Chương 17: Hành vi ngộ đạo lừa dối

Editor: Vi Vi

Nghệ Thanh biểu diễn bộ kiếm pháp này suốt hơn một giờ, chiêu thức thiên biến vạn hóa, uy lực cực lớn. Mặc dù hắn đã cố gắng thu liễm kiếm khí, nhưng khí thế mạnh mẽ vẫn làm cho cả đảo dao động.

“Sư phụ, đây chính là kiếm pháp ngày thường ta sử dụng.” Nghề Thanh chắp tay hướng Thẩm Huỳnh bái một cái, thẳng tắp nhìn nàng, ánh mắt mang theo lóe sáng.

Thẩm Huỳnh theo bản năng khen một câu, “Ừ, không tệ!” Hơi chậm một chút.

“Cảm ơn sư phụ!” Hắn càng thêm kích động, “Xin sư phụ chỉ bảo.”

“…” Thẩm Huỳnh cứng đờ, trán lại bắt đầu đổ mồ hôi, chỉ bảo cái gì? Kiếm pháp cái gì, nàng căn bản không hiểu.

Cô Nguyệt đứng bên cạnh cười lên, xem người gặp nạn nói, “Đúng nha, ngươi phải hướng dẫn cụ thể chứ sao.”

“Ây… Cái này…”

“Sư phụ có phải không mang theo binh khí thuận tay?” Nghệ Thanh vội vàng đem Linh Kiếm trong tay đưa cho nàng, “Do đồ nhi thiếu sót, nếu không người dùng của ta đi.” (Truyện chỉ được đăng chính thức tại diendanlequydon.com)

“…” Có cần thân thiết như vậy hay không?

“Mau mau, hướng dẫn đi chứ.” Cô Nguyệt cười càng sâu hơn, thuận tay đẩy nàng lên, giọng nói càng kỳ quái, “Ngươi không chỉ nhanh đi, mặt trời sắp xuống núi rồi.”

“Sư phụ?”

Thẩm Huỳnh nhìn kiếm trong tay, “Thật ra thì… Ta cảm thấy vừa nãy ngươi tốt vô cùng.” Không cần thay đổi nữa.

“Xí, thôi đi!” Nghệ Thanh còn chưa mở miệng, Cô Nguyệt lại cười nhạo trước một bước, “Đùng giả bộ nữa, hôm nay nếu ngươi có thể sự dụng được nửa chiêu, ta sẽ bái ngươi làm thầy!”

“Ngươi?” Thầm Huỳnh liếc hắn, “Biết nấu cơm sao?”

“Lão tử làm gì lại tự mình nấu cơm?”

“Ồ, vậy không muốn.”

“Ngươi…” Ai TM(*) phải làm học trò ngươi!

(*):Chửi thề

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Thẩm Huỳnh không để ý tới hắn, đi về trước hai bước, nhìn đảo nhỏ bằng phẳng một chút, cầm kiếm một bên vào tay, vừa nãy học trò đầu bếp dùng thế nào? Giống như phải giơ cao lên trước…

Nàng một tay trực tiếp giơ kiếm, cao qua đầu. Nhìn lộn xộn không có phương pháp gì, giống như đưa tay tập tạ, chớ nói chi là chiêu thức.

A! Cô Nguyệt nhịn không được cười ra tiếng, nhìn Thẩm Huỳnh dùng sức vung kiếm xống, ngồi chờ nàng quay ngựa.

Đột nhiên, mặt đất bằng phẳng có gió bão đột ngột, chỉ thấy thân kiếm kia giây lát hóa ra một vùng sáng ánh kiếm chói mắt rực rỡ, vượt qua trời đất. Theo thế vung của Thẩm Huỳnh, trong nháy mắt càn quét mà đi, một tiếng nổ vang ầm ầm, toàn bộ hải đảo phút chốc bị chém thành hai khúc. Mà luồn sáng kiếm kia còn chưa dừng lại, trực tiếp đi về hướng xa xa, trực tiếp quét qua Huyền Thiên Tông không xa, đem một tòa đỉnh núi bên phải bổ xuống, thẳng vào biển khơi, cuối cùng biến mất ở chân trời.

Mây trắng trên bầu trời bị chia làm hai, mà toàn bộ mặt biển đột nhiên hạ xuống, nước biển tách ra hai bên. Kẻ hở bên dưới sâu không thấy đáy kéo dài đến phương xa. Toàn bộ trời đất giống như bị một đao cắt ngang. Bai tai chỉ có ấm thanh nước biển siết vào kẻ hở rầm rầm. (Truyện chỉ được đăng chính thức tại diendanlequydon.com)

Nghệ Thanh: “…”

Cô Nguyệt: “…”

“Ây…” Thật giống như dùng sức hơi mạnh rồi, “Xem ra ta không thích hợp dùng kiếm!” Thẩm Huỳnh gãi gãi đầu, xoay tay đem kiếm ném trả cho đầu bếp, “Gì đó, tối hôm nay ăn cái gì?”

