Xem xong màn biểu diễn của Vân Trung Hạc, Tỉnh Vô Biên kinh động như gặp được thiên nhân.
Bá Vương Bộ này, quả thực là kiếm khí trùng thiên.
Vân Trung Hạc nói:
- Muốn học không? Ta dạy cho ngươi! ( câu nói lấy từ « Công Phu » )
- Bí quyết rất đơn giản, ngươi phải tưởng tượng bản thân mình đang đỡ trên vai một quả tạ, nặng vô cùng, không thể không mở rộng hai chân mà đi, nếu như ngươi đỡ không nổi, sẽ có người bị đè bẹp, vì thế mà ngươi càng phóng khoáng hùng tráng, từ sâu trong nội tâm sinh ra một loại cảm giác tự hào không thể kiềm chế, Bá Vương Bộ của ngươi vậy là coi như xong rồi.
Tỉnh Vô Biên nói:
- Giống như thế này sao?
Tỉnh Vô Biên dựa vào lời chỉ bảo của Vân Trung Hạc, đi Bá Vương Bộ một lần nữa, Vân Trung Hạc ở bên cạnh phối âm ca hát.
Sau khi đi, Tỉnh Vô Biên quả thực cảm thấy bộ dáng của mình ngưu bức hơn rất nhiều.
Vân Trung Hạc nói:
- Đúng, đúng, đúng, ngươi năm bắt nhanh lắm.
Tỉnh Vô Biên cười to nói:
- Ha ha ha, đúng là nghe vua nói một buổi, hơn hẳn đọc sách mười năm.
Vân Trung Hạc nói:
- Câu nói này của ngươi không phải rồi, ngươi phải nói, nghe quân một tao thoại, thắng trang bức mười năm.
Bất quá lúc này, Tỉnh Vô Biên thực sự nhịn không được nữa rồi, liền hướng về phía nhà xí đi đến.
Vân Trung Hạc nói:
- Ngươi muốn đi nhà xí sao? Chúng ta cùng đi nhé?
Tỉnh Vô Biên lạnh giọng nói:
- Ngươi đúng là được đà lấn tới, ta vừa mới đối tốt với ngươi một chút, mà ngươi đã không biết trời cao đất dày rồi? Ta có thân phận gì, chư hầu chi tử. Ngươi có thân phận gì, tên ăn mày chi tử, chẳng khác nào con rệp cả, vậy mà còn đòi cùng ta đi nhà xí?
- Bất quá. . .
Tỉnh Vô Biên nói:
- Nể tình ngươi hôm nay ban đêm để cho ta cười nửa đêm phân thượng, ta sẽ để ngươi cùng đi.
- Vậy thì tốt quá.
Vân Trung Hạc nói:
- Không ngại nói cho ngươi biết, vừa nãy lúc lão hổ bổ nhào về phía ta, ta đã cho ra gần một nửa rồi, nửa còn lại chúng ta đi đem đi giải quyết nốt đi.
Sau đó, hai người một trước một sau đi đến nhà xí.
Toàn bộ mọi ngươi đều nhìn đến ngây người.
Ta. . . Móa!
Đây là đâu?
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Công tử bắt tên ăn mày kia đến, không phải là muốn đem hắn chém thành muôn mảnh cho lão hổ ăn hay sao?
Sao bây giờ lại cùng nhau đi nhà xí rồi?
Người bình thường thì làm sao hiểu được, chỉ có bệnh nhân tâm thần mới hiểu được thế giới của những người bệnh tâm thần thôi.
Về phần lo lắng cho an nguy của Tỉnh Vô Biên?
Chỉ bằng Vân Trung Hạc tay trói gà còn không chặt kia?
. . .
Đến cả nhà xí của phủ thành chủ cũng vàng son lộng lẫy, ở chỗ này thì càng có thể phóng thích bản thân.
Tỉnh Vô Biên bỗng nhiên nói:
- Không biết vì sao, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, đã cảm thấy có chút quen thuộc.
Có thể không quen thuộc sao? Bệnh tâm thần gặp được bệnh tâm thần.
Vân Trung Hạc nói:
- Sao ta lại không thấy như vậy. Nhưng mà câ cảm thấy có chút quen thuộc này của ngươi, không đủ tao nhã.
