Chương 10: Kim Cương Tông Đại Nạn

“Hả!”

“Tu sĩ chúng ta giờ mất giá vậy sao? Thiếu niên thiên tài kia không quỳ trước chúng ta mà lại đi quỳ trước một tên phàm nhân!”

“Giờ ta mới nhìn thấy ở phía đó có một tên phàm nhân.”

Rất nhiều tu sĩ đến hiện tại mới để ý sự tồn tại của Hoàng Ngôn.

Có thể nói rằng trong mắt của nhiều tu luyện giả, cách nhìn thế giới của họ rất khác với cách nhìn thế giới của phàm nhân, thế giới trong mắt những người này chỉ tồn lại vật có nhiều linh khí và vật không có linh khí.

Trong tầm nhìn của một Nguyên Anh tu sĩ, bọn họ sẽ nhìn bản thân giống như một ngọn lửa với kích thước của một con người, nhìn Pháp Tướng cảnh giống như một tòa nhà cao tầng đang rực cháy, Hóa Thần là cả cánh rừng, còn Động Hư giống như một bầu trời rực lửa, còn những cảnh giới cao hơn thì họ khó mà nhìn thấu vì tầm mắt bị giới hạn.

Và ngược lại, khi họ nhìn một Kim Đan tu sĩ thì chỉ giống như nhìn một con chuột nhắt, Trúc Cơ thì cháy nhỏ như một con bọ rùa, còn Luyện Khí là một ngọn lửa cháy bé như con kiến. Còn phàm nhân? Chính là vô hình trong thế giới của họ.

Vì Nguyên Anh cảnh cần phải tìm rất nhiều bảo vật để có thể đột phá nên nhiều tu sĩ đã lạm dụng tầm nhìn này để tìm bảo vật đến mức gần như quên luôn cả cách nhìn bình thường.

“Vũ Quân đại nhân, một tên phàm nhân mà thôi, làm sao lại có thể khiến một thiếu niên thiên tài phải quỳ gối?”

Một tên tu sĩ không nhịn được tò mò quay lại hỏi Vũ Quân.

“Các ngươi mới tới nên không biết, nhiều khả năng kẻ các ngươi thấy dưới kia không phải là phàm nhân mà là một Tiên Nhân, chẳng qua tầm nhìn của ta và các ngươi không đủ để nhìn thấu cảnh giới của hắn mà thôi.”

Nghe câu nói từ một nhân vật có tiếng tăm như Vũ Quân khiến cho đám tu sĩ kinh động, ai dám tranh đệ tử với một Tiên Nhân cơ chứ?

Về phần Hoàng Ngôn, hắn vẫn bình thàn trước những lời cầu xin của Dương Trọng.

“Nhận đệ tử là cái gì cơ? Mà chú em bị sét đánh nhiều như vậy mà vẫn chưa “thăng” hay sao?”

Đối với Hoàng Ngôn, nói chuyện kiểu này là bình thường, nhưng đối với Dương Trọng những lời này dường như đều là ám chỉ. Mắt cậu sáng lên như bừng tỉnh một điều gì đó, cậu cúi đầu quỳ lạy con sâu rượu kia.

“Đệ tử Dương Trọng tư chất ngu dốt, nhận tiền bối chỉ điểm nhưng lại phụ sự kì vọng của tiền bối, không thể ngay lập tức phi thăng lên Tiên Giới! Nhưng cầu xin tiền bối thu nạp làm đệ tử!”

Cái đầu say xỉn của Hoàng Ngôn phải mất một lúc để suy nghĩ tính toán, thần thái của hắn như thể đang suy tính thứ gì đó cực kì sâu xa.

Có đệ tử là bằng có tiền, có tiền là không phải uống rượu trừ bữa…

“Được thôi, thu đệ tử thì thu.”

Dương Trọng nghe vậy sắc mặt liền tươi tỉnh hẳn.

“Đệ tử tạ ơn sư phụ!”

Các tu sĩ quần chúng ở bên ngoài nghe cuộc trò chuyện kia cảm thấy thật khó tin.

“Trời ạ! Tiên Nhân không hổ là tiên nhân a! Một khi truyền thụ là đệ tử phải phi thăng Tiên Giới luôn mới được coi là hợp cách!”

“Tiểu tử kia quả thật may mắn, dù không ngay lập tức phi thăng Tiên Giới nhưng cuối cùng vẫn được Tiên Nhân thu nhận làm đệ tử.”

Lời vào lời ra, có kẻ bội phục nhưng cũng có người không phục.

“Hừm! Tiên Nhân cái khỉ gió gì chứ? Chỉ là một tên phàm nhân ngồi đó nói nhăng nói cuội!”

Trong số những người không phục đó có tán tu Huyền Dương lão quái là kẻ đứng ra mắng chửi. Hắn tin rằng Hoàng Ngôn chỉ là một kẻ tầm thường may mắn nói đúng vài câu khiến cho Dương Trọng khai mở năng khiếu, và quả thực Hoàng Ngôn là một kẻ “tầm thường”.

