Chương 27: Chinh Phục Toàn Trường, Phong Phạm Vô song

Chảo dầu đang sôi khủng khiếp đến mức nào?

Người của thế giới này không biết dầu đang sôi sùng sục thì đạt bao nhiêu độ? Nhưng ai cũng đã từng thấy gà rán, bỏng ngô, bánh tiêu chiên.

Thịt trắng cứ thể bị nổ, nếu như để mặc có thể trực tiếp nổ thành than cốc.

Bình thường không cẩn thận mà bị dầu sôi bắn vào người thì đều đau đến mức muốn nhảy dựng lên.

Cái này trực tiếp nhảy xuống chảo dầu, hẳn là đau đến không muốn sống đi.

Đâu phải bỗng dưng mà ở mười tám tầng Địa Ngục có hình phạt nhảy xuống vạc dầu đâu?

Ở đây tất cả mọi người đều đang chờ đợi một màn thảm khốc xuất hiện, chờ Vân Trung Hạc phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết chưa từng có, sau đó ngửi được mùi thịt cháy.

Vân Trung Hạc quả nhiên kêu thảm.

Không. . . Cái này. . . Tiếng kêu thảm này có chút. . . kỳ quái.

- A. . .

- Ai da. . .

- Quá sung sướng, quá sung sướng. . .

- Đã mười ngay rồi ta chưa tắm rửa gì, giờ phải tắm đến sạch sẽ, tắm rửa sạch sẽ, tắm rửa sạch sẽ.

Vân Trung Hạc, vậy mà đang ưu tai du tai tắm rửa bên trong chảo dầu đang sôi.

Đây đương nhiên là dầu giả nồi, phía dưới nồi đồng to lớn này có tầng cách nhiệt, phía trên đổ đầy Axit axetic, hàn the, chỉ có tầng trên cùng là đổ một lớp dầu, là đạo cụ mà Tỉnh Vô Biên dùng để thử thách lòng can đảm của Vân Trung Hạc mà thôi.

Nhìn bên ngoài thì chảo dầu sôi trào, khói bốc cuồn cuộn nhưng trên thực tế nhiệt độ chỉ trên dưới 60 độ mà thôi.

Vân Trung Hạc chẳng những bắt đầu tắm rửa mà còn ở thoát y, quần áo từng cái từng cái bị ném ra bên ngoài.

- Không có ý tứ gì cả. Có xà phòng không? Xà bông đâu?

- Đều không có à, vậy ta xoa khô.

- Lãnh Bích tỷ tỷ, có muốn đến tắm cùng ta hay không, chúng ta tắm uyên ương, thế nào?

- Khung cảnh này khiến ta muốn xuất khẩu thành thơ quá: khúc hạng hướng lên trời dát, lông tơ phù nước vàng, ma chưởng phát bọt trắng.

Vân Trung Hạc một bên ngâm thơ, một bên ngửa chiếc cổ thon dài lên, tiêu sái cầm mấy lọn tóc bẩn xơ xác như cỏ dại của hắn lên, phất phơ đùa nghịch.

Hình ảnh này chân thực đến cực điểm.

Toàn trường vẫn tĩnh lặng như cũ.

Hôm nay chúng ta đến không phải là để xem giết người sao? Sao lại biến thành một màn hài kịch của một tên ăn mày hoang tưởng rồi?

- Bộp, bộp, bộp. . .

Tỉnh Vô Biên giơ cao hai tay, vỗ tay.

- Thú vị, thú vị. . . Ngươi, mẹ nó, thật sự không sợ chết sao.

- Thế giới này người giả ngây giả dại rất nhiều, ta gặp một người giết một người.

- Thế giới này kẻ điên thực sự cũng có rất nhiều, bọn hắn cùng hành thi tẩu nhục không có gì khác biệt.

- Thế giới này có một loại người cực kỳ hi hữu, nửa điên nửa tỉnh, bọn họ sống cũng cực kỳ thống khổ.

- Vân Ngạo Thiên, ngươi không thể lấy một cái tên khác sao? Làm gì có nhà ai đặt cho hài nhi cái tên thế này, hẳn là phụ mẫu ngươi kiếp trước có rất nhiều thù oán với ngươi nên mới đặt cho ngươi cái tên thế này.