Tỉnh Vô Biên nói:
- Vậy phải nói thế nào đây?
Vân Trung Hạc nói:
- Dùng phiên bản nho nhã một chút, vị đệ đệ này ta từng gặp qua. ( lấy từ « Hồng Lâu Mộng » )
Tỉnh Vô Biên nói:
- Cái này không ổn, quá mập mờ.
Vân Trung Hạc nói:
- Còn có một kiểu phong trần.
- Nói thử xem.
Vân Trung Hạc nói:
- Một khúc can tràng đoạn, thiên nhai nơi nào kiếm tri âm. ( lần thứ ba )
Tỉnh Vô Biên nhìn sang nói:
- Nói chuyện dễ nghe như vậy, người làm công tác văn hoá à? Đạt trình độ văn hóa nào rồi?
Vân Trung Hạc nói:
- Mới học đến lớp vỡ lòng, được ba tháng thì bỏ học.
Ở thế giới của trái đất, chính là bỏ học từ lớp một.
Tỉnh Vô Biên khinh bỉ nói:
- Mới học đến lớp vỡ lòng? Quá thấp, bất học vô thuật.
Tiếp lấy Vân Trung Hạc nói:
- Ngươi thì sao? Văn bằng gì rồi?
Tỉnh Vô Biên mặt không chút thay đổi nói:
- Ngươi thắng.
Mẹ nó, chỉ sợ ngươi ngay cả lớp vỡ lòng cũng chưa học tới.
Ngay sau đó, Vân Trung Hạc bỗng nhiên đem ánh mắt liếc nhìn về phía Tỉnh Vô Biên.
Tỉnh Vô Biên nghiêng người sang, thản nhiên nói:
- Ta không có hứng thú với nam nhân.
Thứ Vân Trung Hạc nhìn là cổ tay hắn, phía trên còn lưu lại mấy vết thương rất sâu, vết mới nhất thậm chí còn chưa khỏi hẳn.
Nói cách khác, Tỉnh Vô Biên cắt cổ tay tự sát.
Hắn giật tay áo xuống, giấu vết thương rồi thản nhiên nói:
- Vân Ngạo Thiên, tuyệt đối đừng cho ta hi vọng rồi lại để cho ta tuyệt vọng. Nếu như ngươi thật sự có thể chữa khỏi cho ta, vậy ngươi chính là ân nhân của ta. Chúng ta phong đầu ý hợp như vậy, ta thật sự không muốn giết ngươi.
Nhưng Vân Trung Hạc lại thở dài trong lòng.
Bởi vì, nước tiểu của Tỉnh Vô Biên màu nâu đậm, lại còn tiểu ra máu, mí mắt của hắn sưng vù thế kia, thậm chí hai tay cũng có chút phù nề.
Nhìn qua có thể phỏng đoán hắn đã bị viêm thận cấp tính, hi vọng bệnh đừng có biến chứng thêm
Nếu không, có khả năng sẽ chết.
. . .
Sau khi trở lại đại sảnh!
Một tiểu đạo sĩ tuấn tiếu bỗng nhiên nói:
- Tên ăn mày kia, trên quân lệnh trạng này không có viết kỳ hạn, trong thời gian bao lâu ngươi có thể trị hết bệnh cho công tử?
Đây hẳn là đệ tử của Lam thần tiên, trước đó bọn hắn một mực không nói gì.
Bây giờ nhìn thấy Tỉnh Vô Biên cùng Vân Trung Hạc tâm đầu ý hợp như thế, cho nên mới lên tiếng.
Đương nhiên Lam thần tiên là đại nhân vật, không có khả năng tự mình hạ trận nên mới cho đệ tử ra mặt.
Nghe được lời nói của tên đệ tử, Lam thần tiên cùng Lãnh Bích liếc nhìn nhau.
Vừa rồi Tỉnh Vô Biên muốn giết chết Vân Trung Hạc, bọn hắn mặc kệ.
Nhưng hiện giờ thì không thể không quản, phủ thành chủ có một người điên đã đủ rồi, không thể có thêm một người điên nữa.
Tỉnh Vô Biên không giết, vậy bọn họ sẽ nghĩ biện pháp giết.
