Chương 8: Liên Hoàn Đột Phá

Dương Trọng cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung đến nơi, kim hệ linh khí bồi đắp linh căn của cậu từ Thượng Phẩm lên Cực Phẩm Linh Căn. Không chỉ vậy, kim hệ linh khí bắt đầu tràn vào trong huyết mạch, cơ bắp, nội tạng, xương cốt, bắt đầu tẩy kinh phạt tủy.

Lôi Toàn Phong nằm dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn đối thủ của mình trong ngỡ ngàng, Dương Trọng đang cao lên trông thấy.

Một thứ chất lỏng đặc đen như nhựa đường chảy ra từ khắp nơi trên cơ thể Dương Trọng, đây chính là mạch máu, nội tạng, cơ bắp của cậu sau khi bị dòng điện khủng khiếp kia nướng cháy từ bên trong. Thay thế vào đó là những phần tinh túy nhất còn lại kết hợp với kim hệ linh khí, tạo nên một cơ thể mới, biến Dương Trọng dần trở thành một cái linh căn biết đi.

Đột phá lên Trúc Cơ cảnh, linh khí đi vào trong cơ thể bị áp súc lại thành dạng lỏng, linh khí hóa lỏng trở thành chân nguyên.

“Thật lợi hại! Không ngờ sau khi hấp thụ điện năng thì tu vi của ta giống như không cần tu luyện, linh khí tự biết đường chui vào, không cần vận công cũng có thể áp súc linh khí thành chân nguyên.”

Càng lúc linh khí từ khắp nơi bay tới càng nhiều, từ cổ chí kim, đến hiện tại cũng chỉ có một mình Dương Trọng có thể tách trực tiếp Kim Hệ Linh Khí ra khỏi những tạp khí kia, vì vậy nguồn Kim Hệ Linh Khí trong không khí tồn đọng cực kì lớn.

Lôi Toàn Phong lúc này cảm thấy Dương Trọng giống như tâm bão, vô số linh khí cuốn quanh tạo thành một cơn lốc, những cơn gió tràn đầy kim hệ linh khí sắc bén như ẩn chứa hàng vạn những lưỡi dao nhỏ sắc bén.

“Máu sao?”

Vị thiên tài của Lôi gia bỗng cảm tháy đau nhức trên mặt, lấy tay lau mới cảm nhận được trên mặt mình đã có vài vết cắt nhỏ. Chỉ là một cơn gió nhẹ nhưng cũng đủ khiến cho một tu sĩ phải chảy máu.

Lôi Toàn Phong sợ hãi, hắn vội vã chạy khỏi võ đài, nơi sắp trở thành một cỗ máy xay thịt khi gió ngày càng mạnh. Nhưng hắn đã không còn đủ sức để chạy nữa, mọi sức lực đều đã cạn từ lúc nãy.

Không còn linh khí gia trì, bộ y phục bên ngài cũng chỉ như làm từ tơ lụa thông thường, Lôi Toàn Phong hoảng hốt khi y phục thường ngày có thể chống đỡ cả linh kiếm nay đang dần bị cắt vụn, hắn thét lên đầy tuyệt vọng.

“Cha ơi, cứu con!”

Lôi Càn ở phía trên khán đài vốn muốn can thiệp từ lúc Lôi Toàn Phong thất thế nhưng vì sợ sẽ làm trái ý vị “Tiên Nhân” kia nên chần chừ, nhưng đến nước này hắn không kiêng nể gì nữa, trực tiếp lao lên cứu người.

“Phong nhi chờ chút, cha tới ngay.”

Còn Dương Trọng lúc này gương mặt cũng tỏ ra vô cùng đau đớn, cả một đại dương linh khí vây quanh như muốn ép nát cậu, chỉ vài giây ngắn ngủi sau khi bước vào Trúc Cơ, cậu đã tiến thẳng tới Trúc Cơ đỉnh phong.

Chân Nguyên dồn nén lại ngày càng dữ dội, ở trung tâm của đan điền, một khối chân nguyên bắt đầu co lại, từ thể lỏng chuẩn bị kết tinh thành thể rắn. Kim Đan bắt đầu hình thành, bầu trời cũng dần bị che khuất bởi vô số những đám mây đen.

“Lôi kiếp! Là Kim Đan lôi kiếp!”

“Chuyện này sao có thể xảy ra ? Tên tiểu tử kia chỉ vừa mới bước vào Trúc Cơ chưa tới một phút mà thôi, sao lại có thể Kết Đan ngay được?”

“Đúng là người trẻ tuổi thì hay nóng vội, Kết Đan sớm như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng căn cơ, sau này không thể nào tiến xa được!”

Về phần Lôi gia, Lôi Càn đã cứu và đưa được Lôi Toàn Phong và đưa hắn nghỉ ngơi trên khán đài.

Ông ta nhìn Lôi Toàn Phong trong lo lắng, hắn chính là tương lai của Lôi gia, là một đại thiên tài ngàn năm có một.

