Chương 5: Thật Kích Thích

Nghe cao thủ Hắc Long Đài nói xong, một dòng kỳ ức bỗng tràn vào đầu Vân Trung Hạc.

Không sai, ở thế giới này Vân Trung Hạc chính là một cô nhi, được một người ăn mày ở Cái Bang nuôi lớn.

Đương nhiên, Cái Bang ở đây chỉ là một từ để hình dung, không phải là Cái Bang cường đại như trong tiểu thuyết võ hiệp mà chỉ là quần thể một đám ăn mày cấu kết với nhau để đi làm việc xấu, chỉ riêng tòa thành này thôi đã có ba hội Cái Bang.

Muốn biết nơi hắc ám xấu xí nhất thế giới này ở đâu? Ở Cái Bang!

Sau khi Vân Trung Hạc được người ăn mày kia thu dưỡng, vốn dĩ sẽ bị bẻ gãy tay chân rồi bị đuổi đi ăn xin, nhưng bởi vì tướng mạo của hắn quá đẹp, tên ăn mày kia cảm thấy có thể đầu cơ kiếm lợi, cho nên mới không bẻ gãy tay chân, cũng không đâm mù mắt hắn.

Nhưng những đứa trẻ được nhận nuôi cùng lúc Vân Trung Hạc thì bi thảm không gì sánh được, toàn bộ đều bị làm cho tàn tật, đuổi ra đường cái ăn xin.

Mười mấy năm trôi qua, những đứa trẻ cùng thời với Vân Trung Hạc có tổng cộng ba mươi ba người, bây giờ chỉ còn lại năm người, còn lại đều chết hết. Có người bệnh chết, có người đói chết, có người thì bị đánh đến chết.

Mặc dù Vân Trung Hạc đã thoát khỏi số kiếp bị tàn tật nhưng từ nhỏ đến lớn cũng không được sống tốt, bị đánh là chuyện thường ngày, trong trí nhớ rất ít khi nào hắn được ăn no, cho nên hiện giờ hắn mới có cơ thể gầy yếu như vậy.

Chờ đến khi hắn 15,16 tuổi, bước vào thời kì tuấn mỹ nhất, hắn trở thành cây rụng tiền của Cái Bang bằng việc đi làm nam sủng cho những phu nhân có tiền.

Về sau, lại dựa vào gương mặt tuấn mỹ này mà câu dẫn với những người phụ nữ đàng hoàng để lừa gạt tiền. Không biết có bao nhiêu nữ tử trong sạch hiền lành bị hắn lừa tiền, lừa sắc.

Tóm lại, hắn chính là một kẻ cặn bã, bại hoại, đê tiện từ đầu đến chân.

Cao thủ Hắc Long Đài nói không sai, Vân Trung Hạc đem so với con rệp sống trong cống thoát nước còn hạ tiện hơn.

- Vân Trung Hạc, dù cho lần này ngươi không bị mất đầu thì ngươi cũng không sống nổi. - Cao thủ Hắc Long Đài nói: - Ngươi đắc tội với rất nhiều người có quyền có thế trong thành, thậm chí ngươi còn ngủ với tiểu thiếp của bang chủ ngươi, tòa thành này có mười bảy thiên kim phú gia thì toàn bộ đều đã bị ngươi vấy bẩn, hơn nữa còn bị ngươi lừa mất gần vạn lượng bạc, người muốn giết chết ngươi, chắc chắn không dưới một ngàn người. Chỉ cần rời khỏi nhà tù này, ngươi nhất định sẽ bị băm vằm thành đống thịt nát.

Nghe được mấy câu này, da đầu Vân Trung Hạc run lên từng đợt, chủ nhân của cơ thể này tội ác chồng chất như vậy mà làm cách nào có thể sống được tới tận bây giờ, loại người cặn bã bại hoại như hắn mà cũng có thể sống đến 19 tuổi, ông trời đúng là không có mắt.

- Lúc trước có Lý tiên sinh che chở cho ngươi, nhưng sau khi ngươi đắc tội với một đại nhân vật, trong tòa thành này không ai cứu nổi ngươi nữa. Cho nên nửa đêm ngươi mới bị người ta lôi từ trong chăn ra, trong ba ngày ngắn ngủi đã bị phán quyết chém đầu.