Ở phủ thành chủ, không thể có người thân cận với Tỉnh Vô Biên, Lam thần tiên hắn muốn độc chiếm toàn bộ hảo cảm của Tỉnh Vô Biên công tử.
Kẻ nào dám cướp đi quan hệ thân mật của hắn với Tỉnh Vô Biên quan hệ thân mật, ắt phải chết!
Đệ tử của Lam thần tiên nói:
- Tên ăn mày kia, ra một kỳ hạn đi, nếu như tới hạn rồi mà ngươi không trị khỏi cho công tử, ngươi sẽ bị xử tử ngay lập tức.
- Nửa tháng.
Lãnh Bích nói:
- Cho ngươi luyện đan nửa tháng là đủ rồi, trong nửa tháng này, lúc ngươi luyện đan cần thứ vật liệu gì, đều có thể bẩm báo.
- Nhưng nếu như trong nửa tháng ngươi không thể chữa khỏi cho công tử, ta sẽ tự tay giết chết ngươi!
Nói xong, Lãnh Bích trực tiếp rời đi.
Mẹ nó, nữ nhân này đúng thật là nói một đàng làm một nẻo, mới vừa rồi còn nói sẽ không giết hắn cơ mà.
. . .
Vân Trung Hạc cứ như vậy mà ở lại phủ thành chủ, bắt đầu kiếp sống luyện đan của hắn.
Lúc đầu Tỉnh Vô Biên còn tự cao tự đại không đến tìm hắn, nhưng dần dần nhịn không được, mỗi ngày đều tới.
Có thể hình dung quan hệ của Tỉnh Vô Biên với Vân Trung Hạc là quan hệ như thế nào?
Là kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số*?
(*: Một câu thơ trong bài thơ Thước Kiều Tiên của Tần Quan, ý nói trải qua muôn kiếp, gió vàng sương ngọc mới tìm thấy được nhau)
Không đúng, không đúng!
Cũng không phải là đoạn bối sơn (GAY).
Như keo như sơn?
Cũng không đúng!
Vẫn là chỉ có thể dùng câu nói kia để hình dung: XXXXX, XXXXXXX. ( lần thứ tư)
Tóm lại, sau khi Vân Trung Hạc đến, Tỉnh Vô Biên vui vẻ lên rất rất nhiều, tiếng cười cũng nhiều lên, hơn nữa rất ít khi gây tai họa, cũng không muốn giết người nữa.
Hai người càng ngày càng hợp ý, lúc đầu Tỉnh Vô Biên khi đến còn ngồi trên giá đỡ công tử của phủ thành chủ để người khiêng đến, nhưng lâu dần lúc đi chơi liền quên đi.
Không biết vì sao, lời nói của Vân Trung Hạc luôn có thể làm cho hắn cao hứng.
Đúng thật là chỉ có bệnh nhân tâm thần mới hiểu được nhau, cho dù là trò chơi hết sức não tàn, hai người cũng có thể chơi đến say sưa.
Có thể khẳng định, Tỉnh Vô Biên vô cùng thông minh.
Thế nhưng, hắn đích thực là có bệnh tâm thần, chứng nóng nảy, còn có chứng bệnh trầm cảm, bệnh tâm thần phân liệt.
Bởi vì lúc hắn chơi đến cao hứng, có thể đang cười ha ha mà bỗng dưng bật khóc.
Lúc đang trò chuyện tràn đầy phấn khởi, đột nhiên không nói tiếng nào, sau đó ngồi im bất động, ngẩn người không nhúc nhích.
Bởi vì hắn có quá nhiều tố chất thần kinh, cho nên mọi người không thể biết hắn đang suy nghĩ gì, hắn muốn cái gì.
Nhưng Vân Trung Hạc nhìn một chút là có thể biết hắn suy nghĩ gì, hắn muốn cái gì.
Trên thế giới này, thật chỉ có bệnh nhân tâm thần mới có thể hiểu được bệnh tâm thần.
Thế nhưng, sau vài ngay ở trong phủ thành chủ, Vân Trung Hạc mới ngây người phát hiện địa vị của Tỉnh Vô Biên thực sự không cao một chút nào, thậm chí là rất thấp.
