Chương 29: Một Khắc Động Lòng Người

Vân Trung Hạc muốn điều trị cho Tỉnh Vô Biên nhưng hắn đang nghĩ xem phải luyện đan gì?

Đóng gói Penicilin thành một dạng tiên đan.

Thật ra dược vật để trị liệu viêm niệu đạo và viêm tuyến tiền liệt tốt nhất là Norfloxacin, Cephalosporin.

Nhưng phương pháp để chế tác những loại thuốc này vô cùng khó khăn, gần như là không thể làm được.

Mặc dù Vân Trung Hạc biết được nguyên lý chế tạo Norfloxacin là dùng 3-clo-4-flo aniline rồi tiến hành những phương trình phức tạp mà thành.

Nhưng nếu sử dụng kỹ thuật thời này để hợp thành 3-clo-4-flo aniline thì không khác gì người si nói mộng.

Mặc dù hiệu quả trị liệu viêm niệu đạo và viêm tuyến tiền liệt của Penicilin không bằng Norfloxacin, nhưng dù gì nó cũng có tác dụng kháng sinh, nhất là việc trên thế giới này chưa từng dùng qua chất kháng sinh, nên dùng nó để giảm nhiệt thì hẳn sẽ có hiệu quả.

Mấu chốt nhất là thứ hiện tại gây nguy hiểm cho tính mạng của Tỉnh Vô Biên không còn là viêm tuyến tiền liệt và viêm niệu đạo nữa mà là bệnh biến chứng viêm thận cấp tính.

Bệnh đó mới chính là trí mạng.

Tỉnh Vô Biên ngày càng sốt cao, thần trí cũng không còn rõ ràng.

Đến cả thầy thuốc cũng nói, với bệnh này hắn không sống nổi quá mười ngày.

Chính vì thế, lúc này, Penicilin mới là thần dược cứu mạng hắn, chỉ cần hạ nhiệt độ thì tính mạng của hắn sẽ được bảo vệ.

Cho nên, tác dụng giảm nhiệt của Penicilin chắc chắn sẽ có hiệu quả nhanh chóng, cứu hắn một mạng.

Vả lại dù có trị liệu viêm niệu đạo và viêm tuyến tiền liệt thì Penicilin cũng có hiệu quả không tệ, phối hợp thêm thuốc Đông y nữa thì vừa đủ giúp hắn tạm thời khỏi hẳn, tuy vẫn còn khả năng tái phát, nhưng tối thiểu thì hiệu quả trị liệu cũng sẽ tốt hơn.

Dù là ở phương diện nào thì lúc này Penicilin cũng đều là tiên đan cứu mạng Tỉnh Vô Biên.

So với các chất kháng sinh khác, cách điều chế Penicilin dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần tìm một lượng dưa hấu mốc rồi cạo phần nấm mốc xanh đi rồi bồi dưỡng nó trong dung dịch cây ngô, sau đó tiến hành rút ra là có thể có được Penicilin.

Một xentimet vuông trên quả dưa hấu mốc có thể chế được 200 đơn vị Penicilin.

Nhờ phát minh này mà nhà bệnh lý học người Australia Howard Walter Florey đã giành được giải Nobel sinh lý học và y học.

Dựa vào phương pháp đó, thao tác của Vân Trung Hạc sẽ không gặp phải vấn đề gì cả.

Nhưng muốn chữa khỏi bệnh thì một ngày phải dùng mấy chục vạn đơn vị.

Chỉ có một mình Vân Trung Hạc chế Penicilin thì dù có làm việc cả ngày cũng không thu được bao nhiêu.

Bình thường mỗi ngày hắn phải ngủ hai đến ba giờ, sau này phải không ngủ không nghỉ, lúc nào cũng làm việc, chắc chắn sẽ bận rộn đến điên mất.

