Nghe Vân Trung Hạc nói, Hứa An Đình không những không giận mà còn cười, lạnh nhạt nói:
- Sắp chết đến nơi rồi còn muốn mạnh miệng. Vừa rồi ngươi còn chưa bị tra tấn đã bắt đầu khai cung, ta thực sự chưa từng thấy kẻ phản đồ nào tích cực phản bội như nhà ngươi.
Hứa An Đình lạnh giọng nói:
- Vân Trung Hạc, dù ngươi có giảo biện cỡ nào cũng vô ích thôi, những khẩu cung ngươi vừa khai là bằng chứng chất cao như như núi, chứng minh ngươi phản bội Hắc Long Đài, phản bội đế quốc.
Vân Trung Hạc nói:
- Nếu nói như vậy thì dù ta có nhảy xuống Thiên Giang cũng rửa hết tội?
Hứa An Đình nói:
- Ngươi toàn thân ô trọc, đương nhiên rửa không hết.
Muội muội của Hứa An Đình sau đó tiếp lời:
- Kiếp sau đầu thai nhớ làm lại cuộc đời.
- Động thủ đi. . .
Hai người huynh đệ bọn họ đồng thanh nói.
Que hàn cháy đỏ kia lại một lần nữa hướng về phía ngực Vân Trung Hạc mà ấn tới.
- Ầm ầm. . .
Ngay lập tức mùi cháy khét tràn ngập, khói đặc xộc lên.
- A. . . A. . . A. . . A. . .
Vân Trung Hạc liều mạng kêu to, toàn thân run rẩy.
Các võ sĩ bên cạnh nghiến răng nghiến lợi đứng nhìn, cảm giác giải hận thật sự là quá sung sướng.
Nhưng mà rất nhanh, Hứa An Đình phát hiện có điều gì đó không đúng.
Bởi vì tiếng kêu của Vân Trung Hạc không phải tiếng kêu la thảm thiết mà là một loại rên la hưởng thụ.
Trên thế giới này còn có người biến thái đến mức như vậy sao? Bị que hàn đốt còn cảm thấy thoải mái?
Rồi ngay lập tức hắn lại phát hiện ra điểm đáng ngờ, trong không khí chỉ có mùi do vải vóc bị cháy khét, không hề có mùi của da thịt bị đốt.
Hắn tiến tới trước, giật tung áo của Vân Trung Hạc, phát hiện bên trong có một mặt gương đồng, vừa rồi hoàn toàn là que hàn dí khắc lên trên gương đồng, Vân Trung Hạc không hề bị tổn hại một cọng lông nào.
- Ai da, bị ngươi phát hiện rồi.
Vân Trung Hạc nói:
- Bình thường thì những người đẹp trai như ta đều có chung một đam mê, đó là luôn luôn mang theo một chiếc gương bên mình. Những lúc đói ăn chỉ cần lấy gương ra ngắm nhìn một chút là đã có thể no bụng.
Không có ai để ý hắn.
Lúc này, hẳn có một vai phụ muốn hỏi, đây là cái thứ logic gì vậy?
Vân Trung Hạc nói:
- Bởi vì đẹp trai có thể mài ra mà ăn được mà, đẹp trai được đến độ như ta, chỉ cần được ngắm nhìn một chút thôi cũng chẳng khác nào được nếm sơn trân hải vị. Các ngươi có nhìn thấy quầng thâm dưới mắt ta không? Biết ta vì cái gì mà mỗi ngày đều ngủ không ngon giấc? Bởi vì chưa đến sáu giờ ta đã bị chính dung mạo tuấn mỹ này làm cho tỉnh giấc, ai da, đẹp trai quá cũng thật phiền mà.
Mấy người xung quanh đều từng đợt run rẩy.
- Chưởng quỹ, ta có thể đánh chết hắn không?
Một tên võ sĩ run rẩy hỏi, hắn thật sự là sắp không nhịn được nữa.
Khuôn mặt mập mạp của Hứa An Đình bỗng dưng co giật, một lần nữa đem que hàn đã nguội lạnh thả lại vào trong than củi.
Mấy phút đồng hồ sau, que hàn kia một lần nữa bị thiêu đến đỏ bừng.