Hai người sửng sốt hồi lâu, cuối cùng vẫn là Nghệ Thanh có kinh nghiệm hồi phục tinh thần lại trước, phản xạ có điều kiện đáp lại một câu, “Đậu phụ… Ma bà… được không?” Sư phụ đúng là sư phụ! (✪ω✪)

“Được, khi nào quay về?”

“Lập tức, sư phụ hôm nay mệt rồi, nếu không chúng ta nấu thêm một món?”

“Tốt đầu… Học trò!”

Cô Nguyệt: Tốt… Thật là đáng sợ.

Chờ một chút! Nàng vừa nãy định nói đầu bếp chứ? Tuyệt đối đúng vậy phải không?

“Nếu không bây giờ chúng ta quay về chuẩn bị?”

“Sư phụ chậm đã!” Nghệ Thanh hít sâu một hơi, dùng biểu cảm nghiêm túc trước nay chưa từng có nhìn về phía Thẩm Huỳnh nói, “Xin tha lỗi cho đệ tử ngu ngốc, còn chưa hiểu hết được ý đồ của sư phụ khi dùng chiêu này.”

“…” Ta không có ý gì.

“Đệ tử không biết, mới nãy rõ ràng sư phụ vung lên rất đơn giản, vì sao lại có sức mạnh lớn như vậy?”

“Ây…” Thẩm Huỳnh giật khóe miệng, nàng làm sao biết? “Có khả năng… sức lực ta tương đối lớn?”

“Sức lực?”

Cô Nguyệt: Lừa gạt quỷ à? Chuyện này lực lớn là có thể làm được sao?

(╬ ̄ mãnh  ̄)

“Ngươi chưa từng nghe qua sao?” Thẩm Huỳnh nghiêm túc nói, “Một người khỏe chấp mười người khôn!”

Cô Nguyệt: Lời này rõ ràng bắt chước tiểu thuyết võ hiệp mà nói, tin vào mới có ma! Fuck! (Truyện chỉ được đăng chính thức tại diendanlequydon.com)

“Ý của sư phụ nói là, chỉ cần có năng lực mạnh, các chiêu thức kiếm pháp thật ra đều không quan trọng!”

Cô Nguyệt: Ngươi thật là sẽ tin sao? (°Д°)

“Dốc hết sức…gấp mười lần? Một người khỏe chấp mười người khôn…” Nghệ Thanh mặc niệm mấy câu, đột nhiên linh khí trên người tăng vọt, kiếm khí tràn đầy, linh khí bốn phía bắt đầu dâng lên.

Cô Nguyệt: Mịa nó, còn ngộ đạo là cái quỷ gì? Rõ ràng là lừa dối cho qua chuyện mà huynh đệ? (?o?)?

“Đầu bếp, ngươi làm sao vậy?” Thấy hắn bỗng nhiên ngồi xuống tại chỗ không động đậy gì, Thẩm Huỳnh không nhịn được đưa tay chọc chọc.

“Đừng động hắn!” Cô Nguyện đánh một cái đẩy ra móng vuốt nàng, “Hắn đang ngộ đạo, làm phiền cắt ngang hắn sẽ nguy hiểm!” Cái này cũng không nhìn ra được, cuối cùng là sư phụ kiểu gì? Còn nữa, hiện tại miệng đều thay đổi rồi, trực tiếp kêu đầu bếp là tốt sao?

Đè con tim muốn nhổ nước bọt xuống, Cô Nguyệt nhanh chóng kết ấn, trận pháp phòng ngự nặng nề bày quanh thân Nghệ Thanh. Thời gian ngộ đạo có dài có ngắn, hơn nữa nhìn linh khí nồng đậm cùng kiếm khí thế này, chắc là một lần ngộ đạo lớn, cũng không biết phải bao lâu? Thời điểm này cấm kỵ nhất bị cắt ngang, trận pháp này nhất định phải làm, xem ra vì để an toàn lát nữa trở về phải để chưởng môn phái người tới trông coi.

Quay đầu nhìn Thẩm Huỳnh mặt mờ mịt, khóe miệng vừa kéo, đột nhiên không muốn nhận đệ tử nữa là xảy ra chuyện gì? (Truyện chỉ được đăng chính thức tại diendanlequydon.com)

Lại nhìn thoáng qua hai nửa hải đảo, giờ nước biển còn tách ra, đỉnh núi Huyền Thiên Tông còn bị chém thành hai khúc…

Chờ một chút!

Hắn thế nào lại có cảm giác đỉnh núi đó quen quen?

“Mịa nó! Đỉnh Lăng Vân của ta!”

Σ(°△°|||)︴

Năm ngày sau.