Tất cả người hầu đều sợ hắn, nhưng cũng xem thường hắn, hoàn toàn tránh chi như là xà hạt.
Mặc dù ương ngạnh phách lối không gì sánh được, nhưng Tỉnh Vô Biên hoàn toàn là một người đã bị từ bỏ.
Hắn không thể sinh con dưỡng cái, vậy mà. . . cũng không có bao nhiêu người quan tâm.
Bởi vì, hắn là người có tố chất thần kinh, ngộ nhỡ lại sinh ra một tên điên thì biết làm sao?
Ngoại trừ mẹ của hắn, Liệt Phong phu nhân, là luôn khao khát có thể ẵm cháu trai.
Về phần Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ, cho tới bây giờ vẫn chưa lộ diện.
Hắn luôn miệng nói muốn đoạt lại chức thành chủ, cho nên đám người trên dưới của phủ thành chủ không ai dám tiếp cận với hắn, e sợ sẽ gây nên hiểu lầm cho Tỉnh Trung Nguyệt.
Cho nên, người bên cạnh Tỉnh Vô Biên đều những tên cặn bã, lừa đảo.
Những người này ở bên cạnh hắn chỉ để mượn danh gạt tiền, trong lòng lại luôn mắng hắn là tên đại ngu xuẩn.
Bởi vì hắn thường xuyên gây họa ở Liệt Phong thành nên đã bị nhốt cấm đoán, không thể ra khỏi phủ thành chủ một bước, cũng không thể ra khỏi Tây viện của hắn nửa bước.
Mệnh lệnh của Tỉnh Trung Nguyệt vô cùng rõ ràng, ở Tây Viện có thể tùy ngươi gây họa phách lối, nhưng tuyệt đối không cho phép ngươi nhúng chàm bên ngoài.
Nói cách khác, Tây viện này giống như một ngục giam hoa lệ của Tỉnh Vô Biên.
Quan hệ hai người càng ngày càng tốt, hầu như mỗi ngày Tỉnh Vô Biên đều ngâm mình ở trong tiểu viện luyện đan của Vân Trung Hạc.
Bởi vì Tỉnh Vô Biên thật sự hiếu kỳ tới cực điểm.
Vân Trung Hạc lại dùng dưa hấu nát để luyện đan, thật sử quá quỷ quái, điên cuồng.
Thậm chí tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, các giang hồ thuật sĩ khác khi luyện đan đều dùng chì, dùng thủy ngân, các loại vật liệu kỳ kỳ quái quái.
Vậy mà tên ăn mày Vân Ngạo Thiên tên ăn mày này lại dùng dưa hấu nát, thậm chí đã dùng hết mấy vạn cân dưa hấu nát rồi, thật đúng là kỳ quái, quả thực là chuyện cười.
Dưa hấu nát ở phủ thành chủ chất chồng như núi, mùi thối bốc lên tận trời cao.
Tên điên này đã trở thành trò cười của tất cả mọi người.
Toàn bộ phủ thành chủ không ôm bất cứ hy vọng nào với Vân Ngạo Thiên, chỉ chờ đến tới khi hết kỳ hạn nửa tháng, hắn ngay lập tức sẽ bị Lãnh Bích giết chết.
Thậm chí ngay cả Tỉnh Vô Biên cũng không ôm hy vọng, hắn chẳng qua là cảm thấy chơi vui, vô cùng tò mò Vân Trung Hạc cuối cùng sẽ luyện ra loại đan dược gì.
Cho nên những ngày này, Vân Trung Hạc một mực nhốt mình ở trong tiểu viện của hắn để luyện đan, vật tư mà hắn yêu cầu, phủ thành chủ không chút từ chối, cung ứng toàn bộ.
Nhưng lại không có ai nguyện ý đến giúp đỡ, bởi vì trong mắt bọn họ, Vân Trung Hạc là kẻ chắc chắn phải chết.
Nhưng Tỉnh Vô Biên thì lại đến mỗi ngày, chỉ là tay chân vụng về, ở đấy làm trở ngại chứ không giúp được gì.
Nhưng mà hắn tới đây cảm thấy rất tự tại, rất sung sướng, không có ai coi hắn là một tên điên.
