Chương 23: Ngu đến mức muốn bảo vệ

Editor: Vi Vi

Đáy lòng Thích Chanh Vũ dâng lên cảm giác vô lực, quan sát người trước mắt từ trên xuống dưới một lần, “Ngươi rốt cuộc làm sao sống đến bây giờ?”

Người thần kinh thô như vậy, lại còn vào Huyền Thiên tông, người tông môn đều mù rồi sao?

“Ồ?” Nàng dò xét linh khí quanh thân đối phương lần nữa, “Ngươi lại là một người phàm!”

Mới vừa còn tưởng rằng do bị thương quá nặng nên không dò tới tu vi của nàng, không nghĩ tới nàng thật sự là người phàm không chút linh khí nào. Huyền Thiên tông này dù là người hầu cũng đều có tu vi, nàng lại có thể một tia linh khí cũng không có, xem ra hẳn là trời sinh liền không có linh căn. Thân ở tông môn đâu đâu cũng có thiên chi kiêu tử tài giỏi, lại không thể tu luyện, cũng là người đáng thương…

Thích Chanh Vũ tiêu tán không ít tức giận, đối phương lại như không để ý đến chuyện này, ngược lại chuyên tâm rút lông gà. Trong phút chốc lông vũ đủ loại màu sắc bay đây đất, ánh trăng mới mọc chiếu lên, mặt đất tựa như phủ lên khắp loại ánh sáng. (Truyện đăng tại diendanlequydon.com)

Không đúng, lông vũ kia thật sự đang sáng lên.

Σ(ttsu°Д°) ttsu

“Chờ một chút!” Nàng vội vàng nắm tay đối phương đang nhổ lông, lén nhìn hai con gà kia, ánh mắt đột nhiên trợn to, “Chuyện này… Đây là linh thú cấp năm - - Cẩm Loan! Ngươi tìm được ở đâu?”

“Bờ sông!” Thẩm Huỳnh nhất ngón tay chỉ bên trái, suy nghĩ một chút lại đổi bên chỉ hướng phải.

Sắc mặt Thích Chanh Vũ càng thêm kỳ quái, bộ dạng nàng nhìn như vậy, cũng không giống người có thể giết linh thú cấp năm, chẳng lẽ có người săn thú ném ở bờ sông không để ý. Nàng may mắn đến đúng lúc!

“Vì sao gọi linh thú, đây không phải là Gà yêu sao?” Thẩm Huỳnh giơ gà trong tay lên hỏi.

“Ngươi làm sao ngay cả điều này cũng không biết?” Thích Chanh Vũ kinh ngạc nhìn nàng, giải thích, “Yêu là yêu, thú là thú. Yêu vốn là súc vật, mở linh trí tức là yêu, tu luyện thần thông có thể biến hình. Mà thú khác biệt, không có linh trí, tu luyện đến cấp cao mới có thể biến hình có linh trí.”

“Ồ…” Nàng gật đầu một cái, khó trách vừa nãy động vật nhỏ không nói tiếng người, “Vậy có thể ăn không?”

Thích Chanh Vũ giật giật khóe miệng, đây là điểm quan trọng sao? Suy nghĩ chút, nàng chỉ là người phàm, thật sự cần phải ăn uống. Vì vậy thuận tay bấm quyết hướng trên mặt đất đốt lên đống lửa, “Linh thú có khí độc, dùng Linh hỏa chế biến xong mới có thể ăn.” Nói xong trực tiếp nhận gà đã được lột sạch trên tay nàng, gác trên lửa nướng.

Thẩm Huỳnh: Ngoan ngoãn chờ ăn!