Tỉnh Vô Biên có chút giơ tay lên nói:

- Vân Ngạo Thiên, chuyện ngươi đắc tội cứ như vậy mà xóa bỏ, ngươi là một người vô cùng thú vị, hơn nữa đích xác là một tên điên, đánh đổi sinh mệnh để hoàn thành đặc sắc màn biểu diễn tuyệt luân này, tối nay ta cực kỳ vui vẻ. Ngươi sống, không cần chết!

Sau đó, Tỉnh Vô Biên hướng về phía Lãnh Bích nói:

- Tỷ tỷ, ngươi cũng biết đầu óc ta không bình thường, vất vả lắm mới gặp được một tên điên đầu óc cũng không bình thường, ta muốn tha cho hắn tội chết, có thể không?

Lãnh Bích nói:

- Ta đã giết vô số người, hoặc là gián điệp của các cường quốc chung quanh, hoặc là phản đồ trong Liệt Phong thành, không có ai không phải là tinh anh. Gặp chuột, ta có thể giẫm chết nó, nhưng cũng có thể tha mạng.

- Đa tạ tỷ tỷ.

Tỉnh Vô Biên nói.

Lãnh Bích nói:

- Vô Biên, ngươi muốn nhận nuôi con chuột này làm sủng vật sao?

Con chuột này đương nhiên là Vân Trung Hạc.

Tỉnh Vô Biên nhìn qua Vân Trung Hạc trong chảo dầu, thản nhiên nói:

- Ngươi dùng trăm phương ngàn kế làm làm ra tất cả mọi chuyện này, chính là vì muốn đầu quân cho ta, muốn tiến vào phủ thành chủ phải không?

Vân Ngạo Thiên, à quên, Vân Trung Hạc không nói gì. ( trời đất ơi, giờ ngay cả ta cũng vị lệch tên)

Tỉnh Vô Biên tiếp tục nói:

- Thật có lỗi. . . Không được! Vân Ngạo Thiên ngươi vô cùng thú vị, so với những kẻ bên cạnh ta thì thú vị hơn ngàn lần, nhưng ngươi không đủ hèn mọn, không phải một đầu chó ngoan, cũng không phải một sủng vật tốt.

Vân Trung Hạc nói:

- Vậy vừa đúng lúc, ta đúng thật là muốn tiến vào phủ thành chủ, muốn đầu quân cho Tỉnh Vô Biên công tử, nhưng yêu cầu của ta là ngươi phải dùng đại kiệu tám người khênh rước ta về, hôm nay ta bị ngươi bắt tới, thành ý của ngươi không đủ, cho nên ta cũng không muốn cứ như vậy mà đầu quân cho ngươi.

- Đại kiệu tám người khiêng? Ngươi đây là muốn ta cưới ngươi sao?

Tỉnh Vô Biên nói:

- Có ai không, đưa Vân Ngạo Thiên đi, từ đâu tới đây thì ném trở lại đó, từ nay về sau không được để ý tới hắn, dù biểu diễn của hắn có tinh thải đi nữa, có liều mạng đi nữa cũng vô dụng.

Lời này của Tỉnh Vô Biên, chính là muốn khóa kín đại môn của phủ thành chủ, cả đời không tiếp nhận Vân Trung Hạc.

Nếu như vậy, chẳng phải là phí công nhọc sức sao?

- Mang đi, mang đi, cho hắn một trăm lượng bạc, coi như là phí diễn xuất tối hôm nay.

Tỉnh Vô Biên phất phất tay, nhịn không được gãi gãi một chút, gương mặt co quắp một trận, hiển nhiên là một cơn đau đớn đến co rút chân tay.

Mấy tên võ sĩ tiến lên, định đem Vân Trung Hạc ra khỏi chảo dầu, ném trở về con phố nhỏ Dương Thụ, để hắn tiếp tục đi đoán mệnh.

Vân Trung Hạc nói:

- Tỉnh công tử, ngươi có khó khăn khó nói, bình thường không dám uống nước đúng không? Bởi vì mỗi một lần tiểu tiện đều đau nhức như bị đao cắt, nhưng càng như vậy, thì càng mắc tiểu, nước tiểu càng nhiều, thì lại càng thêm đau nhức, đơn giản đau đến mức chết đi sống lại, hơn nữa còn thường xuyên tiểu ra máu, còn bắt đầu bị hư thối sinh mủ nữa.

- A? Làm sao ngươi biết?

Tỉnh Vô Biên bỗng nhiên run rẩy một trận.

- Xuỳ, xuỳ, xùy, xùy. . .

