Chương 9: Sư Phụ Lại Say Rồi

Mùi hương rượu lan tỏa khắp không khí, một hương thơm tỏa ra như ngấm tới tận linh hồn.

“Hình như rượu của ta ngon hơn rồi thì phải.”

Nếu như lúc trước Hoàng Ngôn uống rượu giữa phố sẽ không có người bàn tán, nhưng giờ rượu của hắn đã biến đổi, nó trở thành một loại bảo vật hiếm có.

“Mùi hương này, nó làm ta cảm giác muốn đột phá lên Nguyên Anh đỉnh phong!”

“Rượu của Tiên nhân có khác, chỉ hít một chút ít là đủ để chúng ta đột phá, không biết tiểu tử kia ở gần hít được nhiều hơi rượu như vậy sẽ có cảm giác như thế nào?”

Dương Trọng lúc này giống như một kẻ vừa chui ra khỏi cổng địa ngục rồi lại bị người ta đá bay về chỗ cũ, gương mặt như một thanh kim loại bị nung đỏ mếu máo.

“Tiền bối a, ta cảm ơn ngài trợ giúp nhưng ta sắp không chịu nổi rồi.”

Vừa nói xong thì một đợt lôi kiếp nữa kéo tới, Dương Trọng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố mà hấp thu sạch điện năng từ những đám mây này.

Linh khí sung túc ,linh căn đã vượt qua cả Siêu Phẩm Linh Căn trong truyền thuyết, độ kiếp không phải lo vì Hoàng Ngôn ngồi ngay cạnh, cộng với có mùi rượu của Hoàng Ngôn tẩm bổ thần hồn. Cảnh giới của Dương Trọng lại một lần nữa tăng nhanh như cưỡi tên lửa.

Thần hồn cậu từ một khối khí hình con nòng nọc nhỏ bé nhanh chóng phát triển thành một bào thai, rồi thai nhi tiếp tục lớn lên trở thành hình dáng của một con người giống y hệt cậu. Rất nhanh chóng, Dương Trọng đã đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong, việc mà các tu sĩ khác phải lăn lộn hàng trăm năm thậm chí hàng nghìn năm mới có thể chạm tới.

Bước vào Nguyên Anh đỉnh phong, Dương Trọng cảm thấy có một cảm giác lạ, cậu có thể nhìn thấy những thứ mà trước nay ánh mắt của kẻ phàm trần chưa bao giờ nhìn thấy, cách mà thế giới hoạt động, những dòng chảy của pháp tắc.

Dương Trọng đưa tay trái của mình ra, cậu chạm vào thứ pháp tắc đang tồn tại nhiều nhất xung quanh cậu lúc này, Kim hệ pháp tắc.

Một khối kim loại hình cầu dần được hình thành nhưng nó cũng thật mờ nhạt, vì khối cầu này không được tạo ra từ vật chất cũng không phải là sản phẩm được tạo ra khi tu sĩ sử dụng linh khí, mà nó được ngưng tụ bởi pháp tắc, một khi pháp tắc tán đi nó cũng sẽ biến mất như chưa từng tồn tại.

“Ta hiểu rồi, thì ra đây chính là thứ được gọi là Pháp Tướng.”

“Pháp” đã được hiểu thấu, giờ cần tạo ra “Tướng”.

Dương Trọng như bừng tỉnh, phía sau lưng cậu đang ngưng tụ ra một luồng khí trắng khiến cho không gian xung quanh không ngừng gợn sóng, luồng khí ấy dần dần ổn định tạo thành một cột sống khổng lồ, rồi sau đó lần lượt là xương sườn, đầu lâu, rồi các bó cơ bắp.

“Gì đây? Triệu hồi Susanoo sao? Ta có nhớ mình ở thế giới Ninja đâu nhỉ?”

Hoàng Ngôn dốc chai rượu, mơ màng nói.

“Trời ạ, Dương Trọng giờ đã là Nguyên Anh đỉnh phong, hắn cũng bắt đầu tham ngộ pháp tắc rồi.”