Lý tiên sinh là ai? Vân Trung Hạc đắc tội với một đại nhân vật. Đại nhân vật đó là ai?

- Đại nhân vật kia quyền thế ngút trời, muốn giết chết ngươi chỉ như nghiền nát một con kiến. - Cao thủ Hắc Long Đài nói: - Ông ta muốn ngươi chết thì trong phạm vi ngàn dặm không một người nào có thể cứu ngươi, trừ Hắc Long Đài bọn ta.

- Nhưng mà Hắc Long Đài bọn ta kỳ thật cũng không muốn đắc tội với ông ta. Cho nên ngươi phải biểu hiện ra giá trị của mình thì bọn ta mới xuất thủ cứu ngươi. Hắc Long Đài bọn ta đắc tội với một đại nhân vật như vậy sẽ phải trả giá rất lớn, vì vậy bọn ta muốn ngươi dùng Liệt Phong thành để đổi lại.

Lúc này Vân Trung Hạc đã gần như hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của mình, bây giờ chỉ cần hắn đi ra khỏi cửa nhà lao thì sẽ phải chết ngay tức khắc, dù có chạy trốn đến chân trời góc biển cũng sẽ bị người ta chém thành muôn mảnh. Bên ngoài nhà tù này chí ít cũng phải có hơn 1000 địch nhân của hắn.

- Nhưng mà... - Vân Trung Hạc nói: - Ta chỉ là một kẻ cặn bã, ngoại trừ việc tư thông với nữ nhân ra thì hoàn toàn không có tác dụng gì khác. Các ngươi cảm thấy đem nhiệm vụ trọng yếu như vậy giao cho ta sẽ đáng tin cậy sao? Thế này thì không phù hợp với tác phong của các ngươi, Hắc Long Đài các ngươi cường đại như vậy, là một thế lực bí mật, hẳn là cần phải kín đáo hơn một chút, ta không tin Hắc Long Đài các ngươi không bồi dưỡng được mỹ nam tử chuyên nghiệp để làm mật thám.

- Có, đương nhiên là có. - Cao thủ Hắc Long Đài nói: - Trong thiên hạ không biết có bao nhiêu con mắt đang nhòm ngó Liệt Phong thành, nhòm ngó thành chủ Tỉnh Trung Nguyệt. Hắc Long Đài bọn ta đã từng phái đi rất nhiều gián điệp tinh nhuệ nhất để chấp hành nhiệm vụ Liệt Phong thành. Nhưng toàn bộ đều thất bại, bọn họ cũng đều chết cả rồi.

Vân Trung Hạc nói:

- Bọn họ chuyên nghiệp như vậy mà còn thất bại, ta mà đi chẳng phải là đi để chịu chết sao?

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Ngươi rất không chuyên nghiệp, ngươi là một tên cặn bã, là một con rệp trong cống thoát nước, nhưng những thứ này ngược lại chính là ưu thế của ngươi, không phải sao? Trên người ngươi không có khí chất của Hắc Long Đài. Chuyện chuyên nghiệp phải cho người chuyên nghiệp đi làm, mà ngươi vừa đúng là ông tổ trong nghề câu gái.

Vân Trung Hạc nói:

- Vậy nữ thành chủ của Liệt Phong thành là kiểu phụ nữ như thế nào?

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Rất mạnh, rất độc, rất đẹp. Mấy năm qua nàng ta đã giết chết mấy trăm tên gián điệp bí mật, có của nước ta, cũng có của địch quốc. Toàn bộ gián điệp được phái đi tiếp cận nàng, có người bị lăng trì xử tử, có người bị nấu chín, có người bị ném cho chó ăn, ai ai cũng đều chết rất thảm.

Vân Trung Hạc nói:

- Người được phái đi đều là mỹ nam tử sao?

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Không hoàn toàn, cũng có phụ nữ, còn có đứa bé mới chín tuổi, nhưng toàn bộ đều bị nàng ta giết chết.

Quả nhiên là tàn nhẫn vô tình tới cực điểm.

Vân Trung Hạc nói:

- Những năm qua lúc nào nàng ta cũng bị người khác tận lực tiếp cận, câu dẫn, các thế lực quốc gia đều đang bí mật có ý đồ với nàng ta hay sao? Đều muốn chinh phục nàng ta để đạt được Liệt Phong thành?

