Chương 4: Khẳng Định Là Một Tên Cặn Bã Bại Hoại

Nghe thấy lời nói của Vân Trung Hạc, người có con mắt như chim ưng kia lập tức ngẩn người, ánh mắt bỗng chốc ngưng tụ lại, hỏi:

- Ngươi không sợ chết sao?

Vân Trung Hạc nói:

- Sợ muốn chết.

Đối phương nói:

- Vậy sao lại điên cuồng đi tìm đường chết như thế?

Vân Trung Hạc cũng không khỏi kinh ngạc, cảm thấy có chút kỳ quái, hắn rõ ràng rất muốn sống tiếp, nhưng lời hắn vừa mới nói ra rõ ràng là muốn tìm đường chết.

Hoàn toàn có thể nhìn ra được, nam nhân có đôi mắt chim ưng trước mặt này chắc chắn là người có thể giết người không chớp mắt, người chết ở trong tay ông ta vô số kể, nếu như lúc này ông ta có muốn giết chết Vân Trung Hạc thì cũng chẳng khác nghiền chết một con kiến là bao.

Nếu như đứng trước một người như vậy, ranh giới sống chết được đặt ở trước mắt, vốn phải nên nơm nớp lo sợ, vậy mà hắn lại không nhịn được mà muốn tỏ chút khiếu khôi hài. Chuyện này quả thực không giống phong cách của Vân Trung Hạc chút nào, không thể nói hắn làm viện trưởng bệnh viện tâm thần nên bắt buộc phải bị bệnh thần kinh, vậy mà mọi chuyện xảy ra hiện giờ giống như bản thân hắn đang mang trong mình chút yếu tố tâm thần vậy.

Vân Trung Hạc lập tức nhún vai nói:

- Con người của ta chính là kiểu khôi hài như vậy đó.

Đối phương nói:

- Ban ngày chém đầu ba mươi chín người, ngươi rõ ràng hẳn phải chết, biết vì sao ngươi vẫn còn sống không?

Vân Trung Hạc nghĩ một hồi rồi nói:

- Bởi vì ta đẹp trai sao?

Đối phương cầm lấy một chiếc gương đặt lên bàn để cho Vân Trung Hạc thấy rõ ràng khuôn mặt của mình.

Quả đúng không sai, dung mạo của hắn vô cùng tuấn tú, mà dường như vẫn giống y chang như lúc hắn còn ở thế giới cũ, chỉ là bây giờ đang mặc trang phục cổ trang để tóc dài nên càng lộ ra vẻ tuấn mỹ vô địch.

Nhưng nếu nhìn kĩ lại thì thoáng có chút không giống, ánh mắt cùng khuôn mặt hắn bây giờ thực sự không giống như trước kia.

Ở thế giới này hình như Vân Trung Hạc không phải là người tử tế thì phải? Mặc dù nhan sắc vẫn tuấn mỹ vô địch như cũ, nhưng nếu như xét kĩ lại thì hoàn toàn không có khí thái của người tốt, nhìn quanh 360 độ đều thấy giống quân dâm tặc trời đánh, nếu như bắt gặp ở bộ phim nào trên ti vi thì cũng đều là nhân vật phản diện, quá tà quá yêu.

Đây là thứ logic gì thế này, vì sao ở thế giới này Vân Trung Hạc vẫn có dáng dấp như cũ, tướng mạo cũng kém không nhiều?

- Ngươi biết ta là ai không?

Đối phương lại hỏi.

Vân Trung Hạc nói:

- Cẩm Y Vệ? Đông xưởng?

Đối phương nói:

- Hắc Long Đài!

Vân Trung Hạc phát hiện bản thân mình không có bao nhiêu ký ức với thế giới này, chủ nhân của cơ thể này là ai, tên là gì, tại sao lại trở thành tử tù? Tất cả những chuyện đó hắn đều không biết chút nào.

Hắc Long Đài, tổ chức đặc vụ cường đại nhất đế quốc Đại Doanh, là ưng khuyển của hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng, chỉ cần Hắc Long Đài xuất động, cả thiên hạ đều sẽ thần hồn nát thần tính.

Thậm chí còn có truyền ngôn, có một vị quan viên nào đó than thở về chuyện bực tức trên chính trường với vợ, chưa tới một canh giờ, câu than thở này lập tức xuất hiện trên tờ mật báo đệ trình, tiến vào hoàng cung.

Ở thế giới này, không có chuyện gì mà Hắc Long Đài không xử lý được cũng không có người nào mà Hắc Long Đài không thể giết. Một khi bị Hắc Long Đài để mắt tới thì có chạy đến tận chân trời góc biển cũng vô dụng, kẻ đó nhất định sẽ chết mà không kịp bàng hoàng.

