Chương 26: Thân Thể Thuần Âm

Editor: Vi Vi

Nghệ Thanh và Cô Nguyệt đã ở mảnh rừng linh khí mỏng manh này tìm mấy ngày, bọn họ tìm theo khí tức Ma tu mà tới, rõ ràng nhiều lần cảm ứng được vị trí, hết lần này tới lần khác tới nơi lại không tìm thấy người. Vòng vo toàn bộ rừng nhiều lần, không thu hoạch được gì, Cô Nguyệt đều sắp nghi ngờ có phải Ma tu kia cố ý đánh lạc hướng không.

Mới vừa dự định rời đi, người Thẩm Huỳnh đã lâu không tìm được này lại không chút dấu hiệu nào xuất hiện trước mặt hắn.

“Sư phụ!” Nghệ Thanh vui mừng, “Ngài không có…”

Lời còn chưa nói hết, Thẩm Huỳnh vói tay bắt cổ áo Cô Nguyệt, ném ra một câu, “Giúp một chuyện.” Biến mất tại chỗ lần nữa.

Cô Nguyệt không kịp phản ứng liền bị kéo đi, sau một khắc hắn bị đẩy tới trước mặt cô gái, tu vi Nguyên Anhh, phong thái nghiêng nước nghiêng thành, chẳng qua là Âm khí tràn ra cả người. (Truyện đăng tại diendanlequydon.com)

“Ma tu!” Cô Nguyệt phòng bị lui lại một bước, thấp giọng hướng bên cạnh nói, “Thẩm Huỳnh, ngươi làm cái gì?”

Chuyển mắt lại thấy trong tay đối phương cầm một vũ khí hình quạt rất quen mắt, “Pháp khí bản mệnh của ta!” Vì sao lại trên tay Ma tu!

Chờ một chút! Cái sáo ngọc cùng ngọc bài cũng khá quen, hắn theo bản năng tìm tòi túi đựng đồ trong người, “Mịa nó, vì sao lại ở trên tay ngươi?”

Khi nào vậy, hắn hoàn toàn không có ấn tượng.

“Ta cho!” Thẩm Huỳnh trả lời.

“Ngươi?” Cô Nguyệt như gặp quỷ quay đầu nhìn nàng, “Ngươi có bị bệnh không? Không có việc gì cầm pháp khí bản mệnh của ta làm gì?” Hơn nữa con đưa cho Ma tu chơi đùa là cái quỷ gì? Từng nói tình hữu nghị đồng hương đâu?

“Ngươi lại quên rồi.” Thẩm Huỳnh liếc xéo hắn, “Chính ngươi lúc khoe khoang xong quên cất, ta mới nhặt lên.”

“…” Ách, có chuyện này sao? Hắn nhớ lại một chút hình như mình có giới thiệu các loại vũ khí cho nàng, không lẽ khi đó? Nhưng hắn lúc trước không phải người vứt đồ bữa bãi, tại sao cho nàng xem xong lại quên cất rồi hả?

“Vật này nếu của tôn giả, vậy vật về nguyên chủ đi!” Thích Chanh Vũ mới phục hồi tinh thần lại từ việc khiếp sợ Thẩm Huỳnh thật sự kéo tôn giả Hóa Thần trở lại, tranh thủ trả đồ trong tay về, trong lòng hơi khẩn trương, mặc dù Thẩm Huỳnh có ý tốt, nhưng dù sao nàng cũng là Ma tu, nếu đối phương có địch ý, căn bản không chạy thoát trước mặt Hóa Thần.

Cô Nguyệt nhận lấy pháp khí của mình, hoài nghi kiểm tra lại, phát hiện không có vấn đề gì mới cất vào. Con tim thắc mắc ngày càng nhiều. Ma tu này là ai? Thẩm Huỳnh tại sao phải giúp nàng?

Vừa muốn hỏi, Nghệ Thanh đã đuổi theo tới.

