“Thấy tòa thành bên ngoài rừng cây không? Bên trong có trận truyền tống đến Huyền Thiên tông.” Thích Chanh Vũ chỉ chỉ thành trì trước mặt nói.
Có Thú Đan cùng đan dược Tất Hạo đưa, thương thế gần như đã khỏi hẳn. Nàng lập tức rời đi khu rừng nguy hiểm đó, vốn định đi thẳng về núi Minh Âm, nhưng Tất Hạo lại mang đến tin tức kia để nàng thay đổi ý định. Mang theo Thẩm Huỳnh bên người rõ ràng không thích hợp, bản lĩnh nhìn đường nghịch thiên kia để nàng thật không đành lòng, trực tiếp ném người không quan tâm. Vì vậy mới tạm thời trở thành tình huống hiện tại, đến gần chỗ thành tu Tiên.
“Ngươi đi đi, đi thẳng có thể vào thành, vào thành xong đi tới cuối đường lớn rồi quẹo phải, có thể nhìn thấy ngay trận truyền tống.”
“Ừm.”
“Tự ngươi đi… Ê Ê ngươi đi hướng nào? Nói đi thẳng, đó là thẳng sao? Không đúng… Lại đi bên phải làm gì, cửa thành ở bên kia mà. Ngươi trở lại cho ta!” Mắt thấy người nào đó vòng qua cây liền không biết phân biệt phương hướng, Thích Chanh Vũ không nhịn được đem người gọi lại, “Ngươi mù sao? Không chịu nhìn đường một chút à! Ngươi cuối cùng có muốn trở về hay không?”
“Hẳn là… muốn đi?” Thẩm Huỳnh méo đầu một chút, vẫn là bộ dạng không để ý việc gì. (Truyện đăng tại diendanlequydon.com)
Thích Chanh Vũ giật khóe miệng, hẳn là cái quỷ gì? Nghe nói đệ tử tiên môn coi trọng môn phái nhất đây?
“Ngươi tỉnh hồn lại, nhìn đường cho thật kỹ.” Nàng giao phó lần nữa, suy nghĩ thêm lại lấy một ít linh thạch từ túi đựng đồ đưa qua, “Ngươi cầm lấy mấy thứ này, trên đường cẩn thận chút, chớ ngu để cho người ta lừa gạt.”
Thẩm Huỳnh nhìn túi nặng trĩu trên tay, nàng đây là… Bị người dùng tiền đập sao?
“Ta có chuyện quan trọng cần xử lý, không thể mang theo ngươi được. Hôm nay từ biệt ở đây, chính bản thân ngươi cẩn thận.”
“Ây…” Nàng sao lại có cảm giác nhận tiền chia tay, ngẩng đầu nhìn người trước mắt, “Ngươi phải đi làm chết cái họ Cam đó sao?”
“Đúng, ta muốn làm…” Thích Chanh Vũ nói một nửa dừng lại, đột nhiên mở to hai mắt, “Ngươi… Làm sao biết?”
“Nhìn ra được!” Từ khi tên bàn tay heo ăn mặn nói ra tin tức kia, mấy ngày nay gà nướng cũng nướng không chuyên tâm, trình độ giảm nhiều.
“Không sai, ta đúng là phải đi Ngộ Kiếm Phong!” Ánh mắt nàng trầm xuống, xiết chặt lòng bàn tay, cố gắng hồi lâu mới đưa hung ác cuồn cuộn từ đáy lòng ép về, hướng nàng lộ ra nụ cười, “Nếu ngươi có thể đoán được những thứ này, thì phải biết ta đi lần này có thể không về được, ngươi hãy… Tự thu xếp ổn định đi.”
“Cần giúp một tay không?” Thẩm Huỳnh đột nhiên hỏi.
Nàng cười một tiếng, “Giúp ta? Ngươi một đệ tử tông môn lại giúp Ma tu đối phó tu sĩ chính phái hay sao?”
“Được!” Dù sao thu tiền rồi.
Thích Chanh Vũ sững sờ, lúc này mới phát hiện nàng nghiêm túc, ánh mắt hơi trầm xuống, “Tại sao? Ta với người quen nhau không được mấy ngày, hơn nữa ngươi lại không biết ta với người kia có ân oán gì, ngươi lựa chọn giúp ta?” (Truyện đăng tại diendanlequydon.com)
Dù gì nhiều ngày ăn chung gà nướng như vậy, “Ừ thù cái gì, đại khái cũng có thể đoán được.” Nàng đột nhiên đặt mông trên cây khô bên cạnh ngồi xuống, “Ngươi tu Ma có liên quan tới hắn chứ?” Động não thật là phiền phức!
Sắc mặt Thích Chanh Vũ càng tối tăm hơn, bàn tay nắm lại buông ra nhiều lần, tựa như đang liều mạng đè nén cái gì, hồi lâu hít sâu một hơi, nhìn nhìn nàng, muốn sắp xếp nụ cười, khóe miệng co rút lại tràn đầy khổ sở, “Xem ra mấy ngày nay, ngươi cũng không phải chỉ lo ăn gà. Lời nói của ta lúc đó ngươi nghe hiểu được toàn bộ.”