Đối phương nói:

- Bọn ta là ưng khuyển của hoàng đế bệ hạ, là thế lực cường đại nhất thiên hạ, chỉ cần thủ lĩnh động một ngón tay, đầu của người nào đó dù có ở ngoài vạn dặm xa xôi cũng sẽ rơi xuống đất. Thậm chí ngài chỉ cần động một câu nói, vương quyền của quốc gia ở ngoài vạn dặm xa xôi cũng sẽ bị sụp đổ.

Nghe đến đó, Vân Trung Hạc liền cảm thấy đây là thế lực mà đến cả Cẩm Y Vệ hay là Đông xưởng cũng không thể so sánh, Hắc Long Đài chuyên nghiệp và lợi hại hơn nhiều, hẳn là tương đương với cục tình báo trung ương.

Đối phương chậm rãi nói:

- Ngươi vốn dĩ phải bị mất đầu, sở dĩ được sống sót là do ta nhìn trúng ngươi, muốn đem ngươi chiêu nhập Hắc Long Đài, trở thành mật thám của đế quốc.

Mật thám của Hắc Long Đài? Trở thành đặc vụ 007 được phép giết người? Hay là đại nội mật thám 008?

- Ngươi nói không sai, sở dĩ ta nhìn trúng ngươi cũng là bởi vì dung mạo tuấn tú của ngươi, một dung mạo khiến cho người ta đố kỵ, thậm chí là khao khát muốn hủy hoại dung nhan của ngươi. - Cao thủ Hắc Long Đài nói: - Mà trong tay ta bây giờ vừa vặn có một nhiệm vụ nội ứng, cần một siêu cấp mỹ nam tử thi hành.

Vân Trung Hạc nói:

- Không vấn đề gì, ta sẽ đi ngay! Quyến rũ ai vậy?

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Một nữ ma đầu giết người không chớp mắt, xinh đẹp vô song, võ công cao cường, thế lực vô cùng vững chắc, đang hô phong hoán vũ một phương.

Vân Trung Hạc nói:

- Hắc Long Đài các ngươi là tổ chức đặc vụ cường đại nhất đế quốc từ trước tới giờ, cao thủ nhiều như mây trên trời, giết chết một nữ ma đầu có gì khó?

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Không phải muốn giết, mà là muốn thu phục nàng ta, thâu tóm toàn bộ thế lực để cho đế quốc sử dụng.

Vân Trung Hạc nói:

- Nàng ta là thế lực nào?

- Liệt Phong thành!

Hắc Long Đài cao thủ nói.

Liệt Phong thành? ! Là nơi nào? Thế lực cường mạnh đến mức nào?

Đáng thương cho Vân Trung Hạc, bản thân hắn không có chút ký ức nào của cơ thể này cả, ngay cả thế giới này thế nào cũng hoàn toàn không biết.

Vì vậy mà dĩ nhiên cũng không biết Liệt Phong thành rốt cuộc là một nơi như thế nào.

- Diện tích của Liệt Phong cốc rộng tới 13,000 cây số vuông, gồm chín lĩnh cùng một thành chủ, nhân khẩu 40 vạn người. Thế lực này có lợi ích vô cùng trọng yếu với đế quốc. - Cao thủ Hắc Long Đài tiếp tục nói: - Nó là địa bàn trọng yếu nhất tại Vô Chủ chi địa, thậm chí liên quan đến trận chiến tương lai giữa hai miền nam bắc, hơn nữa nếu như thâu tóm nó thành công thì có thể nắm chắc trong tay giang sơn vạn dặm phía Nam.

Vân Trung Hạc gắng sức tìm kiếm ký ức trên cơ thể này, mơ hồ có chút ấn tượng.

Tục ngữ có câu “phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân” . Mà thế giới này đang đứng ở thế tranh đoạt lãnh thổ mãnh liệt nhất.

Lục quốc tranh bá, chiến đấu tranh giành vị trí đứng đầu. Người nào có thể thống nhất thiên hạ, người ấy có thể kết thúc ngàn năm loạn thế, trở thành Thánh Chủ danh thùy thiên cổ, là Chân Long Thiên Tử chí công vô thượng nắm trong tay vạn dặm giang sơn.

Địa vị của đế quốc Đại Doanh ngày càng kịch liệt khuếch trương, chỉ trong vòng trăm năm ngắn ngủi, từ một tam lưu tiểu quốc mà giờ đã biến thành nhất lưu cường quốc, giống như triều dương bừng bừng phấn chấn, hào quang loá mắt.

