Editor: Vi Vi
Thích Chanh Vũ dùng Thú Đan điều tức suốt một đêm, kinh mạch mới được chữa trị một, hai phần mười. Ban đầu vì né tránh Huyền Thiên tông, nàng mới cố ý đi hướng linh khí mỏng manh, nhưng cũng làm cho thương thế của nàng phục hồi quá chậm, nhưng may là không có tình huống xấu. Có lẽ tối nay nàng có thể trở lại núi Minh Âm, diều duy nhất để nàng lo lắng là…
Thẩm Huỳnh làm sao bây giờ?
Lấy bộ dạng không biết đường này, nếu mình trở về núi Minh Âm, nàng một người ở chỗ này, sẽ không bị đói chết chứ?
Nàng cuối cùng là tìm cho mình một con tin hay là một bọc quần áo không bỏ được?
“Ta nói Thẩm Huỳnh…” Nàng mới mở miệng, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gió dồn dập, trong lòng căng thẳng, chuyển tay nắm lấy người phía sau lui vội ra ngoài hơn mười trường. Sau một khắc, một lợi kiếm Âm khí tràn ra cắm vào chỗ đứng lúc trước.
“Người nào, đi ra!” Nàng quay đầu nhìn về bụi cây bên phải. (Truyện đăng tại diendanlequydon.com)
Không lâu sau hai bóng đen chậm rãi đi ra từ bên trong, thân mặc áo bào màu tro, một người đi phía trước cười ha ha, lộ ra nửa mặt gầy đến da bọc xương, “A, thì ra là Ma tôn Vô Thường ở chỗ này, Tất Hạo quấy rầy rồi.”
“Tất Hạo? Ngươi chính là hộ pháp huyết ma Vũ Diễm!” Thích Chanh Vũ căng thẳng, vẻ mặt cảnh giác nhìn hai người không có ý tốt tiến đến.
“Thì ra Ma tôn biết tại hạ.” Người kia cười ha ha, “Không sai, Ma tôn Vũ Diễm chính là chủ nhân chúng ta.”
“Người Vũ Diễm, tìm ta có chuyện gì?”
“Nghe Ma tôn Vô Thường dung nhan tuyệt thế, thời điểm tu Tiên ban đầu chính là đệ nhất mỹ nhân trong ba tông sáu phái, gọi là Vũ tiên tử. Hai người chúng ta ngưỡng mộ phong thái ngài đã lâu, nay tình cờ đi qua đây, nên cố ý tới chào.”
“Hừ, đừng giả bộ, nói ra mục đích của các ngươi!”
“Ma tôn hiểu lầm tại hạ…” Tất Hạo cười càng thêm âm trầm, vừa muốn giải thích, một người khác bên cạnh lại không nhịn được cắt đứt.
“Sư huynh, đừng nói nhảm với nàng. Nhìn nàng rõ ràng là bị trọng thương, dù chúng ta muốn thế nào, nàng sao có thể làm gì chúng ta?” Người kia nhìn thẳng tắp phía Thích Chanh Vũ, ánh mắt ngày càng nóng, dường như muốn đem người nuốt vào bụng, “Nghe nói nàng là Thuần Âm Chi Thể khó gặp, cùng nàng song tu có thể làm tu vi tăng mạnh. Lúc trước nàng là Ma tôn Nguyên Anh, chúng ta không dám làm gì, hiện tại nàng đang bị thương nặng, ngươi còn sủa cái gì? Còn không mau bắt nàng thải bổ!”
“Nhậm Dực sư đệ, mỹ nhân như thế, ngươi làm sao lại không hiểu thương hương tiếc ngọc chứ?”
“Hừ! Ngươi rốt cuộc có lên không, ngươi không được, vậy ta lên trước. Đây chính là Nguyên Anh, làm nàng, ta có thể Kết Anh rồi.” Nói xong, còn nuốt ngụm nước miếng. (Truyện đăng tại diendanlequydon.com)
“Vô sỉ!” Thích Chanh Vũ giận đến cắn răng, muốn trực tiếp đưa linh khí kế ấn, nhưng không nghĩ lại đau nhói lên như vạn kiếm đâm vào, toàn thân không thể động đậy, “Trận đốt tâm, các ngươi…”
“Ha ha ha… Muốn cùng Ma Tôn làm một đêm xuân, chúng ta sao có thể không chuẩn bị trước.” Một khắc trước khi ra ngoài kia hắn cũng đã bày trận pháp.