Huyền Dương lao nhanh về phía Hoàng Ngôn, hắn vận công bao phủ cánh tay phải trong một dung dịch chất nhờn màu xanh lục.

“Là Vạn Độc Chưởng! Huyền Dương muốn ra tay với tiên nhân sao?”

“Mặc kệ đi, cứ để tên đó đi trước thăm dò thực lực của “Tiên Nhân” kia.”

Hoàng Ngôn bĩu môi kinh tởm khi nhìn thấy cánh tay đầy chất độc nhầy nhụa kia.

“Chơi dơ vừa thôi! Tao nhìn rách rưới một chút nhưng không phải là cái giẻ lau để các người lau nước mũi!”

Chai vodka thần thánh được Hoàng Ngôn ném đi và quay trở lại lòng bàn tay hắn gần như ngay lập tức khiến cho người ta nhìn không rõ chuyện gì vừa xảy ra, họ chỉ biết rằng Huyền Dương lão quái chưa chạy tới nơi thì đã tan thành một làn sương máu.

“Ủa? Lão già nghịch nước mũi kia chạy đâu mất rồi? Ảo giác à?”

Hoàng Ngôn bất ngờ trước sự “biến mất” của Huyền Dương, chỉ một cái chớp mắt đã không thấy đâu, nhưng hắn không để ý một vệt máu kéo dài vài chục mét vương trên mặt đất.

“Không có một chút linh khí ba động nào? Huyền Dương chết như thế nào vậy?”

“Dám chọc vào Tiên Nhân thì chết là đáng đời.”

Không ai dám nghi ngờ Hoàng Ngôn nữa, đến cả người mạnh nhất hội như Vũ Quân hiện giờ cũng cảm thấy Hoàng Ngôn có thể bóp chết hắn bất cứ lúc nào.

“Sư phụ, hiện tại người có dự định gì?”

Dương Trọng cũng như bao tu sĩ khác, đều sợ hãi Hoàng Ngôn, sợ nếu chọc vị sư phụ này không vui thì sẽ có hậu quả khó lường.

“Dự định à, ta hiện tại chỉ là muốn kiếm một công việc đủ ăn và tìm một chỗ để nghỉ ngơi là được, lang thang nhiều quá cũng mệt rồi.”

Hoàng Ngôn than thở rồi lại uống thêm một ngụm rượu.

“Vậy chi bằng sư phụ ở lại Kim Cương tông, chắc chắn người sẽ có chốn dung thân.”

Dù bái nhập làm đệ tử của Hoàng Ngôn nhưng Dương Trọng cũng không phải loại người bạc tình bạc nghĩ, cậu dù sao cũng là đệ tử của Kim Cương tông.

“Được! ta theo đệ tử vậy.”

Cảm thấy mọi chuyện sắp kết thúc, bầu không khí căng thẳng cũng đã biến mất, tên tu sĩ của Phi Thiên tông hớn hở chạy tới trước hai thầy trò.

“Thiếu hiệp, đại tiên! Nếu các vị muốn trở về Kim Cương tông thì hay là để phi thuyền của Phi Thiên tông chúng tôi đón về, đảm bảo đầy đủ các dịch vụ cao cấp nhất và đồng thời tất cả đều miễn phí.”

Đám tu sĩ còn lại nhìn về phía người của Phi Thiên tông, ánh mắt căm hận như thể muốn nói: “Liếm nhanh đấy!”…..

Sau khoảng một giờ ngồi phi thuyền, Hoàng Ngôn bước chân xuống đất và tìm ngay một gốc cây gần đó rồi nôn, vừa say rượu vừa say tàu xe thật không dễ dàng gì.

Còn Dương Trọng sau khi xuống nhìn tông môn nhà mình, gương mặt ngỡ ngàng.

Nơi núi rừng như thế này đáng lẽ cây cối phải xanh tốt nhưng trái lại, cảnh vật như vừa trải qua một trận cháy rừng lớn.

Cậu nhanh chóng phát hiện ra rằng một phần tư tông môn đã bị đánh nát bởi một chưởng ấn tạo thành một miệng hố lớn hình bàn tay, bên dưới cái hố ấy vẫn còn những ngọn lửa âm ỉ cháy.

Những kiến trúc còn lại của tông môn cũng không khá hơn là bao, phần lớn những gì còn lại đều đổ nát như thể vừa trải qua thảm họa thiên nhiên, họa chăng có tông môn đại điện ở phía xa kia còn nguyên vẹn.

“Chuyện gì đã xảy ra ở đây?”

Kim Cương tông ,hai ngày trước.

“Huyết Sát tông thật là quá đáng!”

Một tiếng quát lớn vang vọng cả tòa cung điện đơn sơ.

Ngồi trên chiếc ghế tọa chính giữa sảnh đường là một người trung niên mặc y phục màu nâu khoác bên ngoài là chiếc áo choàng đen, gương mặt ông ta nhăn nhó giận dữ, nhưng những lời ông ta nói lại lỗ rõ sự lo lắng.

“Không ngờ để Mộc Liên ra ngoài lịch luyện lại gặp phải chuyện chẳng lành như vậy, thế gian có bao nhiêu người mà sao lại đụng phải tên vô lại Du Huyết Hải đó chứ?”