(•̀ω•́)✧

Thích Chanh Vũ đem trọc khí luyện hóa trước, linh hỏa như dao trực tiếp phá vỡ, quả nhiên bên trong phát hiện một hạt châu sáng long lanh màu xanh lam, Thú Đan cấp năm lớn chừng ngón tay cái, hơn nữa là thuộc tính thủy. Không khỏi than thở người phàm này may mắn, tùy tiện đi một chút đều có thể nhặt được thi thể linh thú cấp năm, hơn nữa người giết linh thú này lại không đem Thú Đan đi. (Truyện đăng tại diendanlequydon.com)

Nàng trực tiếp lấy Thú Đan ra, nội đan hoàn chỉnh như vậy rất hiếm thấy, đưa tay ném đến cho người bên cạnh, “Đón lại, giữ thật tốt.”

Thẩm Huỳnh tiếp được nhìn một cái, chuyển tay ném trở về, “Không muốn, đưa ngươi!”

“Ngươi… Ngươi cho ta?” Thích Chanh Vũ không dám tin mở to mắt nhìn nàng, trên mặt thiếu điều viết lên mấy chữ ‘ngươi có ngốc không’, “Yên tâm, ta đồng ý thả ngươi đi sẽ không đổi ý. Cái này mặc dù là nội đan linh thú cấp năm thuộc tính thủy, thánh dược trị thương. Nhưng linh thú này là ngươi nhặt được, vậy đồ là của ngươi. Bản tôn khinh thường việc đoạt cơ duyên của người khác.”

“Không cần.” Hạt châu nàng rất nhiều.

Thích Chanh Vũ cho là nàng không hiểu chỗ tốt của thứ này, không nhịn được lại nói thêm, “Ngươi mặc dù là người phàm, nhưng Thú Đan cấp năm hiếm thấy, cái này nhất định có thể đổi rất nhiều đồ tốt.”

“Ồ, cái kia cho ngươi tốt rồi.” Coi như là tiền công nướng gà, “Thịt gà chín rồi sao?”

“Ngươi…” Thích Chanh Vũ xiết chặt lòng bàn tay, mặt phức tạp nhìn Thẩm Huỳnh.

Nàng muốn đen Thú Đan cho mình chữa thương sao? Tại sao? Rõ ràng chính mình bắt nàng đến chỗ này, nàng lại còn giúp kẻ địch?

“Ta… là Ma tu!” Nàng không nhịn được nhắc nhở.

“A?” Thẩm Huỳnh quay đầu nhìn nàng, chân mày do dự nhíu lại. Thích Chanh Vũ cảm thấy đáy lòng lạnh lạnh, lại nghe nàng thành thật hỏi, “Ma tu… Không thể nướng gà sao?”

Cái gì?

Thích Chanh Vũ sừng sờ, theo bản năng gật đầu, “… Có thể.”

“Ồ, vậy tiếp tục đi!”

Tiếp tục? Tiếp tục cái gì?

“Ngươi xác định… liền như vậy…” Đưa cho nàng? Không có bất kỳ điều kiện gì?

“Nếu không thì sao đây? Ngươi có mang theo cây thì là à?” Không nhìn ra, ngươi chính là một…cô em quan trọng chuyện bếp núc.

“… Không có.”

“Ồ, vậy thì nguyên vị đi!” Thất vọng.

“…”

Đáy lòng Thích Chanh Vũ cứng lên, cái này là ông nói gà bà nói vịt!

(ー`´ー)

Người phàm này thật có bản lĩnh nửa phút đem người nói chuyện lệch hướng. Nhưng chẳng biết tại sao… Nàng hết lần này tới lần khác không tức giận lên được, ngược lại không chú ý đã luyện hóa xong, đáy lòng bắt đầu là lạ, đủ vị chua chát nổi lên. (Truyện đăng tại diendanlequydon.com)

Thật sự… Nàng thật muốn đem Thú Đan đưa mình, cho dù mình là Ma tu bắt giữ nàng. Chỉ là bởi vì… Thấy mình bị thương nặng sao? Trên đời sao lại có người ‘Ngu xuẩn’ như vậy? Ngu đến mức… Ngu đến mức nàng lại muốn bảo vệ một chút!