Nàng trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt như phủ lên lớp bụi, nhìn trước mặt lại không có tiêu cự, “Không sai, ngày đó Kim Đan ta bể nát, bị Ngọc Đỉnh làm thành lô đỉnh giam dưới mật thất, sau đó càng như một dạng đồ chơi bị đưa cho người khác đùa bỡn, đều do người này ban tặng. Buồn cười chính là…” Nàng nói một hồi, âm thành càng thêm trầm thấp, như đang cắn răng sắp xếp, “Hắn chính là người dẫn ta đi vào con đường tu Tiên, dạy dỗ ta tu hành, ‘Ân, sư(*)’!”
(*) Ân nhân, sư phụ.
Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ, ánh mắt đỏ ngầu, nụ cười giễu cợt đầy mặt, gằn từng chữ một, “Thân Thể Thuần Âm… Cũng bời vì phát hiện ta là Thân Thể Thuần Âm, vị ân sư này của ta, có thể hủy trăm năm tu vi của ta, cũng tự tay đem ta đưa đến giường người khác, trơ mắt nhìn ta chịu hết khuất nhục vài chục năm.” Nếu như không phải vì nàng nhẫn tâm chuyển thành tu Ma, hoặc có lẽ bây giờ còn ở trong Địa ngục như vậy!
“Ta tìm hắn mấy trăm năm, là vì báo đắp ‘Sư ân’ của hắn.” Vẻ mặt nàng càng ngày càng tối, như đắm chìm trong thù hận, ánh mắt từ từ ánh lên vẻ điên cuồng, “Mấy trăm năm nay, ta giết tất cả kẻ năm đó làm nhục ta, lại không tìm ra hắn, trăm năm qua cả ngày lẫn đêm ta đều muốn, nếu có một ngày… Nếu là có một ngày…”
“Đi thôi.” Thẩm Huỳnh đột nhiên lên tiếng, nháy mắt cắt đứt trạng thái điên cuồng, phủi mông một cái đứng lên, miễn cưỡng nói, “Giúp ngươi chơi chết hắn!”
Thích Chanh Vũ ngẩn ngơ, chớp mắt cảm thấy mềm mại trong lòng, hồi lâu mới bật cười phù một tiếng, “Ngươi sao? Thôi đi! Cái mạng nhỏ này của ngươi vẫn nên giữ lại ăn nhiều thêm mấy con gà nướng?” Nàng là một người phàm, có thể làm cái gì, “Ngộ Kiếm Phong là nơi nào? Đây chính là đất Thánh phái Thái Hư, nơi tôn giả Hóa Thần bế quan ngộ đạo. Đừng nói ngươi chỉ là người phàm, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không có tư cách vào đó.”
Tin đồn Ngộ Kiếm Phong là tông môn đỉnh cấp trên Thanh giới xây, cũng là chỗ duy nhất có thể từ trong Thanh giới tiến vào trên Thanh giới.
“Cho nên ba tông sáu phái chỉ có tôn giả Hóa Thần, mới có ngọc bài đi vào kia.” Nàng nghiêm túc nói, “Trừ có ngọc bài thông hành, nếu không…”
“Ngươi nói cái này sao?” Thẩm Huỳnh đột nhiên móc ra một viên ngọc bài màu trắng viết chữ Ngộ.
“…”
Ồ! Ồ? Ồ?!
Σ(°△°|||)︴
“Ngươi… Sao ngươi có cái này?” Thích Chanh Vũ giật mình trợn to hai mắt.
“Ồ, là tạm thời, ách… Một đồng hương cho.” Lúc đầu bếp tạm thời khoe khoang với nàng, quên lấy về.
Thích Chanh Vũ không dám tin nhận lấy, trái phải lật nhìn một hồi, ngọc bài thông hành, thật sự là ngọc bài Ngộ Kiếm Phong! Dùng linh khí tìm, phía trên còn mơ hồ nổi lên dòng chữ Cô Nguyệt.(Truyện đăng tại diendanlequydon.com)
Chẳng qua là…
“Ngọc bài này có chủ, nếu không có Linh khí tùy thân của người giữ, thì không có cách nào sử dụng…”
“Cái này sao?” Nàng đột nhiên móc ra một cây sáo ngọc màu trắng.
Thích Chanh Vũ: “…”
“Thức Chân Thạch trước Ngộ Kiếm Phong, có thể nhận ra pháp khí bổn mạng của tôn giả Hóa Thần.”
“Cái này được không?” Nàng lại móc ra một cây quạt.
Thích Chanh Vũ: “…”
Rất lâu…
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Hất bàn! Ngươi đây cuối cùng cầm bao nhiêu đồ của ngươi ta?!
“Có thể hỏi một vấn đề không?”
“Cái gì?”
“Ngươi cùng vị tôn giả Cô Nguyệt này, có thù oán gì?” Tại sao ngay cả pháp khí bổn mạng của đối phương cũng ở trên tay ngươi!
“…”
“Ngay cả pháp khí cũng cầm, vậy ngươi không dứt khoác kêu cả người đến luôn!”
“Nếu như vậy..” Thẩm Huỳnh gật đầu một cái, xoay người nhìn lại phía sau.
“Ngươi muốn làm gì? Chờ một chút!” Thân hình Thẩm Huỳnh nháy mắt lóe lên, biến mất ngay tại chỗ, nàng tức khắc có loại dự cảm bất thường…
Sau ba phút…
“Người ngươi muốn!”
Một nam nhân quần xanh nhạt áo trắng uy áp khắp người bị đẩy đến trước mặt nàng.
Thích Chanh Vũ: “…”
Cô Nguyệt: “…”
Cái này cũng có thể!
Σ(°△°|||)︴