“Còn tham ngộ pháp tắc gì nữa! Đây chính là pháp thông thiên địa, tiểu tử kia đã bước vào Pháp Tướng cảnh rồi!”

“Các ngươi chuẩn bị tâm lý chưa? Ta sẵn sàng rồi, cho dù tiểu tử kia có bước vào Đại Thừa đỉnh phong rồi độ kiếp phi thăng ta cũng không bất ngờ nữa.”

Đám trưởng lão kia không còn gì để bất ngờ hơn nữa, cho dù bây giờ Dương Trọng có ngay lập tức phi thăng lên Tiên giới họ cũng không dao động.

Pháp tướng của Dương Trọng tiếp tục phát triển thành hình dáng một người khổng lồ màu trắng bạc cao khoảng mười lăm mét được vũ trang đầy đủ bằng áo giáp và vũ khí.

Lôi kiếp cũng không đánh vào Dương Trọng nữa mà thay vào đó đánh vào pháp tướng của cậu, linh khí cũng không tràn vào cậu nữa mà được pháp tướng hấp thu, nếu lúc trước pháp tướng chỉ mờ ảo giống như một linh hồn thì nay dần trở thành một pho tượng uy nghiêm bằng kim loại.

Pháp Tướng sơ kì!

Một lần nữa, phía sau lưng của pháp tướng bắt đầu ngưng tụ ra một bộ xương mới…

Pháp Tướng trung kì, hậu kì, đỉnh phong…

Dương Trọng một đường đột phá từ Pháp Tướng sơ kì tới tận Pháp Tướng đỉnh phong, trải qua bốn lần ngưng tụ pháp tướng, và bây giờ, bầu trời không bị che khuất bởi những đám mây đen từ lôi kiếp nữa mà là bởi một chiến binh khổng lồ màu trắng bạc cao hơn năm mươi cây số.

Dăm ba cái đám mây lôi kiếp, giờ cũng chỉ cao tới háng cái pháp tướng của Dương Trọng.

Một người khổng lồ cao hơn năm mươi cây số, cách đó cả ngàn dặm cũng có thể nhìn rõ, không ít phàm nhân nhìn thấy cảnh tượng này đều ngỡ như là thần linh giáng trần, không ít người kìm nén được mà ngay lập tức quỳ xuống khấn vái.

Còn về đám đệ tử của các tông môn kia sau khi cơn lốc linh khí dừng lại, họ cũng được thở. Cả đám người ngước nhìn pháp tướng của Dương Trọng đến muốn gãy cả cổ cũng không thể bao quát toàn bộ.

Lôi kiếp giống như cũng có ý chí, nó cảm thấy đánh mãi mà Dương Trọng vẫn chưa chết, nó giận dỗi bỏ đi.

Kiếp vân đã tan, Dương Trọng cũng thu hồi lại pháp tướng của mình, người khổng lồ kia nhanh chóng teo nhỏ lại rồi biến mất.

Bụi bay mù mịt, linh khí nhiễu loạn tới nỗi Pháp Tướng cảnh cũng khó nhìn ra nơi vừa nãy còn là võ đài.

“Chuyện gì xảy ra với Dương Trọng vậy? Ta dùng thần thức cũng khó lòng nhìn thấy hắn.”

“Mật độ kim hệ linh khí quanh đây quá cao, ngươi không nhìn thấy cũng phải thôi.”

Gần Hoàng Ngôn hiện tại không hề thấy bóng dáng Dương Trọng đâu cả, chỉ thấy ở gần đó có một khối đá, không đúng, phải là một khối kim loại màu xám đen kì lạ.

Rắc!

Khối kim loại nứt vỡ giống như một quả trứng đang nở, để lộ ra một cánh tay người.

Do thu hồi pháp tướng quá nhanh mà một lượng cực lớn Kim hệ linh khí cũng theo đó mà bám vào cơ thể Dương Trọng, do cậu không thể hấp thu thêm linh khí nữa nên cả tấn Kim hệ linh khí này đã kết tinh lại thành một lớp kim loại bao phủ hoàn toàn cậu.