Thích Chanh Vũ xiết chặt tay, muốn nói gì lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, “Hừ, tính tình này của ngươi, sớm muộn cũng bị người mang đi bán!” Nói xong chuyển tay đem gà đã nướng xong nhét vào ngực đối phương, “Cho, ăn mau! Ăn mau! Đúng rồi, ngươi tên gì?”

“Thẩm Huỳnh.” Vừa ăn vừa trả lời, vẫn không quên nhét con còn lại vào tay đối phương, “Con này, tiếp tục đi!”

“Ngươi lúc sai bảo rất thành thạo, một con không đủ, cũng không sợ no chết!” Nàng oán trách một câu nhưng vẫn nhận. Đã bao lâu… Bao lâu không có người nói chuyện bình tĩnh vậy với mình. Trong mắt đối phương không có hoảng sợ, không có căm ghét, càng không có loại tham lam chán ghét kia.

“Ta tên Thích Chanh Vũ, cũng coi như một Ma Tôn, ta nhìn ngươi rất thuận mắt, sau này không sống được ở Huyền Thiên tông nữa nhớ đến núi Minh Âm tìm ta, có lẽ còn có thể sống lâu một chút!” Người ngu xuẩn như vậy, không ai trông coi, sẽ chết đi? (Truyện đăng tại diendanlequydon.com)

“A A A ừ.” Nghiêm túc ăn gà.

“Ta mới vừa giết tên ngụy quân tử Ngọc Đỉnh, ngươi nếu trở về không chút bị thương, có lẽ Huyền Thiên tông sẽ nghi ngờ ngươi!” Nàng nhìn Thẩm Huỳnh, mắt thoáng qua lo âu, “Ngươi tốt nhất mấy ngày nữa hẳn về, bọn họ hỏi tới, ngươi nói cho sự thật cho bọn họ biết, giết tên già Ngọc Đỉnh kia là Vô Thường Độc Sát Thích Chanh Vũ ta.”

“…” Ăn gà ăn gà ăn gà.

“Nhưng việc ngươi cho ta Thú Đan, không cần nói với bọn họ rồi.” Nàng lật hạt châu màu xanh trong tay, “Nhứng thứ gọi là danh môn chính phái, từ trước đến giờ tự cho là đùng, dùng những thủ đoạn thấp hèn, ngươi không cần ngu ngốc liều chết! Nếu lỡ miệng lộ ra, hạt châu này nói ta cướp đi.”

Ngược lại nàng cũng không quan tâm nhiều thêm một tội giết người đoạt bảo. (Truyện đăng tại diendanlequydon.com)

“…” Ăn ngon ăn ngon ăn ngon.

“Thật sự xảy ra chuyện… Phản bộ môn phái chạy đi. Cái gì tiên môn chính đạo, cũng không phải nơi sạch sẽ gì. Bọn họ nếu muốn báo thù cho lão già Ngọc Đỉnh, mời đến tấn công núi Minh Âm của ta.” Nàng cười lạnh, như là nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt chậm rãi biến thành đỏ như máu, tay nắm chặt áo quần theo bản năng, “Ta cũng muốn hỏi một chút những thứ danh môn chính phái này, năm trăm năm trước Ngọc Đỉnh phá thân nguyên âm của ta, hủy trăm năm tu vi của ta, nhốt trên đất làm lô đỉnh, ta làm sao lại không được báo thù?”

Tốc độ ăn của Thẩm Huỳnh cuối cùng ngừng một cái, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng.

“Nhìn ta như vậy làm gì? Làm sao? Không tin đường chủ một phải sẽ làm loại chuyện này?”

“Không… Ta chỉ hỏi một chút, con gà khác nướng chín rồi sao?”

“… … …”

Nàng hối hận, vừa nãy hẳn là nên giết kẻ tham ăn này!