Chương 7: Đột Phá

Hoàng Ngôn ở đây để xem đánh nhau, Dương Trọng và Lôi Toàn Phong dù không muốn đánh vẫn phải đánh tiếp, cả hai đều không muốn trái lời của vị “Tiên nhân” kia.

Lôi Toàn Phong lần nữa bộc phát lôi hệ linh khí tạo thành một lưới điện sẵn sàng giật tung người kẻ nào muốn lại gần, Dương Trọng thực sự vẫn rất hoảng sợ khi nhìn thấy lưới điện này.

Cậu quay ra cầu cứu Hoàng Ngôn.

“Tiền bối, ta thực sự phải đánh với tên đó sao? Ta đánh không lại a, Lôi Toàn Phong từng giết qua Trúc Cơ đỉnh phong mà ta chỉ là Luyện Khí tầng bảy.”

Hoàng Ngôn đang trong cơn say, hắn bắt đầu nói nhảm.

“Chú mày cứ lao vào cho anh, biết đâu lại thức tỉnh thứ siêu năng lực gì đó.”

Hắn nhớ lại cách mà siêu anh hùng trong truyện tranh thức tỉnh năng lực, bị sét đánh chính là một cách.

Dương Trọng ngẩn người, tự dưng ai đó muốn bạn cho tay vào ổ điện thì có lẽ chỉ kẻ ngốc mới nghe theo.

“Không được nghi ngờ, ta phải tin những gì tiền bối nói, vị tiền bối này chính là Tiên nhân a. Ta nghi ngờ Tiên nhân thì cũng khác gì tìm đường chết, bước tiếp hay rút lui thì trước sau đều là chết.”

Nhưng nghe lời Hoàng Ngôn, lao vào Lôi Toàn Phong chính là có cơ hội sống cao hơn.

Dương Trọng nắm chặt tay, linh khí bao phủ làm cho hai nắm đấm giống như được đúc thành bởi kim loại, cứ như vậy cậu lao vào liều chết với Lôi Toàn Phong.

Và giống như lần trước, cậu lại bị vô số tia sét đánh bật ra, nhưng lần này thương tích của cậu vốn nghiêm trọng nay càng nghiêm trọng hơn.

“Tu vi của ta đang mất đi?”

Linh khí chạy khỏi cơ thể Dương Trọng giống như một bánh xe bị đâm thủng, tu vi của cậu liên tục rút xuống, Luyện Khí tầng sáu, Luyện Khí tầng năm… Luyện Khí tầng một, giờ nhìn cậu không khác một phàm nhân là mấy. Và còn nữa.

“Linh căn của ta nóng quá! Nóng như lửa thiêu vậy.”

Như sét đánh cột thu lôi, một tia điện đã đánh trúng Kim Hệ linh căn của Dương Trọng, và nung chảy nó.

Đau đớn vì linh căn bị nung chảy, tuyệt vọng vì mất hết tu vi, Dương Trọng cảm thấy cuộc đời mình như chẳng còn gì cả.

“Có gì đó không đúng, ta đâu có đang tu luyện. Tại sao linh khí lại tự động hấp thu chứ? Không, đây không phải linh khí bình thường.”

Trong không khí của Thiên Huyền giới thành phần cũng khá giống với một viên Hạ Phẩm linh thạch, chỉ có một ít là linh khí thuần khiết còn lại là các loại có thuộc tính linh khí như: Hỏa hệ linh khí, thủy hệ linh khí, kim hệ linh khí,… những loại là trộn lẫn với nhau chính là tạp khí.

Những loại có thuộc tính linh khí này luôn bay hỗn loạn trong không khí, người cùng linh căn mới có thể hấp thu cùng thuộc tính linh khí. Liều mạng hấp thu tạp khí giống như uống một ngụm nước bùn, bên trong thì có nước thật đấy, có thể hấp thu nhưng bên cạnh lại còn vô số thứ không thể hấp thu.

Dương Trọng giờ này tuy đau đớn nhưng cũng vô cùng vui sướng, thứ cậu đang hấp thu là kim hệ linh khí, là một loại có thuộc tính linh khí, đối với tu sĩ mà nói hấp thu được loại linh khí cùng thuộc tính với linh căn của mình chính là một liều thuốc đại bổ. Kẻ có cơ duyên hấp thu được cùng thuộc tính linh khí sẽ mạnh hơn ít nhất là mười lần, còn cao hơn là bao nhiêu thì không ai biết.

Tại sao Dương Trọng lại có thể hấp thu được thứ linh khí này? Nguyên nhân chính là nhờ cái Kim thuộc tính Trung Phẩm linh căn của cậu sau khi bị điện giật đã bị nhiễm điện và trở thành một cái nam châm điện.

Dưới từ trường của Dương Trọng, kim hệ linh khí có trong không khí tự động rời bỏ tạp khí và chủ động tiến vào cơ thể cậu, tẩy kinh phạt tủy, bồi bổ và mở rộng linh căn.

“Hahaha! Tiền bối ta đã hiểu rồi, đa tạ ngài chỉ giáo.”