Dương Trọng đã hoàn toàn phá vỡ lớp vỏ kim loại bên ngoài và chui ra, cậu của mười phút trước và cậu của bây giờ giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

Mười phút trước còn là một tên Luyện Khí kì nhỏ bé, mười phút sau đã là một Pháp Tướng cảnh đỉnh phong.

Mười phút trước còn là một thiếu niên nhỏ bé gầy gò, mười phút sau cơ thể đã trở nên cao lớn vạm vỡ.

Dương Trọng hiện tại giống như một bức tượng được đúc bằng bạc cao tới hai mét ba, nếu như gương mặt cậu không giữ lại một chút vẻ hồng hào của làn da con người, không ai nghĩ cậu là một vật sống. Mái tóc cậu từ màu đen nay đã chuyển sang màu bạch kim, mỗi sợi tóc đều óng ánh như thể làm bằng kim loại.

Phù!

Một hơi thở dài rất bình thường ,không hề sử dụng chút nào linh khí nhưng vẫn tạo ra một cơn gió thổi văng cả đống mảnh vụn bay đi xa.

Một cái chớp mắt rất bình thường nhưng lại phát ra một luồng kiếm khí chém đứt cả một ngọn núi cách đó mười dặm.

“Ta mạnh đến như vậy sao?”

Dương Trọng không thể tin vào sức mạnh hiện tại của mình, cậu bước nhẹ một bước.

Ầm.

Cả ngọn núi rung lắc giữ dội , thậm chí đến cả người sống ở Lạc Lôi thành cũng cảm nhận được trận động đất khủng khiếp này, mỗi một bước chân của Dương Trọng đều giống như một tiểu hành tinh va chạm với bề mặt thế giới.

Cân nặng của Dương Trọng hiện tại có lẽ phải sánh ngang với lõi của Trái Đất, và cũng vì vậy đối với cậu lúc này, mặt đất chẳng khác nào mặt biển, không cẩn thận là sẽ chìm tới tận đáy.

“Tiền bối, ta đang dần chìm xuống rồi!”

Từ Trúc Cơ kì một tu sĩ hoàn toàn có thể ngự kiếm mà bay đi, từ Kim Đan kì đã có thể tự do bay lượn, đáng lý ra một Pháp Tướng cảnh như Dương Trọng phải biết bay, nhưng do cậu nhảy cóc vài cảnh giới nên không thể khai thác triệt để sức mạnh của mình.

“Chú mày thể hiện sức mạnh vui vẻ lắm hay sao mà gây động tĩnh lớn vậy, từ lớn tới bé không ai dậy là phải biết khiêm tốn thu mình một chú à?”

Nhìn Dương Trọng thể hiện sức mạnh khiến Hoàng Ngôn muốn phát bực, hắn là một người xuyên không tới đây nhưng rất tiếc là chỉ tới để quan sát người khác trang bức. Nếu tỉnh táo thì chắc chắn hắn không dám nói những lời như vậy với một tu sĩ, nhưng hiện tại hắn đang say xỉn nên tự dưng có mười cái lá gan để phát ngôn.

“Khiêm tốn, thu mình. Tiền bối ta hiểu được!”

Dương Trọng thu liễm tối đa khí tức của bản thân, dù có cố thì cảnh giới mà người khác cảm nhận được vẫn là Pháp Tướng cảnh. Nhưng bên cạnh đó, làn da cậu đã trở nên hồng hào hơn một chút, cân nặng cũng nhanh chóng trở về bình thường.

“Thì ra dị tượng vừa rồi không phải là do có bảo vật nào xuất hiện mà là một thiếu niên thiên tài đem tới, tiểu tử, ngươi có đồng ý làm đồ đệ ta không?”

Chợt trên bầu trời xuất hiện một lão già mặc y phục màu xanh rách rưới, dựa vào khí tức thì có lẽ đây là một tên Nguyên Anh tu sĩ.