“Nói một chút, tạm thời…”

“Ngươi dám gọi ta một tiếng đầu bếp tạm thời thử xem?” Không đợi Thẩm Huỳnh nói xong, thân hình xào rau trong phòng bếp đột ngột quay đầu lại, “Có tin ta đánh ngươi thật hay không!”

“Ây…” Thẩm Huỳnh đơ một hồi, không thể làm gì khác hơn phải sửa lại, “Người đó, đồ đệ của ta còn chưa tỉnh sao? Đã năm ngày rồi.”

“Ngộ đạo có lúc nào đơn giản như vậy?” Cô Nguyệt chỉ người ngồi phịch bên bàn đá bộ dạng như bùn nát, “Còn nữa, lão tử tên Cô Nguyệt, không phải Người đó! Ngươi ngay cả tên đệ tử mình không nhớ được thì coi như xong, dù gì đều là đồng hương, tên của ta ngươi phải nhớ thật kỹ!”

“Ai… Ta năm ngày nay chưa ăn cơm rồi.” Chút lực còn không có, nào có thời gian nhớ tên.

“Năm, trời…” Cô Nguyệt trực tiếp đem đồ trong tay ném tới, “Vậy những ngày qua ngươi ăn cái gì? Đồ ăn heo sao?”

Nàng thuận tay tiếp được, nhỏ giọng thì thầm, “Còn không bằng heo ăn đây.” Liếc qua mới phát hiện đó là cái xẻng cơm, vội vàng ném trở về, “Đảo nhanh lên, sắp khét rồi!”

Cô Nguyệt miệng giật giật, đầu có cái gì đó phựt phựt đứt đoạn, giơ tay ném xẻng cơm xuống đất, “Ngươi vừa mới nói gì? Có gan nói lại cho ta nghe.” Hắn ồn ào lột khăn choàng làm bếp trên người xuống, nổi giận đùng đùng đi tới cạnh nàng, “Lão tử đường đường là tôn giả Hóa Thần, đời trước thêm đời này đều không làm cơm cho ai, nay lại làm cho ngươi! Ai thích thì làm đi, ông đây mặc kệ rồi!”

“Ta cũng không bắt ngươi tới.” Không phải chính bản thân hắn chủ động chạy tới, hỏi nàng có cần gì sao? “Lại nói… Ngày đó không phải ngươi để ta vung một kiếm kia sao?”

Nàng không vung kiếm kia, đầu bếp học trò sẽ không ngộ đạo, không ngộ đạo sẽ có người nấu cơm cho nàng, có người nấu cơm tự nhiên không cần đồ ăn cho heo của hắn.

“Ngươi…” Nếu không phải đỉnh Lăng Vân của hắn bị nàng bổ, hắn thèm đồng ý tới nơi này sao. Ừ, tuyệt đối không phải vì muốn tìm đồng hương duy nhất tán dóc!

Quay đầu nhìn Thẩm Huỳnh vẫn như cũ bộ dạng lười biếng như củi mục, yếu như gà, nghi ngờ lần nữa bốc lên, “Này Thẩm Huỳnh, nói nghiêm túc, năng lực khủng bố trên người ngươi cuối cùng ở đâu ra?” Một kiếm kia thật sự là… Thật sự giống như chẻ cả trời. (Truyện chỉ được đăng chính thức tại diendanlequydon.com)

“Ta không phải nói với ngươi rồi sao?” Nàng miễn cưỡng đáp, “Ta cũng không biết!”

“Ngươi thật sự không biết?”

“Ừ, ngày ấy ta xuyên qua, cứ như vậy.”

Cô Nguyệt nhíu mày lại, thực lực có thể đem biển khơi bổ ra chỉ một kiếm, theo hắn biết không pháp thuật nào làm được, dù là Hòa Thần đại viên mãn mạnh nhất thế giới này, đều không làm được. Nhìn qua rõ ràng là người bình thường, cả người một chút linh khí cũng không có, thậm chí cảm ứng linh khí cơ bản nhất của tu sĩ cũng không có, vì sao lại có thực lực như vậy. Càng kỳ lạ hơn là, chính nàng cũng không biết được lý do.

Hắn suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra được gì, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua. Xoay người đem một đống thức ăn ném tói trước mặt Thẩm Huỳnh, “Ăn mau, ăn xong còn phải qua đảo một chút xem đệ tử ngươi ngộ đạo đến đâu rồi.”Aiz, sao lại có cảm giác chính mình tìm cho mình hai cái đại phiền phức, lại còn chuyên làm bể nát tâm tình người ta.

Thẩm Huỳnh chọc chọc bát cháo, chậm chạp không ăn, vẻ mặt càng thêm chê, đầy mặt đều viết hai chữ “heo ăn”. Đâm nửa ngày, mãi đến khi người nào đó sắp nổ tung mới miễn cưỡng nhét vào miệng.

Thật khó ăn… Chỉ là, tốt hơn tự mình làm đấy!