Chương 12: Quá Biến Thái

Trong mắt mọi người, Phong Hành Diệt tuyệt đối là điên rồi.

Nhiệm vụ Liệt Phong thành không chỉ có liên quan đến tính mạng của hắn mà còn quyết định tới sinh mạng của cả lão Hứa, hắn lại đem nhiệm vụ trọng yếu như vậy giao cho một tên tiểu lưu manh lừa tiền bán sắc.

Hắn hiểu rõ Vân Trung Hạc sao? !

Kỳ thật, hắn có thể mơ hồ hiểu rõ được Vân Trung Hạc, nhất là khi biết được Lý tiên sinh kia vì để bảo vệ tính mạng Vân Trung Hạc mà cơ hồ mất đi tất cả.

Nhưng hắn đã bị thất bại, vả lại còn là chỉ một lần mà bị triệt hạ hoàn toàn.

Hắc Long Đài phải nhận kết cục phi thường tàn khốc!

- Vân Trung Hạc tiên sinh, ngài biết tiếp theo có thể sẽ có chuyện gì xảy ra không?

Hứa An Đình hỏi.

Vân Trung Hạc nói:

- Ở kinh đô lúc nào cũng có thể có một tờ mật lệnh, bắt trói Phong Hành Diệt đại nhân về đế đô, giam vào hạ ngục, chấp hành gia pháp.

- Đúng!

Hứa An Đình nói:

- Cho nên nếu như ta lựa chọn phục tùng mệnh lệnh của Phong Hành Diệt đại nhân, để cho tên côn đồ cắc ké nhà ngươi chấp hành nhiệm vụ Liệt Phong thành thì sẽ có hậu quả gì?

Vân Trung Hạc nói:

- Ngươi cũng bị áp giải hạ ngục, chấp hành gia pháp.

Hứa An Đình nói:

- Đúng, hơn nữa điểm mấu chốt là ta không phải là thuộc hạ của Phong Hành Diệt đại nhân, ta thuộc biên chế của Vô Chủ ti.

Vân Trung Hạc nói:

- Cho nên lựa chọn Phúc Xà, bắt trói ta, áp giải về ngục giam của Hắc Long Đài ở cảnh nội đế quốc, cầm tù chung thân là lựa chọn sáng suốt nhất.

Hứa An Đình nói:

- Đúng.

Vân Trung Hạc nói:

- Nếu không thì sao? Ngươi sẽ động thủ ngay bây giờ? Nếu đúng như vậy thì ta tuyệt đối sẽ không phản kháng, ta chỉ có một yêu cầu, để tiểu tỷ tỷ đến bắt ta, nhưng phải bịt mắt ta lại hoặc là che khuôn mặt của nàng đi.

Em gái của Hứa An Đình' đứng bên cạnh bất giác hồi hộp bất thường, khuôn ngực phập phồng không thể điều khiển được nhịp thở.

Hứa An Đình lại thở dài một tiếng nói:

- Nếu như ngươi hỏi chuyện này một canh giờ trước, ta sẽ không chút do dự mà lựa chọn Phúc Xà, sau đó bắt ngươi rồi áp giải về đế quốc. Nhưng biểu hiện vừa rồi của ngươi quả thật là quá kinh diễm, để cho ta một lần nữa do dự.

Nghe hắn nói những lời này có thể đoán ra được Hứa An Đình này là người một lòng vì quốc gia đại sự.

Hứa An Đình lại nói:

- Ta chỉ là một bách hộ nho nhở ở Vô Chủ ti mà thôi, ban đầu ở Liệt Phong thành ta chỉ thuộc hàng dự bị của dự bị. Nhưng lần thảm bại năm trước năm trước khiến cho toàn bộ thế lực của Hắc Long Đài tại Liệt Phong thành bị diệt hạ, quán trọ An Đình bọn ta từ đó cũng trở thành lực lượng trọng yếu.

- Nhưng kể có không có như vậy, bọn ta cũng đã âm thầm hoạt động ở Liệt Phong mười một năm, hi sinh vô số nhân lực cùng vật lực. Vả lại để thực hiện nhiệm vụ chế định hoàn chỉnh này, nhân lực trong đường dây của bọn ta lên đến khoảng chừng hơn trăm người, toàn bộ đều có nhiệm vụ phục tùng người chấp hành, có vinh cùng hưởng, có nhục cùng chịu.