Hứa An Đình đưa nó ra, đi về phía Vân Trung Hạc nói:
- Nếu như ngươi thấy phiền lòng vì bị vẻ đẹp trai của mình làm thức giấc, vậy hôm nay ta sẽ hủy đi dung nhan của ngươi, như vậy ngươi sẽ được yên giấc mỗi ngày.
Sau đó, hắn đem que hàn nung đỏ hướng về phía gương mặt của Vân Trung Hạc chậm rãi ép tới.
- Ta ngược lại muốn xem xem, da mặt của ngươi có phải da thịt thật hay là tường đồng vách sắt.
Vân Trung Hạc cười nói:
- Hứa chưởng quỹ, Hứa chưởng quỹ, bình tĩnh đã!
Ngay say đó, Vân Trung Hạc liền trở nên nghiêm túc, nói:
- Được rồi, ta nói, nãy giờ đều là ta đang diễn trò mà thôi. Ta đã sớm biết ngươi đang thử thăm dò ta, vả lại ta cũng đang thử thăm dò các ngươi, kết quả các ngươi để cho ta rất thất vọng.
Hứa An Đình nói:
- Mặc cho ngươi có nói thiên hoa loạn trụy gì đi nữa cũng vô dụng thôi.
Nhìn cục diện này, Vân Trung Hạc đích thực là có nhảy xuống Thiên Giang cũng rửa không hết tội, dường như không có khả năng thoát khỏi kết cục bị hủy dung.
Vân Trung Hạc nói:
- Tiểu tỷ tỷ, nhìn xem trong thắt lưng của ngươi có phải có một tờ giấy hay không?
Muội muội của Hứa An Đình kinh ngạc, dùng ngón tay luồn vào trong đai lưng, phát hiện không có cái gì.
- Phía sau đai lưng ấy.
Vân Trung Hạc nói.
Muội muội của Hứa An Đình' đưa tay qua phía sau đai lưng, quả nhiên móc ra được một tờ giấy, mở ra xem, trên đó viết vài chữ: “Hứa An Đình, ngươi giả trang Hắc Học đường là có ý gì? Thăm dò em gái ngươi một chút lão tử đã sớm khám phá ra rồi.”
Hứa An Đình nhanh chóng tiến tới, cầm lấy tờ giấy, tỉ mỉ đọc nhiều lần.
Từ lúc xuống dưới tầng hầm, Vân Trung Hạc một mực bị trói, vả lại tay hắn còn bị buộc chặt. Cho nên chỉ có thể là vào lúc vừa mới xuống tầng hầm, khi chưa bị trói, trong nháy mắt hắn đã nhét tờ giấy vào trong đai lưng của em gái Hứa An Đình'.
Mà lúc đó, ngay cả thẩm vấn còn chưa tiến hành.
Vả lại điều làm người ta kinh hãi nhất là ngay từ lúc còn cách quán trọ An Đình tới hai dặm, Vân Trung Hạc đã bị người của Hứa An Đình giám sát, từ đầu tới cuối đều không nhìn thấy hắn viết chữ.
Điều này có nghĩa hắn đã viết tờ giấy này từ rất lâu trước đó
Nói cách khác, ngay từ mấy ngày trước đó Vân Trung Hạc đã suy đoán được Hứa An Đình sẽ thăm dò hắn.
Quả thực quá kinh hãi, là cỡ nào toan tính, cỡ nào tâm cơ?
Hứa An Đình hung hăng trừng mắt liếc muội muội, võ công của ngươi cao như vậy lại mất cảnh giác với Vân Trung Hạc, kết quả người ta đem tờ giấy nhét vào trong dây lưng mình mà cũng không một chút phát giác, rốt cuộc là hành sự kiểu gì vậy?
Vân Trung Hạc nói:
- Hứa chưởng quỹ, ngươi không cần trách cứ tiểu tỷ tỷ. Mặc dù tỷ ấy đúng là có chút không cẩn trọng nhưng cũng là do bản thân ta có một chút kỹ nghệ. Rất nhiều người nhìn thấy vẻ tuấn mỹ này của ta liền cho rằng ta chỉ được cái mã, chỉ biết đi lừa tình. Mấy người đó vạn lần không biết được rằng ta còn có thể đi ăn cắp nữa đấy. Dù sao hồi ta 10 tuổi cũng là dựa vào việc trộm cắp mà sống qua ngày, mỗi ngày không trộm đủ mười lượng bạc là không thể ăn cơm, không trộm đủ năm lượng là sẽ bị đánh nhừ tử, không đủ ba lượng là phải bị đánh gãy tay.