Từ sau khi Tỉnh Vô Biên bị bệnh, tiểu viện của Vân Trung Hạc dù có bốc mùi thối đến chín tầng mây cũng không có ai quan tâm.

Mọi người chỉ trông chờ đến cái ngày, Lãnh Bích chém chết Vân Trung Hạc.

Nếu chưa đến ngày đó, nhưng Tỉnh Vô Biên chết rồi thì Lãnh Bích vẫn sẽ chém chết Vân Trung Hạc.

. . .

Kỳ hạn quân lệnh trạng của Vân Trung Hạc đếm ngược đến ngày thứ ba.

Tối hôm đó, chứng bệnh của Tỉnh Vô Biên phát tác rất nghiêm trọng.

Đầu choáng váng, hoa mắt, thậm chí còn có triệu chứng động kinh.

Hơn nữa còn tiểu ra máu, thân thể liên tục đau đớn, mồ hôi lạnh tuôn ra.

Liên tiếp mấy ngày đều sốt cao.

Mười đại phu đã đến nhưng vẫn không thể làm hắn hạ sốt, tất cả đều bó tay.

"Người đâu, thiếu gia lại tự sát, lại tự sát rồi. . ."

Vừa nói xong, Liệt Phong phu nhân, Lãnh Bích, Lam Thần Tiên đều đi đến phòng của Tỉnh Vô Biên, phát hiện trên cổ tay của hắn quả nhiên có một vết rạch, sâu đến mức nhìn thấy cả xương.

Lam Thần Tiên nhanh chóng lấy Kim Sang Dược ra, giúp hắn cầm máu, sau đó băng bó vết thương.

- Các ngươi cứu ta làm cái gì? Để cho ta chết, để cho ta chết đi. . .

Tỉnh Vô Biên hét lớn:

-Ta đau quá, đau quá, á phụ, ngươi mau cứu ta, mau cứu ta. . .

Ánh mắt Tỉnh Vô Biên cầu khẩn nhìn Lam Thần Tiên.

Liệt Phong phu nhân run rẩy nói:

-Lam Thần Tiên, ta cầu xin ngươi hãy cứu con ta, xin ngươi hãy cứu nó. Đứa bé này năm đó cũng nhờ lão sư ngươi mới sinh ra trên thế giới này, các ngươi cũng là người hữu duyên mà.

Năm đó, Tỉnh Ách không sinh được nhi tử, cho nên phải đi khắp nơi cầu thầy thuốc. Một ngày, hắn gặp được một phương sĩ, người đó đã nói nghiệp của hắn quá nặng, làm hỏng mất thiên hòa, cho nên không có nhi tử.

Thế là Tỉnh Ách tạm dừng khuếch trương, kết quả thật sự đã sinh được một đứa con trai.

Mà phương sĩ đó, chính là Lam Thần Tiên lão sư.

Nhờ duyên phận này mà Lam Thần Tiên vẫn luôn ở trong phủ thành chủ, hưởng thụ địa vị siêu nhiên.

Tỉnh Vô Biên luôn gọi hắn là á phụ, chẳng những là đệ nhất tâm phúc của hắn, mà còn là ký thác tinh thần.

Nghe Tỉnh Vô Biên cầu khẩn, Lam Thần Tiên lấy ra một bình dược thủy, trông rất sang trọng, nhẹ nhàng đổ vào mồm Tỉnh Vô Biên.

Chuyện thần kỳ đã xảy ra, Tỉnh Vô Biên dần dần hết đau, ngược lại còn vô cùng dễ chịu.

Liệt Phong phu nhân tràn đầy kính nể và cảm kích nhìn về phía Lam Thần Tiên.

Thật không hổ là Lam Thần Tiên, xuất thần nhập hóa. Thần dược ông luyện được quả thật thần kỳ.

- Á phụ, cám ơn ngươi đã cứu ta.

Tỉnh Vô Biên mê màng nói, ánh mắt biết ơn.

- Đứa trẻ ngốc, mau ngủ đi, ngủ đi!