Tất Hạo bước nhanh đến, ánh mắt không kiêng kỵ chút nào quét qua thân thể nàng, tham lam cùng dục vọng bên trong muốn tràn ra, “Ma tu Vô Thường yên tâm, Tất Hạo cũng không như những thứ tu tiên kia, thói quen thải bổ chơi xong còn tặng cho người khác. Kể từ hôm nay ngươi chỉ cần phục vụ hai huynh đệ ta là được rồi.” Nói xong, hướng ngực nàng đưa tay tới.
Thích Chanh Vũ hận đến mắt đỏ như máu, từng hình ảnh quen thuộc thoáng qua trước mắt, vốn cho rằng đã thoát khỏi ác mộng kia, lại bị đánh thức lần nữa, thì ra tưởng rằng mê muội quên đi, cuối cùng là trốn không thoát.
Ánh mắt nàng tràn đầy tuyệt vọng, mắt thấy cánh tay kia ngày càng gần, đột nhiên một tay khác bắt được cái móng vuốt kia, âm thanh trong sáng không gợn sóng vang lên.
“Heo ăn mặn, bàn tay sẽ bị giẫm rơi ra đấy!”
“…” Tất Hạo giật mình, hắn lại có thể không phát hiện, bên cạnh Ma Tôn còn có người. Nhìn một cái lại phát hiện đối phương chỉ là người phàm không chút linh khí, mới thở phào nhẹ nhõm. Đang muốn lấy tay lại, mới phát hiện rút ra… Không được!
(⊙_⊙)
“Còn một nữ nhân!” Nhậm Dực sau lưng tiến lên, ánh mắt dâm uế dời đến người Thẩm Huỳnh, “Ha ha ha ha… Quá tốt, sư huynh, người này thuộc về ta.”
Thẩm Huỳnh!
Thích Chanh Vũ quýnh lên, la lớn, “Đừng đụng nàng!” Lại quên mất nàng đang ở đây! Vốn muốn bảo vệ cô nương nhỏ này, lại không ngờ ràng nàng bị mình liên lụy. Mình bị gì cũng không đáng kể, nhưng Thẩm Huỳnh… Còn là một cô nương trong trắng, tuyệt đối không thể để nàng trải qua những chuyện đáng ghét kia. “Nàng chỉ là người phàm, không có quan hệ nào với ta. Các ngươi dám động tới nàng, đợi một ngày bản tôn khôi phục tu vi, nhất định đem xương cốt bọn ngươi luyện hồn!”
“Hừ, bản thân ngươi đã lo không xong rồi còn muốn cứu người.” Nhậm Dực căn bản không xem uy hiếp của nàng ra gì, “Người phàm thật là không thể thải bổ, không bằng làm thành xác khô đi!”
Nói xong, hắn trực tiếp gọi vũ khí ra, đang định kết ấn, Tất Hạo lại đột ngột lớn tiếng ngăn cản, “Dừng tay!”
“Sư huynh?” Nhậm Dực sửng sốt một chút.
“Chuyện hôm nay là chúng ta mạo phạm Ma tôn Vô Thường, còn mong ngài đại nhân không chấp tội tiểu nhân.” Tất Hạo đột nhiên mang theo cung kính mở miệng, đắc ý trong mắt đã sớm biến mất, ngược lại… Mang theo hoảng sợ? (Truyện đăng tại diendanlequydon.com)
“Sư huynh!” Nhậm Dực không dám tin nhìn người bỗng nhiên thay đổi ý định.
“Im miệng!” Tất Hạo quay đầu trợn mắt nhìn đối phương một cái, ngăn cản lời nói đến miệng của hắn, hướng về Thích Chanh Vũ càng thêm cung kính nói, “Ngày khác Tất Hạo nhất định đến núi Minh Âm gặp tôn thượng chịu đòn nhận tội.” Nói xong hắn trực tiếp cởi ra trận pháp kết ấn trên đất, móc ra một chai đan dược đưa nàng, “Tôn thượng bị thương không nhẹ, chúng ta đều là Ma tu phải đoàn kết, ta có một chai đan Hồi Xuân cấp năm, coi như là xin tội.”
“Ngươi điên rồi?” Nhậm Dực càng thêm kinh ngạc, lại bị ánh mắt đối phương ngăn lại lần nữa.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Thích Chanh Vũ nhìn đan dược trên tay hắn.