Vân Trung Hạc không có nói láo, từ lúc Vân Trung Hạc 6 tuổi trở đi, cuộc sống cùng nhân sinh không còn do hắn tự mình định đoạt nữa.
Hơn nữa còn có một chuyện, muội muội của Hứa An Đình' vừa rồi giả bộ phóng túng, thực ra là thuần khiết đến không tưởng được. Vân Trung Hạc vừa đưa tay tới ngang hông của nàng, ngay cả chân tóc nàng cũng run rẩy, còn tâm trí đâu mà quan tâm chuyện bị Vân Trung Hạc nhét tờ giấy vào thắt lưng nữa.
Hứa An Đình đọc đi đọc lại tờ giấy kia nhiều lần, sau đó ném vào trong lò than củi thiêu rụi.
Ánh mắt của hắn lại hướng về phía Vân Trung Hạc.
Lần đầu gặp mặt, hắn muốn khiến cho Vân Trung Hạc phải hạ bệ, kết quả. . . Bị đối phương liên hoàn vả vào mặt đến nỗi mất hết lòng tự tôn.
Người ta mấy ngày trước đã đoán ra được ngươi sẽ giở trò gì, ngươi lại còn phối hợp với hắn, tác thành cho hắn biểu diễn, thật sự là ném đi cái danh đại nhân.
Vân Trung Hạc này thật sự là gian xảo như quỷ. Người thông minh như vậy quả rất lâu mới gặp được. Lần này, Hứa An Đình hắn thua. Toàn bộ quán trọ An Đình đều bại dưới tay của tiểu bạch kiểm Vân Trung Hạc này.
- Thế nào? Hứa chưởng quỹ, chúng ta có thể chào hỏi tử tế rồi chứ?
Vân Trung Hạc hỏi.
Hứa An Đình tiến đến, cởi trói cho Vân Trung Hạc, sau đó chắp tay nói:
- Đế quốc Hắc Long Đài, Vô Chủ ti bách hộ, Hứa An Đình.
Vân Trung Hạc nói:
- Đế quốc Hắc Long Đài, Vân Trung Hạc.
Hắn đứng dậy đi về phía sau, nói:
- Có thể mang cho ta một chậu nước tới đây không? .
Một lát sau, có người mang đến cho một chậu nước.
Vân Trung Hạc rửa mặt, tháo trang sức, cuối cùng cũng khôi phục được dung nhan tuấn mỹ trẻ tuổi của hắn.
- Có thể đem cho ta tấm gương không?
Vân Trung Hạc nói.
Hứa An Đình đem tấm gương trả lại cho hắn.
Vân Trung Hạc cầm tấm gương, đi đến chỗ nhiều ánh sáng sau đó chiếu gương vào mặt mình.
Đã ròng rã tám ngày, cuối cũng hắn cũng có thể ngắm khuôn mặt tuấn mỹ của mình.
- Một ngày không thấy mà cứ như xa cách ba thu, từ khi xa nhau tới giờ vẫn không có vấn đề gì chứ, mỹ nam tử.
Vân Trung Hạc nhing tấm gương chân thành tha thiết nói.
Ngay lập tức, toàn thân muội muội của Hứa An Đình' nhịn không được mà đánh run một cái, ý muốn được hủy hoại dung nhan của Vân Trung Hạc càng thêm mãnh liệt.
Soi gương suốt ba phút, cuối cùng cũng thỏa cơn nghiện, Vân Trung Hạc cẩn thận đem cất tấm gương vào trong ngực áo, ngồi xuống ghế nghênh ngang nói:
- Lại đây đi, Tiểu Hứa, ngươi bắt đầu báo cáo công việc đi.
Hứa An Đình mặt không chút biến sắc, nói:
- Vân Trung Hạc tiên sinh, ta mới là cấp trên.
- A, thật sao?
Vân Trung Hạc ngay lập tức từ trên ghế đứng dậy, xoay người hành lễ nói:
- Hứa đại nhân, xin ngài bắt đầu chỉ thị!