Lam Thần Tiên ôn hòa nói.

Tỉnh Vô Biên an tâm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thiếp đi.

Nhưng nếu như Vân Trung Hạc ở chỗ này, hắn nhất định sẽ nhận ra, thứ mà Lam Thần Tiên cho Tỉnh Vô Biên uống chính là nước cây thuốc phiện và thuốc mê.

Thứ đồ chơi này chỉ có thể giảm đau chứ không hề có chút nào tác dụng trị liệu nào, ngược lại còn có tác dụng phụ đáng sợ là hủy hoại đại não của người sử dụng.

Đây là lí do vì sao Tỉnh Vô Biên lại ngày càng điên khùng như vậy?

Và thần dươc Lam Thần Tiên, chính là kẻ cầm đầu.

Hơn nữa, hệ miễn dịch của Tỉnh Vô Biên ngày càng yếu ớt, căn nguyên lớn nhất chính là nhờ thứ "thần dược" kia của Lam Thần Tiên hủy hoại hoàn toàn hệ miễn dịch của hắn.

. . .

Trong một khu nhà nhỏ, tiên khí lượn lờ.

-Sư phụ, việc tên Vân Ngạo Thiên dùng dưa hấu thối luyện đan đã bị toàn bộ phủ thành chủ chê cười. Cái sân nhỏ kia của hắn toàn là mùi hôi thối.

Một tiểu đạo sĩ nói.

Lam Thần Tiên thản nhiên nói:

-Hắn chỉ là một tên tôm tép nhãi nhép mà thôi.

Tiểu đạo sĩ nói:

-Nhưng Tỉnh Vô Biên có vẻ rất thích hắn thì phải?

Lam Thần Tiên nói:

-Cùng là kẻ điên với nhau, đương nhiên rất hợp ý. Có điều ngươi yên tâm, chỉ còn bốn ngày nữa, tên điên Vân Ngạo Thiên sẽ chết.

Vân Trung Hạc tự mình ký quân lệnh trạng, trong nửa tháng không chữa khỏi bệnh cho Tỉnh Vô Biên thì sẽ bị giết chết.

Tiểu đạo sĩ nói:

-Chỉ sợ Tỉnh Vô Biên ưa thích hắn, sẽ không giết hắn.

Lam Thần Tiên nói:

-Tỉnh Vô Biên không giết, ta sẽ giết, Lãnh Bích sẽ giết.

Tiểu đạo sĩ nói:

-Sư phụ, lần này Tỉnh Vô Biên có thể vượt qua được không?

Lam Thần Tiên nói:

-Không thể, sốt cao không lùi, trên dưới đều chảy máu, chắc chắn sẽ phải chết.

Tiểu đạo sĩ nói:

-Vậy phải làm sao bây giờ? Hắn tôn ngài là á phụ, nếu như hắn chết thì địa vị của ngài trong phủ thành chủ sẽ bị ảnh hưởng.

Lam Thần Tiên hờ hững nói:

-Hắn chết cũng chẳng ảnh hưởng đến ta, vi sư đã tìm được người có địa vị hơn hẳn hắn.

Tiểu đạo sĩ nói:

-Sư phụ quả đúng là gươm quý không bao giờ cùn, mị lực không bao giờ giảm.

Lam Thần Tiên nhắm mắt, không nói gì thêm.

-Tỉnh Vô Biên, ta không cố ý hại chết ngươi, thật sự chỉ có tiên dược kia mới có thể khiến ngươi nghe lời. Về phần ngươi chết thì cũng không còn cách nào khác. Cũng may ta đã đứng vững gót chân, cái chết của ngươi sẽ không ảnh hưởng được đến đại nghiệp của ta.

. . .

Vân Trung Hạc vẫn đang giành giật từng giây từng phút.

Hiện tại, đến cả thời gian ăn cơm, đi nhà xí hắn cũng không có.