Trên bầu trời lúc này không chỉ có những tu sĩ thuộc Chính Đạo Liên Minh mà còn có vô số các tu sĩ khác bị dị tượng thu hút tới, phần lớn trong số đó là Nguyên Anh cảnh còn lại là một ít Kim Đan cảnh tới để hóng chuyện, cá biệt có một tên Pháp Tướng cảnh cũng tới.

“Huyền Dương lão quái, ngươi ăn nói bậy bạ, vị thiên tài này làm sao có thể rơi vào tay một tên tán tu vớ vẩn như ngươi được chứ? Tên tiểu tử này phải thuộc về Trọng Kiếm tông chúng ta.”

“Hừm, Phi Thiên tông chúng ta muốn tranh người, thế lực nào phản đối thì cứ xác định tự cuốc bộ mà về, chúng ta không chở.”

Trước sức ép của Phi Thiên tông không một thế lực tông môn nào dám lên tiếng, chỉ trừ một vài tán tu bất cần đời vẫn hết lời mời gọi Dương Trọng.

Phi Thiên tông có tiếng nói như vậy tương truyền là do trong một lần thám hiểm Thượng Cổ di tích, đám người của tông môn này đã tìm được tới tận năm chiếc phi thuyền từ thời Thượng Cổ. Các phi thuyền này đều có trong mình không gian trận pháp có thể chưa hàng vạn người dễ dàng, tốc độ của những phi truyền này có thể so với Động Hư cảnh tu sĩ phi hành, và trên hết là những phi thuyền này chỉ dùng chưa tới mười linh thạch cho mỗi chuyến bay.

Để tránh bị các thế lực khác dòm ngó, Phi Thiên tông đã kí một hiệp ước đặc biệt với Chính Đạo liên minh, rằng mọi nhu cầu vận chuyển của Chính Đạo Liên Minh quanh khu vực Lạc Lôi thành đều được tông môn này bao thầu. Nhờ vậy mà Phi Thiên tông nhận được sự bảo hộ tuyệt đối và đãi ngộ đặc biệt

từ Chính Đạo Liên Minh. Sở dĩ giải tông môn thi đấu có sự tham gia của hàng ngàn tông môn chính là nhờ công vận chuyển của Phi Thiên tông.

“Thiếu hiệp, ngươi tuổi còn trẻ mà đã bước chân vào tận Pháp Tướng cảnh, người tài giỏi như vậy thì Phi Thiên tông chúng ta sẵn sàng mời ngươi về làm một tên trưởng lão.”

Dương Trọng trong lòng lúc này cười khinh bỉ, lúc cậu còn yếu thế thì không ai quan tâm, nhưng một bước trở thành cường giả thì cảm đám người này quay ngoắt một trăm tám mươi độ, thái độ cả đám hớn hở mời gọi làm cho cậu liên tưởng tới một đàn chó đang vẫy đuôi quanh mình.

“Xin lỗi nhưng ta phải nói thẳng, không có bất cứ ai trong số các vị xứng đáng làm sư phụ ta, ta hiện tại đã là một tên Pháp Tướng cảnh đỉnh phong sao có thể đi quỳ bái đám các ngươi làm thầy được.”

“Còn các vị Phi Thiên tông đạo hữu, đa tạ ý tốt của các người nhưng ta đã quyết định chỉ đi theo vị tiền bối này.”

Dương trọng vừa nói vừa giải phóng linh khí, mỗi một câu một chữ đều như đè bẹp cảm đám người kia, không ai dám hé răng nửa lời.

Cậu quay người lại và quỳ gối trước Hoàng Ngôn đang say mèm ngồi tựa vào một tảng đá vụn gần đó.

“Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm! Đệ tử Dương Trọng biết mình không xứng đáng như cũng mạo muội bái tiền bối làm sư phụ.”

Cả đám tu sĩ mới đến không chứng kiến mọi việc ngay từ đầu đều tỏ ra sửng sốt.

Ngươi nói bọn ta không xứng đáng để ngươi quỳ xuống nhưng hiện tại ngươi lại quỳ lạy một tên phàm nhân sao?!