Vân Trung Hạc trong miệng phát ra thanh xùy xùy như đang xuy tè trẻ con.

Thảo, thảo, thảo!

Nghe được thanh âm này, toàn thân Tỉnh Vô Biên lập tức run rẩy, đau nhức kịch liệt.

- Ngươi, con mẹ nó ngươi không muốn sống nữa sao, đúng là tự tìm đường chết. . .

Tỉnh Vô Biên điên cuồng thét to, liều mạng kẹp chặt hai chân.

Không phải hắn không muốn đi nhà xí, nhưng nghĩ đến lúc đi tiểu bị đau nhức kịch liệt, hận không thể tự cắt đứt cái đó của mình, cho nên hiện giờ hắn không dám uống nước cũng không dám uống rượu.

Gần đầy tính tình của hắn hung bạo như vậy, động một tí là bắt người cho lão hổ ăn, chính là nguyên nhân này.

Loại chuyện này, không thể chia sẻ với ai, tìm tới tất cả đại phu, đều trị không hết.

Có thể bỗng dưng tốt được một hai ngày, nhưng rất nhanh liền tái phát trở lại.

Vậy là chứng nóng nảy của hắn càng nghiêm trọng thêm.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?

Ta đẹp trai như vậy, vậy mà đi tiểu cũng đau nhức?

Dung mạo ngươi không đẹp bằng ta mà có thể đi tiểu bình thường sao?

Trên đời này còn có thiên lý không?

Vân Trung Hạc nhìn ra được, chứng bệnh của Tỉnh Vô Biên đã vô cùng vô cùng nghiêm trọng.

Viêm tiền liệt tuyến, tiếp theo sẽ tới viêm niệu đạo, thậm chí còn có thể biến chứng ra các cơ quan khác, không thấy được sắc mặt hắn đỏ bừng bất thường, đã bắt đầu phát sốt sao, hạch bạch huyết cũng hẳn là sưng to lên rất nhiều, không thấy được hắn một mực ngồi trên ghế không dám động đậy à.

Mà chuyện hắn bị bất dựng bất dục, cũng hẳn là bởi vì viêm tiền liệt tuyến, đây là chính là hung thủ lớn nhất khiến nam nhân bị yếu sinh lý, vô sinh.

Bởi vì bệnh này mà đã rất lâu rồi Tỉnh Vô Biên không chạm vào người nữ nhân, cuộc sống như thế thì làm gì còn niềm vui thú?

Ở xã hội hiện đại, loại bệnh này mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng đủ để làm cho người ta đau đến không muốn sống, mỗi một lần đi nhà xí đều như là đao giảo đều như lửa thiêu, quả thật không nhịn được mà muốn một dao chém đưt.

Vân Trung Hạc nói:

- Tỉnh Vô Biên công tử, ta có thể trị khỏi bệnh này của ngươi, đảm bảo trả lại cho ngươi cuộc sống thoải mái hạnh phúc.

- Nằm mơ!

Tỉnh Vô Biên nói:

- Ngự y của đế quốc Nam Chu, đế quốc Đại Doanh tới đây đã đến mười mấy người, toàn bộ đại phu chuyên trị nghi nan tạp chứng ta đều gặp qua, không có một ai trị được, ngươi chỉ là giang hồ phiến tử nửa điên nửa dại mà cũng muốn chữa khỏi bệnh của ta? Nằm mơ!

- Dễ như trở bàn tay, chỉ cần ta luyện mấy khỏa linh đan, đảm bảo có thể trừ bệnh.

Vân Trung Hạc nói:

- Vân Ngạo Thiên ta trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thông Âm Dương, hiểu Bát Quái. Văn có thể trị quốc an bang, võ có thể trị liệu hoa liễu, quả thật là một bậc anh tài đệ nhất thiên hạ.

- Thật sự có thể trị khỏi sao?

Tỉnh Vô Biên hỏi, trên mặt đã có mấy phần nghiêm túc.

Nếu như không có màn biểu diễn vừa rồi của Vân Trung Hạc, hắn sẽ hoàn toàn không tin, nhưng bây giờ hắn cảm thấy Vân Trung Hạc thật sự có mấy phần cao nhân phong phạm.

Hơn nữa chứng bệnh này thật sự đã giày vò Tỉnh Vô Biên đến chết đi sống lại rồi, cho dù là có một phần vạn hi vọng, cũng không muốn bỏ lỡ.