Mỗi một giây cũng đều đáng quý, bởi vì chỉ một mình hắn muốn chế tác mấy trăm vạn đơn vị Penicilin thì thật sự khó khăn.

Hắn vừa chạy đua với thời gian, vừa chạy đua với Tử Thần, không một ngày ngủ nghỉ.

Tỉnh Vô Biên tuyệt đối không thể chết, một khi hắn chết, kế hoạch của Vân Trung Hạc sẽ biến thành công cốc.

Hiện tại trời đã tờ mờ sáng, bắt đầu xuất hiện ánh rạng đông.

Trình tự làm việc sắp được hoàn thành, đại khái chỉ cần mấy canh giờ nữa thì nhóm Penicilin đầu tiên sẽ được chế tác thành công.

Chỉ cần sản xuất xong nhóm đầu tiên thì sẽ liên tục không ngừng sản xuất.

Khoảng cách thành công chỉ còn cách một bước.

Tỉnh Vô Biên, ngươi tuyệt đối đừng chết, tuyệt đối đừng chết nha.

Vân Trung Hạc quả thật không hề lãng phí một giây một phút đồng hồ, điên cuồng chạy đua với Tử Thần.

Nhưng mà. . .

Ầm!

Cổng sân của hắn đột ngột bị phá tan.

Mấy tên võ sĩ bỗng nhiên vọt vào, không nói hai lời trực tiếp bắt hắn ra ngoài.

-Các ngươi làm gì vậy, ta sắp hoàn thành đại nghiệp luyện tiên đan để cứu thiếu gia Tỉnh Vô Biên của các ngươi đấy.

Vân Trung Hạc phẫn nộ quát.

Tên thủ lĩnh võ sĩ khinh thường, cười khẩy, thản nhiên nói:

-Chỉ bằng mấy quả dưa hấu thối của ngươi mà muốn cứu thiếu gia Tỉnh Vô Biên ư? Người si nói mộng!

Sau đó, bọn hắn hoàn toàn không để ý Vân Trung Hạc giãy dụa, vội vàng kéo hắn ra ngoài.

Vân Trung Hạc giận dữ nói:

-Chỉ cần hai giờ nữa là ta có thể luyện thành tiên đan rồi, công tử Tỉnh Vô Biên sẽ được cứu, các ngươi chính là hung thủ giết người.

Mấy tên thủ lĩnh võ sĩ không quan tâm, trực tiếp nâng Vân Trung Hạc lên, đi về một phía nào đó.

Vân Trung Hạc nói:

-Các ngươi mang ta đi đâu?

Thủ lĩnh võ sĩ nói:

- Đưa ngươi đến cuối con đường.

Một khắc đồng hồ sau, Vân Trung Hạc xuất hiện trong phòng bệnh tráng lệ.

Hóa ra, mấy tên võ sĩ trói Vân Trung Hạc tới đây chính là những võ sĩ tâm phúc của Tỉnh Vô Biên, mang hắn đến để đưa Tỉnh Vô Biên về đoạn đường cuối cùng.

Mấy ngày không thấy, Tỉnh Vô Biên quá thảm rồi.

Toàn thân sưng vù, còn có bao nhiêu chỗ thối rữa, hạch bạch huyết sưng to, con mắt sung huyết, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

Bởi vì sốt cao mà toàn thân hắn như một con tôm bị nấu chín.

Bây giờ trong một ngày, tổng cộng thời gian hắn tỉnh táo còn không đến một giờ

- Vân Ngạo Thiên, ta sắp chết rồi.

Tỉnh Vô Biên yếu ớt nói:

- Ta có thể cảm giác được, ta sắp chết. Có điều ta không hề cảm thấy khổ sở, ta chỉ cảm thấy là lạ, giống như đi ị xong mà không mặc quần, vắng vẻ, nhạt nhẽo.