- Đúng! - Cao thủ Hắc Long Đài nói: - Cho nên mưu kế nào nàng ta cũng đã gặp qua, thủ đoạn gì cũng đều nhìn thấy, giờ chẳng khác nào được trang bị một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh.

Vân Trung Hạc nói:

- Vậy độ khó của nhiệm vụ mà ta sắp phải gần như khó ngang với đối mặt với địa ngục? Xác suất bị ném cho chó ăn là rất lớn?

- Không sai. - Cao thủ Hắc Long Đài nói: - Từ những án lệ của ngươi cũng có thể thấy được, bản lĩnh câu gái của ngươi rất mạnh, nhưng ở trước mặt nàng ta chẳng khác gì một đứa trẻ con ngây thơ, vụng về.

Vân Trung Hạc nói:

- Vậy ngươi còn phái ta đi? Ta chỉ là một tên lưu manh cặn bã chuyên đi lừa gạt nữ nhân mà thôi.

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Lợi dụng phế vật dù có một phần vạn hi vọng thì bọn ta cũng muốn thử một chút.

Vân Trung Hạc nói:

- Vậy ta sẽ đi thử.

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Chỉ cần ngươi thành công, ngươi sẽ trở thành một thành viên chính thức của Hắc Long Đài. Có lẽ ngươi không biết được điều này có ý vị gì nhưng một ngày nào đó ngươi sẽ biết. Đến lúc đó những người đã từng xem thường ngươi, giẫm đạp ngươi, muốn chém ngươi thành muôn mảnh, toàn bộ đều phải tươi cười nịnh nọt với ngươi, rồi sau lưng thì sợ đến phát lạnh, e sợ rằng ngươi sẽ trả thù bọn họ.

Mà lúc này bỗng có một người vội vàng chạy đến, nói nhỏ vào tai cao thủ Hắc Long Đài một câu.

- Ta biết rồi. - Cao thủ Hắc Long Đài gật đầu nói: - Ngươi ra ngoài đi.

Người kia lại vô thanh vô tức chạy ra ngoài.

- Đại nhân vật kia biết ngươi không bị chém đầu, cho nên đã phái người đến hỏi một câu. - Cao thủ Hắc Long Đài nói: - Ta bắt đầu thấy chút áp lực rồi đấy, lúc này hoặc là ta giao đầu ngươi cho ông ta, hoặc là cự tuyệt ông ta. Mà một khi cự tuyệt thì sẽ phải bỏ ra một cái giá không nhỏ, việc này dù cho có dùng tiền tài cũng không cách nào đo lường được.

Vân Trung Hạc lặp lại lần nữa:

- Ta có thể thử một chút.

Cao thủ Hắc Long Đài phủi tay, lập tức có hai người tiến lên, đều là mỹ nam tử trong vạn người có một người, phong cách hoàn toàn không giống với Vân Trung Hạc, một người mang vẻ đẹp cường tráng của một lực sĩ, một người thì lại mang vẻ đẹp tiêu sái của một thư sinh.

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Ba người các ngươi đều là mỹ nam tử, đều am hiểu cách tiếp cận với nữ nhân, và cũng đều đang cùng đường mạt lộ. Nhiệm vụ Liệt Phong thành, ta chỉ có thể phái một người đi. Như vậy, nói cách khác, ba người các ngươi, chỉ có một người được sống, hai người còn lại sẽ bị chém đầu, ném xác ra ngoài.

Nghe được câu này, trái tim Vân Trung Hạc lập tức run lên một cái, không hiểu sao lại thấy rất hưng phấn. Cạnh tranh khốc liệt, người thua lập tức chết, thật kích thích!

Suy nghĩ này không giống với Vân Trung Hạc trước đó chút nào. Trước kia hắn cực kì sợ chết, hiện giờ hắn vẫn sợ chết, nhưng càng lâm vào thời điểm nguy hiểm mãnh liệt hắn lại càng hưng phấn, thật sự có chút biến thái.

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Ta sẽ hỏi các ngươi ba câu hỏi để kiểm tra trí tuệ và năng lực làm việc của các ngươi. Trả lời đúng hết sẽ có thể sống sót, đi chấp hành nhiệm vụ Liệt Phong thành. Nhưng chỉ cần trả lời sai một câu cũng đừng mong có thể sống.