Vân Trung Hạc thản nhiên nói:

- Nếu như thuốc của ta không thể thuốc đến bệnh trừ mà nó trừ bệnh, ngươi có thể giết chết ta ngay lập tức, chết theo cách thảm nhất. Phái mấy hắc nhân đem Vân Ngạo Thiên ta ra chà đạp chí tử!

Tỉnh Vô Biên nói:

- Vân Ngạo Thiên, ngươi quá thú vị, ta vỗn đã không muốn giết ngươi. Đối với ta bệnh này, ta đã có chút tuyệt vọng, nếu như ngươi dấy lên hi vọng cho ta một lần nữa mà cuối cùng lại trị không hết cho ta, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.

Lúc này giọn nói của Tỉnh Vô Biên đã vô cùng nghiêm túc.

- Lập quân lệnh trạng!

Vân Trung Hạc lấy ra một cây bút từ trong đống quần áo bẩn, nói:

- Có thể cho ta một trang giấy hay không?

Rất nhanh liền có người đưa cho hắn một trang giấy trắng như tuyết mây.

- Không có tâm gì cả, loại giấy này ta dùng không quen, có cái loại giấy nháp thô ráp mà lúc đi nhà xí hay dùng không?

Vân Trung Hạc nói:

- Nhìn thấy tờ giấy trắng tuyết bóng loáng này, ta liền sẽ nghĩ đến nó không chùi mông sạch được, hệ số ma sát không đủ.

Trời ạ, ngươi mắc cái mao bệnh cẩu thí gì vậy?

Rất nhanh thật sự có người tìm cho hắn một tờ giấy nháp lớn.

Vân Trung Hạc đại hỉ, dùng đầu lưỡi liếm trên đầu bút lông làm ướt mực phía trên, sau đó liền viết quân lệnh trạng trên tờ giấy nháp thô ráp này.

Nội dung như sau:

“Nếu như không chữa khỏi căn bệnh nan y của Tỉnh Vô Biên công tử, Vân Ngạo Thiên ta sẽ bị chà đạp chí tử.”

Choáng, từ lúc nào mà viêm tiền liệt tuyến với việm niệu đạo trở thành bệnh nan y rồi?

Vân Trung Hạc nói:

- Nếu như ta thật sự có thể chữa khỏi chứng bệnh đau đến không muốn sống này của ngươi, ngươi phải dùng đại kiệu tám người khiêng một lần nữa rước ta vào trong phủ thành chủ.

- Không vấn đề gì.

Tỉnh Vô Biên nói:

- Nếu như ngươi có thể trị hết bệnh của ta, ngươi chính là ân nhân của ta. Từ nay về sau phủ thành chủ chính là nhà của ngươi, ta chính là chỗ dựa của ngươi, ngươi có thể tự do xông pha ở Liệt Phong thành.

- Ngươi đi ngang à?

Vân Trung Hạc nói:

- Là kiểu “lục thân không nhận Bá Vương Bộ” sao?

A? Ngươi chú ý điểm này làm gì? Lạc đề rồi.

Tỉnh Vô Biên nói:

- Đúng.

Vân Trung Hạc nói:

- Tỉnh Vô Biên công tử ngươi có thể vì ta mà biểu diễn Bá Vương Bộ một chút không? Giống như đi người mẫu ấy?

Tỉnh Vô Biên kinh ngạc, đây. . . Đây là ý gì a? Muốn ta làm trò cho ngươi sao? Muốn chết à?

Vân Trung Hạc nói:

- Có bệnh đi hai bước, đi hai bước.

Tất cả mọi người kinh ngạc, Vân Ngạo Thiên ngươi vừa mới bình thường không chưa đến một khắc đồng hồ, lại phát điên rồi sao?

Ngươi không dễ dàng gì mới sống sót trở về từ quỷ môn quan, giờ không chờ được nữa lại tự đi tìm đường chết?

Tỉnh Vô Biên công tử hỉ nộ vô thường, ngươi trêu chọc hắn thế này khẳng định sẽ bay mạng!

Vân Trung Hạc nói:

- Tỉnh Vô Biên công tử, ta trong ngươi hình như có chút hậm hực, ngươi cần phát tiết một phen, đi hai bước xuống đây.

- Không có bệnh đi hai bước, có bệnh cũng đi hai bước, đi hai bước!

- Ha ha, ha ha ha. . .