Trước khi chết, đừng dùng mấy thứ thô tục để ví von như vậy chứ.

- Trước khi chết, ta có một vấn đề vô cùng, vô cùng quan trọng muốn hỏi ngươi.

Tỉnh Vô Biên nói.

Vân Trung Hạc nói:

-Ngươi hỏi đi.

-Lúc mà ngươi khoác lác, nói rằng văn có thể trị quốc an bang, võ có thể trị liệu hoa liễu, lúc ấy ta rất ngạc nhiên, nhưng lại không hỏi."

Vân Trung Hạc nói:

-Ngươi bị hoa liễu?

Tỉnh Vô Biên nói:

-Không, ta chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao võ có thể trị liệu hoa liễu? Trị liệu hoa liễu và võ công có liên quan gì với nhau? Không biết được lý do, ta chết không nhắm được mắt.

Ta, trời ạ!

Ngươi thật đúng là một tên tâm thần, sắp chết rồi còn quan tâm đến vấn đề vớ vẩn này.

Vân Trung Hạc nghiêm túc giải thích:

-Từ trị mà ta nói là trị liệu, chính là cắt lấy vĩnh trị, việc này phải động đến dao không phải chính là võ sao?

-Ha ha ha. . . Thì ra là thế, thì ra là thế. . .

Tỉnh Vô Biên cười ha ha, nhưng sau đó lại ho khan liên tục, khóe miệng phun ra từng tia máu.

Mới có mấy ngày mà phổi hắn đã tổn thương đến mức ấy rồi sao? Sức miễn dịch của hắn sao lại kém như vậy chứ?

Tỉnh Vô Biên nói:

-Cắt xong là coi như trị được hả?

-Không, nhưng ít ra cũng không gây tai họa cho người khác." Vân Trung Hạc nói.

-Thì ra là thế, thì ra là thế.

Tỉnh Vô Biên nói:

-Ngạo Thiên, ngươi luôn thú vị như vậy, nói chuyện thật êm tai, tiếc là chúng ta gặp nhau quá muộn.

Nói xong một câu, Tỉnh Vô Biên thống khổ thở dốc, giống như mỗi một câu nói là toàn bộ sức lực của hắn.

Tỉnh Vô Biên nói:

-Ta sắp chết rồi, nhưng không có cái gì tiếc nuối, dù sao ta cũng đã tự sát không chỉ một lần. Nhưng có một người mà ta cực kỳ không yên tâm, đó chính là ngươi. . .

Trời ạ, dù ngươi sắp chết cũng đừng nói những chuyện mập mờ như thế được không?

Vân Trung Hạc hơi run lên, một nửa là cảm động, một nửa là khó chịu, thân thể hắn nóng rực, vành mắt cũng có chút nóng.

Tỉnh Vô Biên nói:

-Những người khác, dù là mẫu thân của ta, tỷ tỷ của ta, hay là Lãnh Bích, hoặc là á phụ, bọn họ đều rất mạnh, không tới phiên ta lo lắng.

-Duy chỉ có ngươi, Vân Ngạo Thiên, ngươi không cha không mẹ, còn là một tên điên. Kẻ vô dụng như ta, cũng chỉ có thể bảo vệ duy nhất một tên điên không nơi nương tựa là ngươi mà thôi.

-Sau khi ta chết đi, á phụ chắc chắn sẽ giết ngươi, Lãnh Bích tỷ tỷ cũng sẽ giết ngươi. Cho nên nhân dịp ta còn sống, còn có một hơi cuối cùng, ngươi mau đi đi!

Sau đó, Tỉnh Vô Biên lại ho khan kịch liệt, run rẩy hạ lệnh:

-Người đâu, mau đưa Vân Ngạo Thiên đi, đưa hắn ra khỏi phủ thành chủ, rời khỏi Liệt Phong thành, càng xa càng tốt, đi, đi, đi! Nhất định phải sống sót, nhất định. . .

. . .