Hứa An Đình không tránh khỏi từng đợt tê da đầu, chẳng lẽ về sau kẻ này thực sự sẽ là cộng sự của hắn?
Hắc Long Đài là một tổ chức vô cùng nghiêm túc, tất cả mọi người ăn nói đều có ý tứ, bởi vì công việc của bọn họ là xử lí nhưng chuyện nguy hiểm nhất, mỗi ngày đều như nhảy múa trên lưỡi đao, chỉ cần một chút xíu sơ hở là có thể dẫn đến cái chết, mà không chỉ là mạng sống của bản thân mà là mấy chục, thậm chí vài trăm người tử vong.
Cho nên, trên cơ bản mỗi người trong nội bộ Hắc Long Đài đều giống như Lãnh Diện Diêm Vương.
Bọn họ một mực kiệm lời, lời nói ra tuyệt đối không nhiều hơn nửa dấu chấm câu.
- Vân tiên sinh, ngươi hẳn phải biết quan chỉ huy tối cao phụ trách nhiệm vụ Liệt Phong thành là Phong Hành Diệt đại nhân.
Hứa An Đình nói:
- Ở nơi đây hai năm về trước, ngài ấy đã phải chịu một trận thất bại mà trước nay chưa từng có. Đến nỗi khiến cho thế lực đế quốc ẩn nấp tại Liệt Phong thành bị hủy diệt đả kích, toàn bộ kế hoạch, chiến thuật cơ hồ bị chết yểu.
Vân Trung Hạc lắc đầu nói:
- Ta không biết.
Hứa An Đình nói:
- Gặp thất bại lớn như vậy ngài ấy hẳn đã phải bị xử lý theo gia pháp. Nhưng bởi vì tình hình đặc thù, cộng thêm việc lão Hứa dùng tính mệnh cùng tiền đồ để đảm bảo, khiến cho ngài có thêm một cơ hội.
Vân Trung Hạc thậm chí không biết lão Hứa này là ai, nhưng chắc chắn đó là đại nhân vật trong Hắc Long Đài.
Hứa An Đình nói:
- Mặc dù ngài ấy bảo vệ được chức quan, nhưng mà từ đó về sau sự vụ ở Liệt Phong thành chủ yếu do Vô Chủ ti tiếp nhận lãnh đạo.
Hắc Long Đài là một tổ chức đặc vụ khổng lồ vô cùng, dưới trướng có đến chín ti, vả lại sẽ xem xét để tăng giảm. Tỉ như trước đó thành lập Nam Chiêu ti chính là để đối phó với địch quốc Tây Nam nào đó. Về sau quốc gia này bị diệt, trở thành một bộ phận không thể chia cắt của đế quốc Đại Doanh, Nam Chiêu ti liền bị triệt bỏ.
Năm năm trước, đế quốc Nam Chu thay đổi chiến lược, từ xuôi nam biến thành tập trung lên phía bắc. Vô Chủ chi địa liền trở thành chiến lược trọng tâm của cả hai nước, cũng chính là vào năm ấy, Vô Chủ ti của Hắc Long Đài được thành lập, chuyên môn phụ trách công tác tình báo ở Vô Chủ chi địa.
- Vài ngày trước, phủ đề đốc Vô Chủ ti nghe nói Phong Hành Diệt đại nhân chọn Vân Trung Hạc tiên sinh để chấp hành nhiệm vụ ở Liệt Phong thành, chuyện này ngay lập tức kéo theo sống to gió lớn, mấy vị đại nhân mãnh liệt phản đối, tràng diện phi thường kịch liệt.
Hứa An Đình nói:
- Nếu không phải Phong Hành Diệt đại nhân lấy đầu mình ra đảm bảo, đồng thời đem tuần sát kim bài đập lên trên mặt bàn, hắc kỵ binh của Vô Chủ ti đã xuất phát để chặn đường ngươi lại, thậm chí quyết bắt sống ngươi cho bằng được.
Những nội tình này Vân Trung Hạc hoàn toàn không biết, nhưng mà có thể tưởng tượng ra được, Phong Hành Diệt cho hắn đi chấp hành Liệt Phong thành nhiệm vụ sẽ phải gánh chịu bao nhiêu chỉ trích cùng áp lực to lớn.