Dương Trọng cười lớn, cậu đứng dậy trong sự ngỡ ngàng của cả đấu trường, trừ Hoàng Ngôn vì hắn đang say rượu.

Lôi Toàn Phong vẫn đứng đó nhưng không hiểu chuyện gì, hắn chỉ thấy Hoàng Ngôn xúi dại Dương Trọng tiếp tục chiến đấu một cách mù quáng chứ không thấy ai chỉ điểm ai.

“Chẳng lẽ vị Tiên nhân kia đã dùng truyền âm thuật, bí mật truyền thụ cho Dương Trọng một loại Tiên Pháp nào đó?”

Hắn giờ không dám chủ quan nữa, Dương Trọng vẫn tiếp tục đứng lên, lần này đối thủ của hắn không lao lên một cách mù quáng mà tiến lại gần hết sức bình tĩnh, gương mặt toát lên vẻ tự tin của kẻ chiến thắng.

Luyện Khí tầng hai.

Luyện Khí tầng ba.

Luyện Khí tầng bốn….

Cứ mỗi một bước đi, Dương Trọng lại khiến cho người khác kinh ngạc không thôi, một người vừa mất sạch tu vi nay chỉ cần đi bộ là cảnh giới tự tăng lên, mõi bước đi là tăng thêm một tiểu cảnh giới.

“Tên Dương Trọng đó sao có thể làm được?”

“Một kẻ vừa mất hết tu vi nay chỉ đi vài bước là tu vi khôi phục thậm chí tăng lên? Hơn nữa ngay khi hắn đột phá tới Luyện Khí tầng hai, ta đã cảm thấy khí tức hắn mạnh giấp mười khi còn là Luyện Khí tầng bảy. ”

“Dương Trọng có vẻ đã được vị Tiên nhân kia truyền thụ cho một Tiên Pháp nào đó, thật ghen tị a.”

Hàng trăm ngàn đệ tử từ hàng ngàn tông môn lớn nhỏ bán kính năm ngàn dặm quanh Lạc Lôi thành đều tề tựu tại đây, phần lớn những người này đều là những đệ tử mới nhập môn, tu vi không khác Dương Trọng là mấy, đều loanh quanh tại Luyện Khí kì. Vô số ánh mắt ghen tị nhìn Dương Trọng được “Tiên Nhân” ưu ái chỉ điểm.

Dương Trọng lúc này bắt đầu tiến vào cơn bão lôi điện đang bao quanh Lôi Toàn Phong một cách chậm rãi, những tia sét đánh vào người cậu đau như muốn xé toạc cơ thể nhưng Dương Trọng không lùi bước, càng tiến càng cảm thấy lực hút của mình mạnh lên, nụ cười trên mặt cũng nở ngày càng rộng.

Lôi Toàn Phong cũng không đứng yên chờ đối thủ của mình tới, cơn bão sét vốn được phóng lung tung nay đã tụ tập lại và tạo thành một mũi thương trong lòng bàn tay hắn. Mũi thương được hình thành và ném ra chưa tới một giây, nó lao tới Dương Trọng trong một khoảng cách không thể tránh né.

Những Kim Đan tu sĩ có mặt ở đây đều phải rùng mình trước đòn tất sát của Lôi Toàn Phong, cho dù họ có cách hắn tới tận hai cảnh giới cũng sẽ biết được sẽ nguy hiểm cỡ nào nếu trúng phải mũi thương ấy, có khi chết cũng không chừng.

“Ngươi có thể bắt được Cực Lạc Lôi Thương của ta?”

Tay trái của Dương Trọng đang nắm chặt lấy ngọn thương sấm sét ấy.

Lôi Toàn Phong không tin vào mắt mình, chiêu Cực Lạc Lôi Thương của hắn trong khoảng cách gần như thế này nhất kích tất sát một tên Kim Đan cảnh cũng được, vì tốc độ nhanh khủng khiếp và khả năng xuyên thấu cực kỳ bá đạo của nó.

Tuy giờ Dương Trọng đã là Luyện Khí tầng mười, khí tức mạnh hơn trước thì Lôi Toàn Phong vẫn không tin đối thủ của mình có thể dùng tay không bắt được.

“Ngươi cố tình ném trượt sao?”

Theo lý mà nói ở khoảng cách gần như vậy, mũi thương hoàn toàn có thể nhắm thẳng vào đầu Dương Trọng, nhưng thay vào đó nó lại bay về phía bên trái.

“Ta không muốn giết ngươi, đòn vừa rồi chỉ là ta muốn cảnh cáo ngươi về chênh lệch sức mạnh giữa hai chúng ta mà thôi.”

Lôi Toàn Phong khoanh tay, sắc mặt cực kỳ thư thái như thể chiến thắng vẫn đang nằm trong tầm tay hắn, nhưng trong ánh mắt của hắn lại lộ rõ ve lo lắng, Dương Trọng bây giờ không thể dùng lý lẽ thường tình để đo đếm, đối thủ của hắn đang mạnh lên từng giây.