“Sư phụ!” Hắn vội vã bay xuống đất, đảo mắt nhìn Thích Chanh Vũ bên cạnh, ánh mặt nghiêm lại nhưng không trực tiếp đánh người, ngược lại bước nhanh đến gần Thẩm Huỳnh, “Là đồ nhi thiếu sót để cho sư phụ chịu kiếp nạn này, ngài không sao chứ?”

“Không có việc gì, tốt vô cùng.”

“Ta có việc!” Cô Nguyệt lườm một cái, cầm pháp khí chính mình, “Thẩm Huỳnh, đây cuối cùng là chuyện gì? Ngươi có biết chúng ta tìm ngươi bao lâu hay không?”

“Biết.” Thẩm Huỳnh gật đầu, “Ta nhìn thấy các ngươi vòng vo tại bờ sông bên kia bảy tám ngày rồi.

“…” Bờ sông bên kia!

“Mịa nó!” Cô Nguyệt trực tiếp bùng nổ rồi, “Em gái ngươi, ngươi nhìn thấy tại sao không kêu chúng ta?”

“Kêu, các ngươi không nghe thấy.” Vẻ mặt nàng vô tội, dù sao ở giữa cách con sông, “Lại nói, các ngươi cũng không gọi ta!” Ta sao biết các ngươi đang tìm ta? (Truyện đăng tại diendanlequydon.com)

Cô Nguyệt & Nghệ Thanh: “…” Đột nhiên muốn kiểm tra xem mình có phải mù hay không.

“Đúng rồi, ta còn để lại cho các ngươi con gà bên bờ sông, các ngươi thấy không?” Nàng là một ông chủ tốt.

Cô Nguyệt & Nghệ Thanh: “…” Thì ra con linh thú cấp năm bên bờ sông kia là nàng để lại? Còn tưởng ai ngu xuẩn săn linh thú xong không mang đi.

Quang trọng là…

Gà đều có thể để lại, ngươi để lại chữ sẽ chết sao!

“Tốt rồi, đủ đồ vật. Thời gian không còn sớm, chúng ta lên đường đi!” Thẩm Huỳnh đẩy Thích Chanh Vũ một cái, thúc giục, “Có thể bay rồi.”

“A!” Thích Chanh Vũ không phản ứng kịp ngẩn ra. Đi? Đi đâu?

Đến lúc đó Nghệ Thanh bên cạnh nghe lời gọi Linh Kiếm ra, đưa tay, “Sư phụ, đồ nhi chở người đi.”

“Cảm ơn.” Thẩm Huỳnh trực tiếp nhảy lên thân kiếm, hướng về Thích Chanh Vũ nói, “Cô em, ngươi đi trước dẫn đường thôi.”

“Ồ…” Đối phương vẫn chưa tỉnh táo, sững sờ gọi ra phi kiếm, bay.

Cô Nguyệt: “…”

Chờ một chút!

Chẳng lẽ chỉ có một mình hắn không biết chuyện gì sảy ra? Đây là muốn đi đâu thế? Tại sao không ai giải thích một chút? Thẩm Huỳnh với Ma tu kia là quan hệ thế nào? Còn nữa cái gì kêu là đủ đồ vật? Rốt cuộc ai là đồ đạc của ngươi!

(╯‵□′)╯︵┻━┻

——— ————

Đêm khuya.

Ba người bay một ngày, dừng lại nghỉ ngơi.

“Ngươi muốn đi Ngộ Kiếm Phong thật?” Cô Nguyệt trên đường đi đã nghe xong đầu đuôi câu chuyện, nhìn người đang ngồi trước đống lửa yên tĩnh điều tức, quay đầu nhìn Thẩm Huỳnh hỏi.

“Đúng vậy.” Nếu không đây?

Cô Nguyệt càng thêm kinh ngạc nhìn nàng, “Không nhìn ra ngươi là ngươi có tình cảm chính nghĩa?” Lại có thể không lười, cái này hoàn toàn không phải là phong cách của nàng. (Truyện đăng tại diendanlequydon.com)

Thẩm Huỳnh ánh mắt hơi híp, “Ta ghét người cặn bã.”