Sở dĩ Lôi Toàn Phong hiện tại mới dừng ở Luyện Khí kỳ là do vị tứ phu nhân của Lôi Càn trên đường trở về Lôi gia thì bị phục kích, Lôi Toàn Phong chỉ mới sinh ra đã phải lưu lạc khắp nơi. Phải đến hơn mười năm sau Lôi gia mới có thể tìm được Lôi Toàn Phong, và chỉ với thời gian tu luyện hơn ba tháng, Lôi Toàn Phong đã đạt tới Luyện Khí tầng mười đồng thời còn chém đầu cả một tên Trúc Cơ đỉnh phong ma đạo tu sĩ.

Nay tên thiên tài đó bị Dương Trọng đánh bại, tuy không biết thương tích của Lôi Toàn Phong thế nào nhưng hiện tại Lôi Càn đã nổi sát tâm.

“Hừm! May là Tiên nhân chưa mở lời nhận hắn làm đệ tử.”

Không nghĩ gì thêm nữa, bàn tay Lôi Càn lóe lên những tia chớp mãnh liệt, ông ta lao nhanh về phía Dương Trọng khiến cho mặt sân nơi ông ta lướt qua bị nghiền nát.

“Chết đi!”

Lôi Càn đánh một chưởng nhắm thẳng vào Kim Đan còn đang hình thành của Dương Trọng, một chưởng toàn lực khiến cho cả ngọn núi như muốn nứt ra tới nơi.

“Không thể nào!”

Nhưng Lôi Càn nhanh chóng hối hận vì một chưởng vừa rồi, Kim Đan của Dương Trọng thực sự quá cứng, dù mới hình thành nhưng độ cứng của nó đã khủng khiếp tới mức cánh tay Lôi Càn giống như trứng chọi với đá, nát bét!

Lực chấn động thậm chí khiến Lôi Càn bay ngược về đằng sau với tốc độ nhanh gấp đôi khi ông ta lao tới, hậu quả là bức tường phía khán đài xuất hiện một lỗ thủng hình người thiếu mất cánh tay phải.

Dương Trọng không hề tỏ ra đau đớn chút nào, thậm chí cậu ta còn cười phá lên sung sướng.

“Haha! Tốt! Tốt! Ta đang cần thêm điện thì tự dưng có người mang tới.”

Mỗi lần hấp thụ thêm điện năng, tốc độ tu luyện của Dương Trọng tăng lên nhanh kinh khủng, nhanh tới mức cậu cảm thấy mình như phát điên.

Sức mạnh ngày càng vô lý của Dương Trọng Khiến cho đám trưởng lão của Chính Đạo Liên Minh phải phát run, thậm chí tới cả vị Pháp Tướng cảnh là Vũ Quân cũng phải cảm thấy bị đe dọa.

Những tia sét đầu tiên của Kim Đan lôi kiếp cũng bắt đầu đánh xuống, mỗi lần đánh xuống là một lần sàn đấu như sắp sửa vỡ tung tới nơi, đấu trường cũng xuất hiện vô số vết rạn nứt.

“Vô lý! Không thể nào có chuyện Kim Đan lôi kiếp có thể phá hủy được đấu trường này, rõ ràng trận pháp phòng ngự vẫn còn hoạt động.”

“Ta cảm tưởng từng đợt lôi kiếp này đã ngang ngửa khi Vũ Quân ta đột phá Pháp Tướng cảnh đi.”

Nghe Vũ Quân nói mà thế giới quan của đám trưởng lão như muốn nổ tung, Dương Trọng mới là Kim Đan những đã phải chịu Pháp Tướng lôi kiếp, nếu sau này tiếp tục phát triển sẽ kinh khủng nhường nào?

Lôi kiếp kinh khủng như vậy không chỉ là đột phá thông thường, mà còn do linh căn của Dương Trọng đã biến đổi, vượt qua cả Cực Phẩm Linh Căn. Siêu Phẩm Linh Căn đã được sinh ra, bất cứ ai sở hữu linh căn này đều sẽ bị lôi kiếp hủy diệt.

Những tia sét hủy diệt từ lôi kiếp đánh xuống nhưng không hề ăn thua, chúng khi gần chạm vào Dương Trọng lại giống như dòng nước bị tách ra làm vô số những giọt nhỏ khi chạm vào đá, một lá chắn vô hình đã bảo vệ cậu.

“Tiền bối, người lại chiếu cố ta rồi.”

Lôi kiếp như thể sợ hãi Hoàng Ngôn mà tìm đường tránh né, Dương Trọng vi đứng sát vách nên được hưởng lợi không ít, điện năng phân tán thành nhiều mảnh nhỏ trôi nổi trong không khí dễ dàng bị Dương Trọng hấp thu.

Kim hệ linh khí tụ tập ngày càng nhiều và bị hút về phía Dương Trọng với tốc độ ngày càng nhanh.