Dương Trọng biểu hiện cũng không kém,tay trái cậu cầm Cực Lạc Lôi Thương rồi dễ dàng bẻ vụn như thể ngọn thương sấm sét này chỉ là củi khô. Mảnh vụn của cây thương trở lại nguyên trạng là những tia sét, chúng cũng nhanh chóng đánh vào Dương Trọng rồi biến mất.

“Ngươi không cần phải nhường ta làm gì, hiện tại ta đã mạnh hơn trước rất nhiều. Tiền bối muốn chúng ta đánh hết sức nên hãy cứ đánh thoải mái đi.”

Nhờ hấp thu kim hệ linh khí mà giờ linh căn của Dương Trọng đã tăng lên tới Thượng Phẩm linh căn, thực lực mạnh lên gấp trăm lần, mới có như vậy cậu đã tự tin rằng có thể đánh ngang cơ với Lôi Toàn Phong. Và sự thực là đòn tất sát của tên kia đã bị phá giải nhẹ nhàng.

Hiện tại Dương Trọng vừa nhận thêm một lượng lớn điện, lực hút của cậu lại trở nên mạnh hơn, thêm một chút nữa Thượng Phẩm linh căn có thể biến hóa thành Cực Phẩm linh căn, vừa có thể Trúc Cơ, vừa nghiền ép đối thủ.

“Nếu vậy thì ta cũng không nhường ngươi nữa.”

Hai cánh tay Lôi Toàn Phong trong nháy mắt được bao phủ bởi lôi điện, nắm đấm sấm sét kia nhanh chóng giáng thẳng vào mặt Dương Trọng.

Nhưng cũng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Dương Trọng cũng đã kịp phản ứng và đáp lại bằng một nắm đấm giống như được rèn ra từ sắt thép.

Hai cú đấm va chạm với nhau, dư chấn cùng với sấm sét tiến về khán đài cuồn cuộn như những cơn sóng biển.

“Đau quá!”

“Tay ta! Nó không còn cảm giác nữa!”

Vô số tiếng thét thất thanh vang lên từ phía khán đài, hàng trăm ngàn đệ tử của vô số tông môn kia dù là người đến tham gia thi đấu hay đến để cổ vũ đều đang la hét thảm thiết, lôi điện và dư chấn từ trận đấu dưới kia đã xuyên qua cả trận pháp trên khán đài và công kích khán giả.

“Chính Đạo Liên Minh làm ăn kiểu gì vậy? Trận pháp này là đồ giả hay sao mà dư chấn của hai tên tiểu tử kia có thể đánh bị thương đệ tử của chúng ta?”

“Đừng có trách Chính Đạo Liên Minh chúng ta nữa! Người tham gia giải đấu này tu vi đều phải từ Kim Đan trở xuống, nên trận pháp cũng chỉ thiết kế để ngăn được công kích từ Kim Đan sơ kì trở xuống thôi.”

Nói đến đây đám trưởng lão dẫn đội của các tông môn như chết lặng, hai người dưới võ đài kia đều là Luyện Khí, chưa ai là Trúc Cơ. Nhưng chỉ là dư chấn chiến đấu của cả hai đã có sức mạnh vượt qua cả Kim Đan sơ kì.

Lôi Toàn Phong thấy nắm đấm của mình không có hiệu quả liền đánh thêm một đấm nữa, hàng chục đợt sóng điện tiếp tục vỗ vào khán đài khiến cho cả những trưởng lão dẫn đội cũng cảm thấy đau rát.

“Tất cả đệ tử sơ tán ngay cho ta, ai chán sống thì cứ ở lại.”

Đám đệ tử không cần người khác nhắc thì tự chúng cũng đã tìm đường chạy ngay từ đòn đầu tiên, những hàng ghế khán đài nhanh chóng vắng tanh.

“Là do ta đang mạnh lên hay do ngươi đang yếu đi vậy?”

Dương Trọng cảm thấy nắm đấm của Lôi Toàn Phong giống như ngày càng mềm đi như thể một em bé nào đó đang cố đấm cậu. Cậu nhìn đối thủ trước mặt của mình đang thở hổn hển vì kiệt sức.

Hai cánh tay Lôi Toàn Phong trở lại bình thường, lôi điện tán đi để lộ ra hai nắm đấm với lớp da bị xé toạc be bét máu, mỗi cú đấm vừa rồi chính là dồn toàn lực cả thể lực và linh khí. Hắn đã tận lực rồi phải quỳ xuống đất vì mệt mỏi.

Hắn đã thất bại, nhưng hắn lại không cảm thấy nhục nhã, hắn nhìn về người đang ngồi uống rượu phía sau Dương Trọng, nhìn về Hoàng Ngôn không phải với sự hận thù mà là ánh lên hy vọng, hắn muốn nhận người này làm sư phụ.

Phanh!

Một tiếng nổ lớn phát ra từ người Dương Trọng, nó đủ lớn để vang cả khu đấu trường này.

Rắc!

Những tiếng xương cốt va chạm tạo ra những vụ nổ âm thanh thổi bay Lôi Toàn Phong đang kiệt sức bay xuống võ đài.

“Ngươi đang Trúc Cơ sao?”