“Vậy ngươi sao xác định nàng nói thật?” Cô Nguyệt liếc nàng, trầm giọng nói, “Đừng quên, nàng còn giết chân nhân Ngọc Đỉnh phái ta.”

“Không xác định!” Thẩm Huỳnh quay đầu nhìn lại hắn, “Cho nên mới phải đi.” Thích Chanh Vũ kể lại thật sự rất thảm, thảm đến ai nghe đều sẽ có tâm đồng tình, nhưng chuyện gì cũng không thể chỉ nghe một người nói, là thật hay giả, đi Ngộ Kiếm Phong tất nhiên sẽ biết.

“Ngươi muốn tìm sư phụ nàng đối chất nhau?”

“Ừm.” Nếu đã nhúng tay, vậy phải tra rõ ràng.

“Vô dụng.” Cô Nguyệt than một tiếng, “Coi như nàng nói đều là sự thật, người sư phụ kia cũng đã làm ra loại chuyện này thì thế nào. Nàng đi Ngộ Kiếm Phong không chiếm được lợi gì, phái Thái Hư sẽ không xử lý người họ Cam đó, có lẽ ngay cả mạng nàng đều phải để lại đó.”

“Có ý gì?” Thẩm Huỳnh mang theo kinh ngạc nhìn hắn, “Cái thế giới này bao che mạnh mẽ cho người phạm tội cưỡng gian sao?”

“Cũng không phải vậy!” Cô Nguyệt sắt mặt hơi khó khăn, cùng trao đổi ánh mắt với Nghệ Thanh vẻ mặt giống nhau, không biết giải thích thế nào cho rõ, hồi lâu mới nói, “Bởi vì nàng… Là thân thể Thuần Âm!”

“Sau đó?”

Cô Nguyệt mặt càng quấn quít rồi, “Thẩm Huỳnh, ngươi biết cái gì gọi là lô đỉnh chứ?”

Nàng trầm mặt một lúc mới gật đầu, “Đoán được.”

“Một chút linh căn cũng không có, hoặc là tiên đồ không có hy vọng, lại rất có sắc đẹp, nữ tử vì tự vệ sẽ cam chịu trở thành lô đỉnh. Đi theo người tu sĩ cấp cao hơn, lấy tu vi bản thân cung cấp thải bổ cho họ.” Vẻ mặt hắn đầy lung túng, tựa như khó mở miệng, “Mặc dù thuật song tu thải bổ không phải là thuật pháp chính đáng gì. Nhưng đối với tu vi thật là có ích, cho nên tại các môn phái, nuôi lô đỉnh là rất… Thường gặp! Phần lớn tu sĩ Kim Đan trở lên đều có thói quen này.”

“Chơi gái biến hình! Ý ngươi là thế giới này, không cấm kỵ?”

“Ây… Có thể nói vậy.” Hắn gật đầu một cái.

“Thân thể Thuần Âm là xảy ra chuyện gì?”

“Thuật song tu thuộc về thiên môn, bởi vì linh căn cùng linh khí mỗi người khác nhau, thải bổ linh khí nhiều loại, cần phải tốn thời gian dài mới có thể dung hợp lại sử dụng.” Hắn nhìn người đối diện một cái, “Nhưng thân thể Thuần Âm, bản thân có năng lực dung hợp linh khí, cùng người như vậy… Song tu, tốc độ nhanh hơn không chỉ gấp mười lần.”

Thẩm Huỳnh nheo mắt lại, “Sau đó thì sao…”

“Thân thể Thuần Âm, cực kỳ khó có, ngàn vạn năm cũng chưa chắc có một người.” Cô Nguyệt tiếp tục nói, “Trong Thanh giới coi các nàng là thể chất lô đỉnh trời sinh, vừa xuất hiện các phái sẽ tranh đoạt, cho nên…”

“Cho nên không có ai hỏi… Các nàng có tình nguyện hay không?”

“…”

Người cặn bã!