Một cơn lốc mới được hình thành, lần này cơn lốc đã bao phủ hoàn toàn cả đỉnh núi.

“Chạy nhanh lên! Chậm chút nữa là thành thịt vụn đấy!”

“Đau quá! Ta không muốn chết!”

Vô số tiếng kêu gào thảm thiết đến từ những đệ tử của các môn phái, những cơn gió sắc bén bay tới để lại trên cơ thể họ vô số những vết cắt, giờ nhìn ai cũng giống như vừa bước ra từ bể máu.

Đám trưởng lão dẫn đội tuy không bị những cơn gió này tổn thương nhưng lại phải căng mình để bảo vệ cho đám đệ tử, tuy vậy nhưng những vết cắt trên người chúng vẫn không ngừng tăng lên. Tất cả chỉ dám nhìn một chút về đấu trường bị bào mòn nhanh trông thấy kia với một ánh mắt ngao ngán.

Rốt cuộc trong cái đấu trường kia đang có chuyện gì xảy ra?

Bên trong đấu trường, trận pháp bảo hộ của công trình này dần bị những cơn gió bào mòn không thương tiếc, cứ như vậy, cả công trình khổng lồ nhanh chóng bị nghiền thành đống gạch vụn.

“Khí tức của Dương Trọng đang ngày càng tăng lên, chẳng lẽ tiểu tử này muốn đột phá lên Nguyên Anh ngay sao?”

“Ta không nghĩ tiểu tử này có thể đột phá Nguyên Anh được, Kim Đan của hắn quá rắn chắc, thậm chí tới cả Nguyên Anh tu sĩ cũng không thể phá hủy nổi thì làm sao Đan toái thành Anh được cơ chứ?”

“Ta nghĩ hắn có thể đột phá dễ dàng được, nhìn lượng linh khí tụ tập về đây xem.”

Dương Trọng ở dưới đống đổ nát kia biểu hiện cực kỳ đau đớn.

“Tiền bối! Cứu a! Ta sắp nổ tung tới nơi rồi!”

Cậu giờ nhìn không khác gì một thanh kim loại đang được nung tới nóng đỏ, kim hệ linh khí không ngừng chảy vào trong cơ thể và thay thế dần các cơ quan, còn điện năng khổng lồ liên tục nung nóng cậu.

Bang!

Một tiếng nổ lớn phát ra từ cơ thể Dương Trọng, sóng âm từ vụ nổ uốn cong cả không gian xung quanh, quét văng đống gạch đá xung quanh đi xa vài dặm.

Dương Trọng lúc này nhìn vào bên trong cơ thể mình, Kim Đan nứt vỡ thành vô số mảnh rồi nhanh chóng tụ tập lại, nó trở thành một khối khí màu trắng hình con nòng nọc cỡ bự.

“Khí tức này chính là Nguyên Anh! Tiểu tử này vậy mà đột phá Nguyên Anh cảnh, chỉ vừa mới năm phút trước hắn vẫn là Luyện Khí!”

“Không phải tận mắt chứng kiến thì có đánh chết ta cũng không tin có kể chỉ tu luyện một chút là nhay cóc từ Luyện Khí lên Nguyên Anh.”

Chợt một tên trưởng lão cảm thấy trong túi áo có vật gì đó đang động đậy, khi lấy ra lại là một khối Kiểm trắc thạch, nó phản ứng rất dữ dội ngay khi khí tức của Dương Trọng chạm vào.

“Không thể nào, chỉ là một tia khí tức nhỏ bé của tiểu tử kia mà đã chuyển sang màu đỏ rồi sao?”

Những kẻ khác thấy vậy cũng lấy Kiểm trắc thạch ra và đều có chung một kết quả, màu đỏ biểu thị Siêu Phẩm Linh Căn trong truyền thuyết.

“Chỉ là một chút khí tức chạm vào thôi mà đã khiến cho Kiểm trắc thạch phải chuyển đỏ, vậy nếu tên Dương Trọng đó chạm vào Kiểm trắc thạch thì chuyện gì sẽ xảy ra? Vượt qua cả Siêu Phẩm Linh Căn sao?”

Cả đám người nuốt nước bọt, nhìn nhau không nói lên lời.

“Chắc giờ hắn sẽ không tiếp tục đột phá nữa chứ? Bước vào Nguyên Anh cảnh thì nhiều linh khí cũng không quá quan trọng nữa, quan trọng là những đồ vật có thể gia tăng cường độ linh hồn.”

Quả như mấy tên trưởng lão kia nói, Dương Trọng không cảm thấy cảnh giới mình không tăng thêm nữa. Sau một hồi căng thẳng, cuối cùng cậu cũng được thả lỏng, giờ cậu chỉ cần đối phó với lôi kiếp là được.

Đó chỉ là đến khi Hoàng Ngôn mở nắp chai rượu huyền thoại ra.