“Chỉ là muốn cùng Ma tôn Vô Thường kết thiện duyên mà thôi.” Hắn cười ha ha, như sợ bị nghi ngờ, chính mình ăn một viên, “Nghe nói tôn thượng đan tìm tin tức Cam Tử Duệ, ta tình cờ nghe, người này thật ra đang núp ở Ngộ Kiếm Phong phái Thái Hư.”
“Ngươi nói sự thật?” Thích Chanh Vũ kinh ngạc, ánh mắt thoáng đỏ lên, sát khí tràn ra.
“Không dám lừa tôn thượng.”
Thích Chanh Vũ cắn răng, tựa như đang nhớ ra cái gì, trong mắt điên cuồng cháy lên hận ý, nàng tìm lâu như vậy, thì ra… Thì ra là tránh ở đó.
“Hai vị nếu như không có chuyện gì…” Tất Hạo ngẩng đầu nhìn lên, thăm dò nói, “Hai ngươi chúng ta, có thể xin được đi trước hay không?”
Thích Chanh Vũ thở sâu mấy hơi, mời đè xuống con tim oán hận. Đưa tay nhận đan dược của đối phương, trầm giọng nói, “Cút!”
Dứt lời, trên tay Tất Hạo buông lỏng một chút, vội vàng vui mừng, “Tất Hạo cáo lui!” Nói xong kéo Nhậm Dực đầy bụng oán hận muốn nói, phi thân bước nhanh mà đi, nháy mắt đã mất hút, tựa như phía sau có quỷ đuổi theo. (Truyện đăng tại diendanlequydon.com)
“Sư huynh, ngươi cuối cùng có ý gì?” Bay ra khoảng cách trăm dặm, Nhậm Dực không nhịn được nữa bỏ rơi đối phương, “Cơ hội tốt như vậy, ngươi lại có thể bỏ qua. Bằng vào tư chất chúng ta, bỏ lỡ lần này, có lẽ không còn cơ hội Kết Anh!”
Tất Hạo dừng lại, đột nhiên ôm lấy tay phải quỳ xuống, há mồm phun ra một miệng đầy máu, tràn đầy đất, toàn bộ tay phải đang lấy góc độ quỷ dị rũ xuống mặt đất.
“Sư huynh!” Nhậm Dực hoảng sợ, vội vàng bắt mạch cánh tay khác, đang tìm tòi đột nhiên trợn trừng, “Sư huynh… Kim Đan ngươi!1 Làm sao có thể? Ngươi trọng thương khi nào?”
“Nếu như ở lại thêm một khắc, chỉ sợ không phải là Kim Đan vỡ vụn, hai ta cũng phải chết ở nơi đó!”
“Chuyện này sao có thể…” Nhậm Dực vẻ mặt kinh hãi, “Chẳng lẽ… Thích Chanh Vũ giả bộ, nàng căn bản không bị thương?”
“Không phải là nàng, là người khác!” Hắn giống như nhớ ra cái gì, cả người run lên không ngừng.
“Một người khác? Ngươi nói là…”
“Ừm.”
Hắn là một ngũ hành linh căn như phế thải, có thể bình an đến Kim Đan đại viên mãn, cũng cầm một chỗ ngồi tại nơi nhiều ma đầu như vậy, chính là dựa vào sự nhạy bén của hắn, luôn có thể cảm giác được nguy hiểm tới ngay lập tức. Mà ngay vừa rồi nháy mắt nữ tử bên cạnh Thích Chanh Vũ bắt hắn lại. Hắn cảm thấy sát khí khủng bố chưa từng thấy, ùn ùn kéo đến như vậy, gió thổi không lọt. Trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy trong đầu toàn bộ sót lại một chữ - - Chết!
Kim Đan chính mình vỡ lúc nào, đều không phát hiện được. Người kia… Quá đáng sợ!
“Nhưng… Đây chẳng phải chỉ là một người phàm sao?” Rõ ràng không có linh khí.
“Ta cũng không biết.” Tất Hạo xiết chặt tay còn đang run, “Chỉ là người kia chắc chắn không đơn giản. Nhớ kỹ, nếu sau này gặp lại người này, tránh càng xa càng tốt!”
“…”
Edit: Cơ bản tên Nhậm Dực này không nhớ rõ mặt Thẩm Huỳnh thì lấy gì mà tránh xa =)))