- Vị ti không dám quên quốc, kể cả ta là chỉ là một bách hộ nho nhỏ, nhưng vì sự sinh tử tồn vong của hàng trăm huynh đệ, vì lợi ích của đế quốc, ta cả gan lựa chọn một trong hai người các ngươi đi chấp hành nhiệm Liệt Phong thành.

- Phúc Xà tiên sinh, xin mời hiện thân.

Một trận gió hắc ám bất ngờ nổi lên, một thân ảnh lờ mờ xuất hiện, hắn đứng ở giữa, vừa hắc ám vừa quang minh, có thể nhìn thấy hình dáng nhưng lại hoàn toàn không thấy rõ gương mặt.

Vân Trung Hạc chắp tay nói:

- Phúc Xà huynh, kính đã lâu kính đã lâu.

- Ừm!

Vị Phúc Xà này quả nhiên phi thường cao lạnh.

Vân Trung Hạc bị người ta lạnh nhạt, vậy là hắn xoay ngược người lại, ra vẻ như Phúc Xà đang đáp lễ mình:

- Hạnh ngộ hạnh ngộ.

- Kính đã lâu kính đã lâu.

- Hạnh ngộ hạnh ngộ.

Gương mặt Hứa An Đình co quắp một trận.

Vân Trung Hạc, ngươi đủ chưa? Bệnh tâm thần của ngươi có thể chọn thời gian cùng địa điểm mà phát tác không?

- Phúc Xà tiên sinh, ngài là thần tượng của ta, ta đối với ngài kính ngưỡng vạn phần, chúng ta đều nghe qua quý danh của ngài trong truyền thuyết, võ công cùng trí tuệ của ngài vạn người không được một. Ngài là thiên tài về trí nhớ, bất luận là sự việc hay là người như thế nào, chỉ cần nhìn qua một lần là khắc dấu không quên. Ngài có thể biến tấu ra trăm ngàn bộ mặt, là niềm kiêu hãnh, tự hào của tất cả mọi người Tây Nam Hắc Long Đài chúng ta.

Hứa An Đình nói:

- Nhưng hôm nay ta cả gan, thỉnh cầu ngài tỷ thí một lần với Vân Trung Hạc tiên sinh đây.

- Ừm!

Phúc Xà.

Hứa An Đình nói:

- Con người của ta trình độ có hạn, cho nên chỉ có thể ra đề tỷ thí ở hạng mục cơ sở nhất.

- Cách quán trọ An Đình một dặm có một hiệu sách Đào Nhiên, hai người đi vào đó, tìm quyển sách thứ năm, hàng thứ ba của giá sách thứ tư.

- Mặc kệ nó là sách gì, cứ mua, sau đó trở lại quán trọ An Đình.

Cuộc tỷ thí này, chính là so tài trí nhớ?

Trong vòng nửa canh giờ, ai có thể đọc thuộc làu làu quyển sách ấy liền có thể chiến thắng?

Kiểu đề bài trực tiếp này nghe có vẻ đơn giản nhưng thực sự cũng rất ngạnh hạch.

- Hai vị tiên sinh, giải pháp này có được hay không? Hai vị nguyện ý tỷ thí chứ?

Vân Trung Hạc nói:

- Được.

- Ừm.

Phúc Xà.

Bất quá, Phúc Xà này quả thực là siêu cấp cường hạng a, hắn có bản lĩnh chỉ cần gặp qua là không thể nào quên.

- Muội muội, muội mang theo các huynh đệ, hộ tống hai vị tiên sinh đi đến hiệu sách Đào Nhiên.

Hứa An Đình nói:

- Vân Trung Hạc tiên sinh, ngài mặc lại trang phục trước đó đi, đừng dùng diện mạo thực.

. . .

Sau nửa canh giờ!

Tiểu tỷ tỷ Hứa An Đình' mang theo năm người, có lẽ là tay chân của quán trọ An Đình, hộ tống Vân Trung Hạc cùng Phúc Xà.

A?

Phúc Xà đâu?

