Chương 6: Ta Quá Ưu Tú

- Đại nhân, nếu như không ai trong ba người bọn ta đứng đầu thì sao? - Mỹ nam tử cường tráng nói.

- Hừ. . . - Mỹ nam tử thư sinh cười lạnh một tiếng, thể hiện rằng mình có trí thông minh ưu việt.

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Nếu như không có ai trả lời đúng, vậy thì ta sẽ giết cả ba, rồi sẽ đi chọn lựa những người khác, dù sao mỹ nam tử vẫn còn rất nhiều, thế giới này cũng không bao giờ thiếu tiểu bạch kiểm. Đương nhiên nếu có hai người trả lời hoàn toàn đúng thì cũng chỉ được chọn lựa một người. Tóm lại ba người các ngươi, chỉ có một người còn sống.

Mỹ nam tử thư sinh khom lưng nói:

- Đại nhân, ta 16 tuổi đã đỗ tú tài, nếu không phạm tội thì năm nay đã là cử nhân. Cho nên ngài có câu hỏi gì thì xin cứ hỏi.

- Tốt, câu hỏi thứ nhất. . .

Cao thủ Hắc Long Đài đang chuẩn bị hỏi câu thứ nhất.

Không ngờ, Vân Trung Hạc lại ngắt lời hắn, đánh mắt về phía mỹ nam tử cường tráng kia nói:

- Huynh đài, xin hỏi tôn tính đại danh của ngươi, ngươi phạm vào tội gì?

Mọi người kinh ngạc, dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn về phía Vân Trung Hạc, giờ đã là lúc nào rồi, một thời điểm quyết định sinh tử nguy hiểm như vậy mà hắn vẫn còn rảnh rỗi kết giao bằng hữu? Thật là biết cách để chết.

Mỹ nam tử cường tráng nói:

- Ta tên là Lâm Báo, vì ngủ với nữ nhi của tướng quân nhà ta cho nên mới bị bắt.

Vân Trung Hạc lại đánh mặt về phía mỹ nam tử thư sinh nói:

- Huynh đài, ngươi thì sao?

Thư sinh mỹ nam tử nói:

- Tiểu mỗ là Nghiêm Lương, bởi vì yêu nữ nhân không nên yêu.

Cao thủ Hắc Long Đài cười lạnh:

- Ngươi thành thân với nữ nhi của Ninh thái thú, rồi lại ngủ với tiểu thiếp của ông ta, vậy mà cũng gọi là tình yêu sao?

Thư sinh mỹ nam tử nói:

- Đương nhiên, Tiểu Điệp cũng như mẫu thân của nàng thôi, ta yêu cả hai người bọn họ cũng là điều bình thường.

Vân Trung Hạc dùng ánh mắt sùng bái nhìn mỹ nam tử thư sinh nói:

- Nghiêm huynh thật sự là mẫu mực, kính trọng đã lâu.

Nghiêm Lương nói:

- Vậy còn ngươi? Tên là gì, phạm vào tội gì?

Vân Trung Hạc nói:

- Chẳng trách ta vừa nhìn thấy hai vị huynh trưởng là đã thấy tâm đầu ý hợp rồi, hóa ra tất cả mọi người đều là đồng đạo à. Ta tên là Vân Trung Hạc, tội danh của ta chính là ngủ với hơn một trăm nữ nhân không nên ngủ.

Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của Lâm Báo cùng Nghiêm Lương lập tức phun ra tia lửa, trao đổi ánh mắt với nhau : Giết chết Vân Trung Hạc.

Nói thật, Lâm Báo cùng Nghiêm Lương cũng không để Vân Trung Hạc vào mắt. Bọn họ một người là tuấn kiệt trong quân đội võ công cao cường, một người là thiếu niên anh tài, 16 tuổi đã đỗ tú tài. Tên ăn mày Vân Trung Hạc chỉ như con rệp trong cống thoát nước này làm sao so được với bọn họ?

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Câu hỏi thứ nhất, các ngươi cảm thấy bản thân mình dựa vào cái gì mà có thể quyến rũ được thành chủ Liệt Phong thành Tỉnh Trung Nguyệt?

Mỹ nam tử cường tráng kia tự phụ nói:

- Võ công của ta. Ta có thể vì nàng mà nam chinh bắc chiến, có thể vì nàng bảo vệ gia nghiệp.

Cao thủ Hắc Long Đài gật đầu nói:

- Võ công của ngươi quả thực rất cao cường, vì bắt được ngươi, Hàn Thủy thành đã phải hi sinh mấy chục võ sĩ, đến mức không thể không dùng ngân châm để phong bế gân mạch ngươi.