Khu nhà nhỏ này, trở thành nhạc viên của hai người điên, bên ngoài đều là người thông minh, người thông minh thì sẽ không ở cùng một chỗ với tên điên.
Hai tên bệnh nhân tâm thần nhi đồng này càng ngày càng vui sướng, quan hệ càng ngày càng tốt.
Ánh mắt của Lam thần tiên ánh càng ngày càng âm lãnh, nhưng không có biểu hiện gì ra ngoài.
Bởi vì chờ đến kỳ hạn nửa tháng, Vân Trung Hạc trị không khỏi cho Tỉnh Vô Biên, liền có thể danh chính ngôn thuận mà giết chết hắn.
Về phần Vân Ngạo Thiên này có thể chữa khỏi cho Tỉnh Vô Biên không?
Đây không phải là trò cười sao?
Luyện đan bằng dưa hấu nát?
Tất cả ngự y của đế quốc ngự còn trị không khỏi cho Tỉnh Vô Biên, đan dược làm từ dưa hấu nát cảu tên ăn mày Vân Ngạo Thiên có thể trị khỏi?
Kể cả khi mặt trời có mọc phía tây cũng không có khả năng.
. . .
Những ngày cùng nhau điên cuồng, cùng nhau khoái hoạt cứ thế trôi qua.
Tỉnh Vô Biên dần coi Vân Trung Hạc như huynh đệ, lúc này tên bệnh nhân tâm thần này đã hoàn toàn không phải công tử cao ngạo của phủ thành chủ nữa.
Thế nhưng. . .
Bỗng dưng có một ngày, Tỉnh Vô Biên không còn tới nữa.
Bởi vì, chứng bệnh của hắn bỗng nhiên bỗng nhiên chuyển biến nghiêm trọng.
Viêm niệu đạo nghiêm trọng, viêm tiền liệt tuyến, viêm thận cấp tính.
Không chỉ là đau nhức khi đi tiểu, thậm chí thường xuyên tiểu ra máu, hơn nữa còn sinh mủ, hạch bạch huyết sưng to vô cùng.
Đau đến không muốn sống nữa.
Hắn bất dựng bất dục, cũng là bởi vì bệnh này này, viêm tiền liệt nghiêm trọng nên mới khiến cho tinh hoàn của hắn bị hoại tử, làm sao có thể sinh con dưỡng cái?
- A. . . A. . . A. . .
Nửa đêm, Tỉnh Vô Biên điên cuồng hét thảm thiết.
Bởi vì hắn lại chảy máu sinh mủ.
Sau đó, hắn cầm lấy kiếm, điên cuồng chém vào bất cứ thứ gì mà hắn nhìn thấy.
Lúc này, người trong phủ đều coi hắn là lệ quỷ, liều mạng chạy trốn tránh né.
Mặc dù Tỉnh Vô Biên là nguyên thiếu chủ của Liệt Phong thành thân phận tôn quý, nhưng trong mắt mọi người, hắn hoàn toàn bị coi như bệnh dịch.
Rất nhanh hắn không còn thể ném đao chém người được nữa, bởi vì biến chứng của viêm thận cấp tính xuất hiện, tràn lên não, còn có hệ hô hấp.
Những biến chứng này, đều có thể gây tử vong.
Hắn nằm yên ở trên giường, không nhúc nhích.
Viêm thận cấp tính cùng các biến chứng, ở thế giới này không ai biết được đây là bệnh gì.
Cơ thể của hắn, mỗi một ngày đều chuyển biến xấu đi.
Mà hệ thống miễn dịch của Tỉnh Vô Biên cũng quá kém, hoàn toàn không chịu nổi một kích, sao lại có thể kém như thế chứ
Mấy ngày gần đây, các đại phu tiến vào phủ thành chủ càng ngày càng nhiều, nhưng mỗi người đều thúc thủ vô sách.
Bầu không khí càng ngày càng quỷ dị.
Lãnh Bích càng ngày càng băng lãnh đến đáng sợ.
Tỉnh Vô Biên. . . Sắp chết.
Mẹ của hắn, Liệt Phong phu nhân, cũng đã khóc đến bất tỉnh.
. . .