Thật sự là kỳ quái, hắn rõ ràng đi cách Vân Trung Hạc không xa nhưng bây giờ lại không thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, bởi vì hắn đã hoàn toàn hoà vào dòng ngươi đi trên đường.

Hắn có thể cải trang thành trăm ngàn cái khuôn mặt, dịch dung thuật này quả thật quá cao minh.

Vân Trung Hạc cảm thán, nếu như trước đây hắn có khả năng này thì tốt biết mấy.

Như vậy hắn có thể hoán đổi gương mặt sau khi đã ngủ với nữ nhân, bởi vì sau mỗi lần tình một đêm, hắn với người tình thường trở mặt thành thù, một khi hắn xuất hiện, nàng ta không muốn bức hôn thì là muốn chém giết, thậm chí muốn cùng hắn đồng quy vu tận.

Từ quán trọ An Đình đi tới hiệu sách Đào Nhiên chỉ cần đi đường thẳng, tổng cộng 500 mét.

Trên đường, bọn hắn đi qua phố xá sầm suất, rộn rộn ràng ràng tiếng người cười nói mua bán.

- Đại gia, tới chơi sao?

- Lão đại gia râu xám trắng kia ơi, tấm vải này mà mặc lên người lão đại gia thì sang trọng tuyệt vời, tới xem đi nào? 50 tuổi trở lên bớt 20%.

Vân Trung Hạc ngẩng đầu nhìn lại, nói:

- Tiểu thư, ngươi vừa gọi ta sao?

- Đúng vậy, tới xem chơi đi, gan lớn một chút nha.

Vân Trung Hạc nói:

- Để lần sau, để lần sau nhé.

Sau đó, hắn quay sang muội muội của Hứa An Đình' nói:

- Thật sự là quá nhiệt tình, khiến người ta cảm giác như ở nhà.

Muội muội của Hứa An Đình' mặt không biến sắc nhưng nắm đấm tay lại nắm chặt thêm một chút.

Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian tiếp tục đi đường.

Suốt cả chặng đường 500 mét, chen vai thích cánh, Vân Trung Hạc lề mà lề mề, nơi này ngó một chút, nơi đó nhìn một tẹo, hoàn toàn không quan tâm.

Ròng rã đi hơn nửa giờ mới tới được hiệu sách Đào Nhiên.

- Là giá sách nào, hàng nào, quyển thứ mấy vậy tiểu tỷ tỷ?

Vân Trung Hạc thấp giọng hỏi.

Gương mặt của muội muội Hứa An Đình' bỗng chốc run rẩy, đây là thời khắc quyết định tới chuyện sống còn sinh tử, không chỉ là tính mạng của Vân Trung Hạc hắn mà còn là tính mạng của Phong Hành Diệt đại nhân. Vậy mà ngay cả phải lấy quyển sách nào hắn cũng quên, cuộc tỷ thí này hắn chắc chắn thua.

Quá không chuyên nghiệp.

Bất quá, nàng tuyệt đối sẽ không nhắc nhở.

Vân Trung Hạc suy nghĩ kỹ một hồi, sau đó đi tới giá sách thứ tư, hàng thứ ba, lấy xuống quyển sách thứ năm.

- Hồ Điệp Mộng, quyển sách nát gì thế này, trước đây ta chưa từng thấy.

Dĩ nhiên là hắn chưa từng thấy quyển sách này, bởi vì phải là người không muốn đọc sách mới muốn có nó, cực kì hiếm thấy lại còn viết rất dở, có rất ít người đọc qua.

Vậy mà quyển sách này vẫn rất dày, cả quyển hơn sáu trăm trang, tổng cộng có 200 000 chữ.

Vân Trung Hạc mua xong sách, rơi khỏi tiệm sách Đào Nhiên, sau đó trở về quán trọ An Đình.

Từ đầu tới cuối chuyến đi, Vân Trung Hạc đều không nhìn thấy Phúc Xà, nhưng chắc chắn hắn vẫn đi cùng chỉ là hắn trà trộn vào trong đám người, căn bản không biết ai mới là hắn.

. . .

Một khắc đồng hồ sau.

Tất cả mọi người đã về tới mật thất dưới lòng đất của quán trọ An Đình.

Đến bây giờ Vân Trung Hạc mới lại gặp được Phúc Xà, vẫn như lúc trước, hắn vẫn đứng ở giữa tia sáng hắc ám, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng.