Tiếp theo, cao thủ Hắc Long Đài hỏi:

- Nghiêm Lương, ngươi thì sao?

Thư sinh mỹ nam tử nói:

- Ta dựa vào trí tuệ, Vô Chủ chi địa hiểm ác như vậy, nữ ma đầu Liệt Phong thành kia khẳng định cần một quân sư giống như ta.

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Trí tuệ của ngươi quả thật không tệ, nếu như không phải ngươi ngủ với tiểu thiếp của Ninh đại nhân, bây giờ chắc ngươi cũng là đệ nhất phụ tá trong phủ thái thú rồi.

Sau đó ánh mắt cao thủ Hắc Long Đài nhìn về phía Vân Trung Hạc nói:

- Ngươi thì sao? Ngươi dựa vào cái gì để hấp dẫn và chinh phục nữ ma đầu kia?

Vân Trung Hạc nghĩ một hồi nói:

- Hắc Long Đài lợi hại như vậy, khẳng định sẽ có thuốc. Các loại thuốc như Ngã Ái Nhất Điều Sài, Hạn Miêu Hỉ Vũ Cao chẳng hạn.

Lời nói vừa dứt, bầu không khí lập tức tĩnh lặng. Toàn bộ mọi người ở đây đều nhìn về phía hắn, thật giống như nhìn một tên ngốc.

Tên này đầu óc thật sự bình thường sao? Còn sống không phải tốt hơn à? Tại sao cứ điên cuồng tìm đường chết?

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Câu hỏi thứ hai, người các ngươi nhớ thương nhất, không bỏ được nhất là ai?

Câu hỏi vừa đặt ra, ánh mắt Lâm Báo cùng Nghiêm Lương lập tức co rụt lại, hiểu rõ ý tứ trong câu hỏi này.

Nếu như bọn họ xâm nhập vào Liệt Phong thành thành thông thì dựa vào cái gì để duy trì lòng trung thành? Khẳng định là sẽ dùng người nhà làm con tin. Nếu như lúc này thể hiện tình cảm càng thâm hậu thì càng có thể khiến cho Hắc Long Đài yên tâm, khả năng thắng lại càng lớn.

Vành mắt Lâm Báo lập tức đỏ au, run rẩy nói:

- Đại nhân, ta chết không có gì đáng tiếc. Nhưng trong nhà ta còn có phụ mẫu, bọn họ dốc hết tâm huyết để nuôi dưỡng ta khôn lớn, không có bữa cơm nào là dễ dàng có được, không ngày nào là tiểu nhân không thương nhớ hai người, ta có chết cũng không sao, chỉ là không thể hầu hạ phụ mẫu đáng thương lúc cuối đời, ta thật sự rất hận, vô cùng t hống hận! Giờ đây ta nguyện lòng muốn bọn họ hoàn toàn quên đi đứa con bất hiếu này, không muốn bọn họ phải rơi lệ mỗi ngày, cha của con, mẹ của con, con thật sự có lỗi với hai người!

Nói xong, Lâm Báo trực tiếp quỳ xuống, hướng về phía phụ mẫu mà gào khóc, dập đầu chảy máu.

Trong lòng Nghiêm Lương không ngừng chửi bậy, tên Lâm Báo này trông bộ dạng ngay thẳng như vậy mà không ngờ còn biết diễn kịch. Ngươi nói về phụ mẫu mất rồi, ta nên nói về cái gì đây?

Cao thủ Hắc Long Đài hỏi:

- Nghiêm Lương, ngươi thì sao? Người ngươi nhớ thương nhất, không bỏ được nhất là ai?

Cơ thể Nghiêm Lương bỗng run lên, giống như bị sét đánh, gương mặt trở nên đờ đẫn, sau đó nước mắt yên lặng rơi xuống, mấy giây sau, sụp đổ quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói:

- Đại nhân, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết. Ta đã thành thân với nữ nhi của Ninh thái thú, nhưng ở bên ngoài vẫn còn có một đứa con riêng, năm nay mới có hai tuổi. Minh Minh. . . Minh Minh à, ba ba có lỗi với con, ba ba có lỗi với con. Không thể nhìn con trưởng thành, cũng không thể nghe thấy tiếng cười khanh khách của con, khi con đi ngủ rất thích trùm chăn mền, từ nay về sau sẽ không có ai có thể làm cho con, liệu con có bị rét, có bị đói không? Có bị người làm khó, chế giễu con là đứa trẻ không có ba hay không...

Sau đó, Nghiêm Lương tê liệt ngã xuống mặt đất, vô thanh vô tức rơi lệ.