Tỉnh Vô Biên nheo mắt lại, từ phẫn nộ biến thành cười to.

Sau đó hắn thật sự bước xuống ghế, hai tay đại trương, hai chân mở rộng, làm ra bộ dáng của một con cua phách lối.

Thật đúng là bệnh nhân tâm thần, hỉ nộ vô thường mà.

Đây là tác phẩm mà hắn vô cùng đắc ý, kiểu đi giống con cua này là do hắn khai sơn thủy tổ, lúc trước hắn đều đi đường với bộ dạng này.

Chỉ là từ khi nhiễm bệnh, hắn không dám đi nữa, lúc đi đều kẹp chặt đít mà đi, cảm giác đi đường đã mất đi linh hồn.

Bây giờ lại một lần nữa đi kiểu Bá Vương Bộ, mặc dù vẫn rất đau, nhưng lại vô cùng thoải mái.

Vân Trung Hạc khinh bỉ nói:

- Tỉnh công tử, Bá Vương Bộ này của ngươi không chính tông, không đủ uy phong!

- Cái rắm, Bàng Giải Bá Vương Bộ này là do ta phát minh, ngươi nói ta không chính tông?

Tỉnh Vô Biên giận dữ:

- Cẩn thận ta cắt mất đầu lưỡi ngươi, chặt rơi hai chân của ngươi bây giờ.

Vân Trung Hạc xem thường nói:

- Thế này thì ta phải để ngươi nhìn xem, thế nào mới là “lục thân không nhận Bá Vương Bộ” thực sự.

Sau đó, Vân Trung Hạc bất tà áo rách lên, biến đại sảnh này trở thành sàn diễn thời trang.

- Đây là “Câu Hồn Nhiếp Phách Mỹ Nhân Bộ”.

Vân Trung Hạc hai tay chống nạnh, dáng dấp yểu điệu, bắt chước bước chân vũ mị của người mẫu.

Cũng được gọi là bước chân mèo. Không phải là mẫu nữ chuyên nghiệp, lại không có giày cao gót nên hắn liền kiễng chân mà đi.

Bước đi vô cùng uyển chuyển, tao nhã, giống như thật sự đang ở tuần lễ thời trang Milan.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người.

Cái này. . . Tên ăn mày này, có thể phong tao đến mức này sao?

Dùng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng của người mẫu đi tới cuối đại sảnh, sau đó mạnh mẽ quay đầu một cái.

- Sau đó, mới bắt đầu đi kiểu Bá Vương Bộ. Nhạc phối vang lên.

Trong miệng Vân Trung Hạc bắt đầu hát lên ca khúc sôi động, vì Bá Vương Bộ của mình mà tự phối BGM.

Ta muốn tùy hứng ta liền tùy hứng

Ta muốn quật cường ta liền có thể quật cường

Xem các ngươi ai có thể làm gì ta.

Ta muốn nghiêm túc liền nghiêm túc.

Ta muốn mê võng liền mê võng.

Còn ai có thể bành trướng hơn thế này được nữa không?

Sau đó, hắn nghênh ngang bước đi, bày ra điệu bộ “lục thân không nhận Bá Vương Bộ” cực kỳ chính tông.

Dáng điệu này so với của Thẩm Đằng trong « Hello Mr. Billionaire » còn bùng nổ hơn.

Sau khi đi xong, Vân Trung Hạc hất mái tóc dài xơ xác như cỏ dại, sau đó còn liếc mắt đưa tình với Lãnh Bích.

Ta. . . Mả mẹ nó!

Tất cả mọi người, lại một lần nữa bị làm cho không thốt lên lời, giống như đang xem một tên hề biểu diễn, tĩnh lặng im ắng vô cùng.

Duy chỉ có Tỉnh Vô Biên là cười đến thở không ra hơi, chỉ có hai bệnh nhân tâm thần này là tung hứng cho nhau.

Đúng là chỉ có những bệnh nhân tâm thần mới đồng cảm với nhau, hắn thấy Vân Trung Hạc càng ngày càng thú vị, càng ngày càng vừa ý.

Hắn thật sự là khoái hoạt vô biên, giơ cao hai tay lên vỗ tay tán thưởng, lộ ra vết thương trên cổ tay, trên đó có tới mấy vết, hơn nữa còn có một vết vẫn còn tươi mới.

Vết thương hắn cắt cổ tay tự sát, đủ sâu để thấy tận xương.

. . .