Liền sau đó sẽ bắt đầu tỷ thí, người nào thắng có thể ở lại chấp hành nhiệm vụ Liệt Phong thành.

Chỉ bất quá cuộc tỷ thí lần này đối với Vân Trung Hạc mà nói như một cuộc thi đấu trí mạng, bởi vì một khi hắn thua, ngay lập tức sẽ bị bắt vào ngục giam bí mật của Hắc Long Đài, giam cầm chung thân.

Mà khả năng rất lớn lạc Phong Hành Diệt đại nhân sẽ bị áp giải về kinh, gãy kích tại đế quốc Tây Nam.

Chuyện này không phải chỉ quyết định đến vận mệnh của một người mà là liên quan đến cả một nhóm người phía sau.

Hứa An Đình nói:

- Tiếp theo, hai vị sẽ bắt đầu tỷ thí. Ta biết cuộc thi đấu lần này rất không công bằng, Vân Trung Hạc tiên sinh mấy ngày trước vẫn chỉ là một tên tiểu lưu manh lừa tiền lừa sắc còn Phúc Xà tiên sinh đã là một mật thám tinh anh, thân kinh bách chiến rồi.

- Quá khen, quá khen.

Vân Trung Hạc chắp tay.

Ta không phải đang khích lệ ngươi.

Nhưng đây quả thật là một trận tỷ thí không công bình, hoàn toàn giống như học sinh tiểu học cùng tiến sĩ nghiên cứu sinh quyết đấu.

Vân Trung Hạc không được huấn luyện lấy một ngày, trong khi đó Phúc Xà là một tinh anh của Hắc Long Đài, tìm khắp ngàn dặm mới thấy một người.

- Người nào thắng cuộc, ta sẽ toàn diện phối hợp với người đó chấp hành nhiệm vụ Liệt Phong thành. Chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ.

Hứa An Đình nói.

- Được.

Vân Trung Hạc.

- Ừm.

Phúc Xà.

Đề bài hẳn là cho thời gian nửa giờ, hai người cùng đọc, dùng hết toàn lực mà đọc thuộc lòng quyển sách này.

Hứa An Đình nói:

- Hai vị hãy nhìn quyển sách mà mình mua được.

Vân Trung Hạc cùng Phúc Xà làm theo, lật sách ra rồi nhanh chóng đọc.

- Hai vị có hai phút đồng hồ.

Hứa An Đình nói.

Vân Trung Hạc phát hiện, Phúc Xà đọc sách quá nhanh, hoàn toàn là đọc nhanh như gió.

Đây nhất định là một thiên tài, là tài nhân có biệt tài gặp một lần là nhớ mãi không quên.

Vân Trung Hạc ta bây giờ phải làm gì? Trong bệnh viện tâm thần X có thiên tài thấy qua một lần là khắc cốt ghi tâm hay không không?

Có, số 23 Da Vinci.

Chính là người có khả năng vẽ tranh phi phàm, thậm chí còn đem bức tự họa của mình nghiên cứu sinh mệnh khởi nguyên.

Biệt tài của hắn chính là hội họa, chỉ cần gặp qua là không thể nào quên, trong số các bệnh nhân chỉ có hắn là có khả năng này.

Nhưng mà hiện tại chỉ có bệnh nhân tâm thần số 6 đã hiện thân, giúp hắn biết được Độc Tâm Thuật, còn chuyện nhìn một lần là nhớ như in hắn không làm được.

Số 23 Da Vinci, mau mau hiện thân, mau mau hiện thân.

Đúng lúc này, Hứa An Đình nói:

- Hiện tại bắt đầu đề mục thứ nhất của cuộc tỷ thí, hai vị đi từ quán trọ An Đình đến hiệu sách Đào Nhiên, cả quãng đường tổng cộng là 500 mét, hai vị đã gặp bao nhiêu nữ nhân, mấy người mắt một mí, mấy người mắt hai mí.

Ta. . . Móa.

Không phải kiểm tra khả năng học thuộc lòng sao?

Hứa An Đình, ngươi, ngươi quả thật là quá thâm hiểm!

Đề mục này, đích xác là khó như hái sao trên trời!

. . .