Vân Trung Hạc nhìn mà than thở, diễn xuất của hai vị huynh đài này thật sự là cao minh.

Một người gào khóc thảm thiết, một người yên lặng rơi lệ.

Ánh mắt cao thủ Hắc Long Đài hướng về phía Vân Trung Hạc nói:

- Vân Trung Hạc, vậy còn ngươi? Người ngươi nhớ thương nhất là ai?

Gương mặt Vân Trung Hạc lập tức tràn đầy bi thương, ánh mắt rưng rưng.

Lâm Báo cùng Nghiêm Lương cười lạnh trong lòng, bọn ta không tin tên ăn mày ti tiện như ngươi có thể diễn tốt hơn bọn ta.

Vân Trung Hạc nói:

- Đại nhân, người ta nhớ thương nhất, không bỏ được nhất chính là ngài. Ngài quên rồi ư, vừa nãy ta đã nhận ngài làm cha mà.

Mẹ kiếp, vô sỉ!

Gương mặt cao thủ Hắc Long Đài co quắp một trận, thậm chí không nhịn được mà nắm chặt chuôi đao, muốn trực tiếp rút đao chém chết Vân Trung Hạc.

Bảo là Vân Trung Hạc muốn vuốt mông ngựa thì cũng thôi đi, quan trọng là hắn còn dùng ánh mắt vô cùng mỉa mai để nói ra những lời này. Cố gắng tìm đường chết đến nước này, thật sự khiến cho người ta nhìn mà than thở.

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Ở Liệt Phong thành có một đội ngũ tinh nhuệ của ta đang ẩn núp, một khi các ngươi được chọn trúng để đi chấp hành nhiệm vụ thì đội ngũ tinh nhuệ kia sẽ hỗ trợ cho các ngươi, đế quốc đã dùng thời gian mười mấy năm, bỏ ra cái giá vô cùng to lớn mới có thể xây dựng một đội ngũ tinh nhuệ như vậy. Cho nên câu hỏi thứ ba của ta là, nếu như đến lúc khẩn yếu, ngươi cần hy sinh hết toàn bộ đội ngũ Hắc Long Đài, cần phản bội Hắc Long Đài, phản bội đế quốc mới có thể sống sót, ngươi sẽ làm gì?

Lâm Báo lập tức rống to:

- Ta thà rằng bị chém thành muôn mảnh, cũng tuyệt đối không phản bội đế quốc, không phản bội Hắc Long Đài. Ta chết đi thì không sao, nhưng đội ngũ của Hắc Long Đài tiềm phục tại Liệt Phong thành nhất định phải sống sót.

Trong lòng Nghiêm Lương vô cùng giận dữ, mả mẹ Lâm Báo nhà ngươi, lần nào cũng giành quyền trả lời. Ngươi ngôn từ nghĩa chính biểu diễn xong xuôi rồi, chẳng phải tăng lên độ khó cho ta sao?

Suy nghĩ kỹ một hồi, Nghiêm Lương thản nhiên nói:

- Một mật thám tốt, tuyệt đối sẽ không đợi đến khi cục diện này phát sinh, càng không thể đặt huynh đệ của mình vào hiểm cảnh. Ta sẽ tự sát, tuyệt đối không để huynh đệ Hắc Long Đài phải rơi vào bất cứ phong hiểm nào.

Lâm Báo giận dữ, Nghiêm Lương, ngươi đủ chưa vậy, có cần phải mỗi lần đều xuất sắc như vậy không? Bọn có học các ngươi đúng là ác quỷ mà.

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Vân Trung Hạc ngươi thì sao? Ngươi sẽ làm gì?

Vân Trung Hạc nói:

- Cái này còn cần phải chọn sao? Đương nhiên là hy sinh hết toàn bộ đội ngũ ẩn núp của Hắc Long Đài, đổi lại một mình ta sống sót.

Cao thủ Hắc Long Đài cả giận nói:

- Đây chính là đại đội mà đế quốc dùng mười lăm năm, hao phí vô số đại giới mới ẩn núp được.

Vân Trung Hạc nói:

- Vậy thì đã làm sao? Ta đâu có quen biết gì bọn họ.

Cao thủ Hắc Long Đài nắm chặt chuôi đao, rút ra một nửa, nói:

- Nói cách khác, vì sống sót mà ngươi sẽ trực tiếp phản bội lại Hắc Long Đài, phản bội lại đế quốc Đại Doanh.

Vân Trung Hạc nói:

- Xin lỗi nha, người không vì mình, trời tru đất diệt.