ.

Có lẽ là bởi vì trước đó quật khởi khuếch trương quá nhanh cho nên hai mươi năm trước khi Vĩnh Tộ Đế lên ngôi, đế quốc Đại Doanh liền thay đổi chiến lược mở rộng lãnh thổ trước đó chuyển về thế gìn giữ những cái đã có, đồng thời góp nhặt quốc lực, sử dụng chiến quả trước kia.

Bây giờ nghỉ ngơi lấy lại sức sau hai mươi năm, đế quốc Đại Doanh đang ở trong thời kì giàu có cường thịnh nhất từ trước tới giờ.

Bây giờ thiên hạ này chia thành hai miền nam bắc, phía bắc Thiên Giang xưng là phương bắc, phía nam Thiên Giang xưng là phương nam.

Toàn bộ phương nam có bảy quốc gia to nhỏ, nhưng cường quốc chân chính thì chỉ có ba cái, mà vương quốc Đại Lương bởi vì nguyên nhân đặc thù mà rất khó tham dự trò chơi tranh giành vị trí đứng đầu thiên hạ này, những quốc gia có tư cách tham gia vào trò chơi này chỉ có vương triều Nam Chu cùng vương triều Đại Doanh.

Mấy chục năm qua, bởi vì đế quốc Đại Doanh sử dụng chiến lược bảo thủ mà đế quốc Nam Chu lại chấp hành chiến lược xuôi nam, khiến cho hai nước mặc dù có xây xát nhưng cũng bình an vô sự.

Từ lúc tân hoàng đế của đế quốc Nam Chu đăng cơ, chiến lược xuôi nam trở thành chiến lược khai thác phía bắc, khiến cho quan hệ hai nước lập tức trở nên đối lập sâu sắc.

Mấy năm trôi qua, quan hệ đối lập này càng ngày càng kịch liệt. Người trong thiên hạ đều có thể đoán được, giữa hai đế quốc này chắc chắn sẽ xảy ra một trận kịch chiến, mà người chiến thắng sẽ thành bá chủ duy nhất của phương nam cùng bá chủ phương bắc tranh đoạt vị trí thiên hạ chi chủ.

Mấy chục năm qua, bởi vì mối quan hệ giữa ba quốc gia tương đối hòa bình lại có Vô Chủ chi địa làm giảm xóc, nên nhìn chung cũng tương đối an bình.

Nhưng mà mấy năm này đế quốc Nam Chu cùng đế quốc Đại Doanh đối lập, Vô Chủ chi địa cũng vì thế mà càng ngày càng loạn, ngay cả ban ngày cũng thấy cảnh tranh đấu kịch liệt.

Cho nên bây giờ ở Liệt Phong thành gió nổi mây phun, đao quang kiếm ảnh, giả dối quỷ quyệt.

Phong Hành Diệt không có nói cho Vân Trung Hạc, Hắc Long Đài từng phải chịu một thất bại to lớn ở Liệt Phong thành, bị thế lực ở Vô Chủ chi địa cài gián điệp vào nhằm hủy diệt đả kích, toàn bộ chiến lược ở Vô Chủ chi địa cơ hồ bị chết yểu một nửa, thậm chí trở thành nỗi sỉ nhục của Hắc Long Đài tại đế quốc.

Lúc này Vân Trung Hạc cái gì cũng không biết, như là một con rắn độc tuấn mỹ vô địch, chui vào sào huyệt Liệt Phong thành tràn ngập nguy hiểm cùng dụ hoặc này.

. . .