Người này là Mộc Phong, tông chủ hiện tại của Kim Cương tông, cũng có thể coi là vị khai sơn tổ sư của Kim Cương tông vì tông môn này mới được thành lập vài tháng.

Phía bên dưới có tám vị trưởng lão cùng nghị sự.

“Tông chủ. Chi bằng chúng ta cứ chiều theo Huyết Sát tông, gả Mộc Liên đi.”

“Đúng vậy tông chủ, Huyết Sát tông vốn là tông môn đã tồn tại ba ngàn năm, nghe đồn rằng có Hóa Thần cảnh tọa trấn, đây không phải là thế lực chúng ta có thể trêu chọc.”

“Huyết Sát tông đệ tử nội môn có Kim Đan cảnh không hề ít, mà tông môn chúng ta có tổng cộng mười người là Kim Đan cảnh, chênh lệch thực sự quá lớn.”

Không sai, người mạnh nhất của Kim Cương tông hiện tại là Mộc Phong cũng chỉ là Kim Đan đỉnh phong.

Các trưởng lão bên dưới nhắc tới Huyết Sát tông là ai cũng run rẩy, cũng không thể trách họ vì Huyết Sát tông nổi tiếng là một tông môn cực kì khát máu và tàn bạo tới nỗi làm người ta lầm tưởng chúng là một ma môn tà đạo chứ không phải một môn phái thuộc Chính Đạo Liên Minh.

Huyết Sát tông sở dĩ tồn tại lâu như vậy không phải là ngẫu nhiêu.

Mỗi khi Chính Đạo Liên Minh có chiến tranh với Ma Giáo ,Huyết Sát tông luôn là kẻ đi đầu trong mọi trận chiến, đệ tử tông môn này hung bạo tới nỗi sẵn sàng chém giết bất cứ ai cản đường. Sự máu chiến của tông môn này đối với chiến tranh là cực kì cần thiết, dù cho tông môn này có khát máu chăng nữa cũng không quan trọng, miễn là lập nhiều chiến công và không đi quá giới hạn là được.

Gọi tông môn này là “chó săn” của Chính Đạo Liên Minh không sai chút nào.

Còn Du Huyết Hải là thiếu chủ hiện tại của Huyết Sát tông, một tên đại thiên tài tu luyện, tuổi mới hai mươi nhưng đã là Kim Đan đỉnh phong, sở hữu biến dị Thủy Linh Căn: Huyết Linh Căn.

Nghe nói rằng hắn được một vị Động Hư cảnh trưởng lão thuộc tổng bộ Tây Vực của Chính Đạo Liên Minh nhận làm đệ tử, thế nên Du Huyết Hải vốn là một kẻ ngang ngược nay lại càng không coi ai ra gì.

Huyết Sát tông kinh khủng, cả Tây Vực này đều biết, Mộc Phong cũng bối rối.

“Các người ai cũng khuyên ta gả con gái mình, nhưng đó có phải là con gái các người đâu mà các người xót thương chứ?”

“Tên Du Huyết Hải đó là một tên biến thái có tiếng, mới hai mươi tuổi hắn đã có tới mười cô vợ rồi, mà tận bảy người được trả về gia đình trong hòm gỗ, tất cả đều chết không toàn thây, bị xé xác, moi tim, thậm chí có dấu vết bị ném cho chó ăn nữa! Còn ba cô vợ còn lại thì không ai biết sống chết.”

“Nghe nói gần đây nhất có một người còn sống trở về là Triệu gia đại tiểu thư, nàng bò về đến nhà bằng tứ chi đã cụt, y phục bị lột sạch, khuôn mặt bị đem làm bàn cờ, dung nhan bị hủy hoại tới mức mà Triệu gia gia chủ cũng không dám nhận con.”

“Thử hỏi gả con gái cho một tên như thế các người có chịu được không?”

Các trưởng lão bên dưới nghe Mộc Phong mắng một hồi, các trưởng lão bên dưới cũng chỉ biết câm lặng.

“Nếu đã như vậy thì tông chủ cứ việc nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta không làm phiền ngài nữa.”

Tám vị trưởng lão gương mặt bất mãn mà rời khỏi đại điện.

Mộc Phong cau mày, ông cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, cứ như vậy mà chống tay ngủ gục trên ghế tọa…

“Cha! Cha! Có chuyện lớn rồi!”

Mộc Phong chợp mắt được một lúc thì giọng hớt hải của một thiếu nữ đánh thức ông dậy.

“Liên nhi! Có chuyện gì vậy?!”

Ông nhìn vào thiếu nữ xinh đẹp trong bộ y phục hồng đang sợ hãi trước mặt ông.

“Không ổn rồi cha! Các vị trưởng lão đang làm loạn hết cả lên, họ thu xếp hành lý chuẩn bị cuốn gói ra đi, còn các đệ tử thì đang xông vào cướp bóc linh dược viên, luyện đan đường, tàng kinh các, tất cả đều đang bị cướp phá!

Mọi thứ loạn hết cả rồi!”