- Phong Hành Diệt đại nhân là do đế đô trực tiếp phái tới, chuyên môn phụ trách sự vụ ở Liệt Phong thành, mặc dù có cấp bậc thấp tại phủ đề đốc nhưng lại có được quyền tự chủ. Hắn chém đinh chặt sắt cũng phải sử dụng ngươi, Hắc kỵ binh của Vô Chủ ti chỉ có thể rút đi. Nhưng mà mấy vị đại nhân ở phủ đề đốc vẫn liên danh gửi thư vạch tội đi đế đô, trách cứ Phong Hành Diệt đại nhân hoa mắt ù tai cùng ương ngạnh, xin đế đô tước đoạt chức vụ, đồng thời lập tức áp giải về kinh để hỏi tội.
- Ta chỉ là một bách hộ quan nho nhỏ, lúc trước phân lượng rất thấp. Nhưng mà từ thất bại lần đó, ta trở thành quân cơ mấu chốt của Hắc Long Đài tại Liệt Phong thành, có được quyền lên tiếng hết sức quan trọng.
Vân Trung Hạc nói:
- Hứa đại nhân, xin ngài nói chuyện gọn gàng dứt khoát một chút.
Hứa An Đình nói:
- Ta nhận được hai mệnh lệnh, một đến từ Phong Hành Diệt đại nhân, một đến từ phủ đề đốc Vô Chủ ti.
- Mệnh lệnh của Phong Hành Diệt đại nhân là cho Vân Trung Hạc ngươi đến chấp hành nhiệm vụ Liệt Phong thành, ta toàn diện phối hợp.
- Mà mệnh lệnh của các đại nhân phủ đề đốc Vô Chủ ti lại cho Phúc Xà đến chấp hành nhiệm vụ Liệt Phong thành, ta toàn quyền phối hợp. Vả lại vì để giữ bí mật, ta cần lập tức bắt ngươi, áp giải đi tới ngục giam bí mật của Hắc Long Đài, giam giữ chung thân.
Phúc Xà? Người này là ai?
Hứa An Đình nói:
- Phúc Xà, hắn là mật thám tinh thuê nhất của Hắc Long Đài chúng ta, mười năm qua hắn thực hiện nhiệm vụ chưa một lần thất bại, lập được rất nhiều công lao cho đế quốc, là tinh anh trong số những tinh anh. Vả lại ban đầu hắn được điều đi chấp hành nhiệm vụ Liệt Phong thành, là ngươi bỗng dưng xuất hiện thay thế hắn.
- Với lại không sợ nói cho ngươi, ta cũng vô cùng ngưỡng mộ Phúc Xà, ở đây cũng có mấy người ái mộ giống ta.
- Vân Trung Hạc tiên sinh, ngươi không có đến một ngày được huấn luyện, chỉ là một tiểu lưu manh hoành hành ở tầng lớp dưới đáy xã hội, những người thân cư cao vị đều cảm thấy Phong Hành Diệt đại nhân khẳng định là điên rồi, lại đem nhiệm vụ trọng yếu như vậy giao cho ngươi.
Đừng nói là mấy vị đại nhân ở Hắc Long Đài, ngay cả Vân Trung Hạc cũng cảm thấy Phong Hành Diệt bị điên rồi, quá không hợp lý.
Hứa An Đình nghiêm túc hỏi:
- Vân Trung Hạc tiên sinh, ngươi nói cho ta biết, ta phải lựa chọn thế nào? Chọn ngươi hay là chọn Phúc Xà đi chấp hành nhiệm vụ Liệt Phong thành? Ta phải phục tùng mệnh lệnh của ai?
Vân Trung Hạc nói:
- Vậy vị Hắc Long Đài kiêu ngạo ấy, Phúc Xà tiên sinh đâu?
Hứa An Đình nói:
- Hắn đã tới rồi, tới sớm hơn ngươi mấy canh giờ.
Ngay lập tức tóc gáy của Vân Trung Hạc dựng đứng hết lên, không phải vì khẩn trương, mà là do hiếu chiến, cảm giác giống như sắp lên sàn đấu vật.
Nội tâm của hắn hiện tại tràn ngập sự hưng phấn.
Tuyệt vời, cảm giác nhân sinh lại được lên thế đỉnh phong. Sắp có thể trang bức, sắp đến thời khắc cho ta biểu diễn rồi sao?