Vô Chủ chi địa, ý nghĩa như tên, là nơi không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, là chỗ giao giới của tam đại cường quốc, mấy trăm năm qua đều là nơi giao tranh nhưng cả ba quốc gia đều không ai dám thực sự động thủ.

Đã có rất nhiều chiến lược gia nói rằng: Ai có thể có được Vô Chủ chi địa người đó chắc chắn sẽ thắng trận chiến tiếp theo, đạt được tấm vé đứng đầu thiên hạ.

Cho nên cả tam đại cường quốc, cho dù là đế quốc Đại Doanh, đế quốc Nam Chu hay là vương quốc Đại Lương thì đều thèm Vô Chủ chi địa muốn nhỏ dãi không thôi, nhưng rồi lại sợ ném chuột vỡ bình, không thể trực tiếp xuất binh chiếm lĩnh, đế quốc Đại Doanh cũng không ngoại lệ.

Cho nên cần tìm được một thế lực đại diện để độc chiếm Vô Chủ chi địa, chuẩn bị cho cuộc chiến tranh trong tương lai.

Toàn bộ Vô Chủ chi địa tung hoành hơn hai ngàn dặm, diện tích lên đến 500 000 cây số vuông, nhân khẩu ngàn vạn, lại còn có mười nước chư hầu lớn nhỏ.

Liệt Phong thành này chính là một trong số những nước chư hầu, hơn nữa còn là chư hầu được xếp hạng phi thường.

Gia tộc Tỉnh thị đã thống trị Liệt Phong cốc ước chừng được hơn 200 năm, đã từng có thời gian đánh mất mảnh cơ nghiệp này, nhưng vài thập niên trước đã đoạt lại được.

Thành chủ hiện giờ của Liệt Phong thành, Tỉnh Trung Nguyệt, là nữ chư hầu duy nhất ở Vô Chủ chi địa, có biệt danh là Nữ Ma Đầu, được xưng danh là đệ nhất mỹ nhân của nơi đây.

Hắc Long Đài đế quốc Đại Doanh muốn thông qua việc thuần phục nữ thành chủ này để đạt được Liệt Phong thành. Mà Vân Trung Hạc lại là một mỹ nam tử trong vạn người mới có một người cho nên đã được Hắc Long Đài nhìn trúng, trở thành người chấp hành nhiệm vụ bí mật gian khổ không gì sánh được này.

Hắc Long Đài cao thủ nói:

- Vân Trung Hạc, lý tưởng của ngươi là gì?

Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc, ở thế giới này tên của hắn cũng là Vân Trung Hạc? Đây là thứ logic gì đây?

- Ta không có lý tưởng, ta chỉ có mục tiêu.

Vân Trung Hạc nói.

Cao thủ Hắc Long Đài nói:

- Nói đi.

Vân Trung Hạc nói:

- Quyền lực, tiền tài, mỹ nhân.

Cao thủ Hắc Long Đài cười lạnh nói:

- Dung tục, tục không chịu nổi! Nhưng mà. . . Ta thích. Hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ lãnh đạo đế quốc Đại Doanh, thế lực quốc gia càng ngày càng kịch liệt khuếch trương, chưa đến hai mươi năm nữa sẽ trở thành bá chủ của mảnh đại lục này. Mà Hắc Long Đài bọn ta cũng vì thế mà sẽ trở thành thế lực cường đại nhất thiên hạ, đến lúc đó mấy vạn dặm cương vực đều do một tay bọn ta thâu tóm, một tay che trời, những nơi đi qua, đều phải cúi đầu nghe theo. Quyền thế, tiền tài, mỹ nhân dễ như trở bàn tay.

Vân Trung Hạc nói:

- Chuyện ngày sau để ngày sau hãy nói, giờ ta chỉ muốn sống sót. Nếu ta đoán không lầm, nhiệm vụ nội ứng Liệt Phong thành lần này hẳn là cửu tử nhất sinh.

- Sai. . . - Hắc Long Đài cao thủ nói: - Là cửu thập cửu tử nhất sinh! Có điều Vân Trung Hạc nhà ngươi là một kẻ cặn bã, từ nhỏ là một đứa cô nhi, được một kẻ lưu manh ăn mày nuôi lớn, lớn lên tại Cái Bang, về sau trưởng thành tại thanh lâu bán sắc, chuyên chăm sóc phục vụ những nữ tử có tiền, đi trên đường còn lừa gạt những thiếu nữ ngây thơ. Đơn giản mà nói, ngươi đem so với con rệp sống dưới cống thoát nước còn bẩn thỉu đê tiện hơn vạn lần.