Chương 18: Tinh lọc Quỷ Vương

Editor: Vi Vi

Thật vất vả mới ăn xong, Cô Nguyệt đang định đem đồ lười biếng này kéo ra đảo nhỏ, một đệ tử lại vội vã chạy tới, chào với hắn một cái, “Xin chào tôn giả!”

“Người là đệ tử chưởng môn?” Cô Nguyệt nhíu mày, “Hề Thu tìm ta làm gì?”

“Thưa tôn giả, chưởng môn nói Phệ Hồn Phiên xuất hiện biến dị, mời tôn giả mau qua kiểm tra.”

“Phệ Hồn Phiên còn chưa lọc sạch!” Cô Nguyệt kinh ngạc, ba ngày trước hắn đã bày ra trận lớn để tinh lọc, lẽ ra ác quỷ bên trong có mạnh nữa cũng phải bị lọc sạch mới đúng, chẳng lẽ lại có biến cố gì sảy ra?

“Đi, đi điện Thanh tịnh!” Hắn phất phất tay cho đệ tử, đang định ngự kiếm, suy nghĩ một chút xoay người lôi Thẩm Huỳnh theo lên, “Không cho phép ngủ! Cái cơ kia không phải ngươi mang tới sao, cùng đi với ta nhìn thử xem.”

“…” Thật là phiền phức.

Hai người nhanh chóng bay đến điện Thanh tịnh, mới vừa đi vào liền thấy Hề Thu vẻ mặt nghiêm trọng ra đón.

“Sư thúc!” Hề Thu chắp tay chào, quay đầu chỉ vào bên trong nói, “Ngài cuối cùng cũng đến rồi, mau nhìn cái Phệ Hồn Phiên này xem.”

Cô Nguyệt ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên trên không còn bay mặt cờ quỷ khí âm trầm, đen đậm như mực, cùng ba ngày trước không hề thay đổi. Đại trận tinh lọc trên mặt đất hắn bày ra vẫn phát sáng, mà mấy vị đường chủ khác cũng ngồi bốn phía huy động linh khí. (Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon.com)

“Làm sao? Chẳng lẽ mặt cờ này còn có thể miễn dịch trận pháp của ta.”

“Cũng không phải như thế!” Hề Thu vội vàng giải thích, “Chỉ là không biết vì sao, ác quỷ trong cờ này dù trận pháp đã bị linh khí ăn mòn, lại không chịu đi ra khỏi đó, nên không cách nào lọc sạch hoàn toàn.”

“Cái gì? Ngay cả trận hóc tinh lọc cũng không ép ác quỷ bên trong đi ra?” Không chịu ra, nó muốn hồn phi phách tán sao?

“Đúng là như vậy.” Hề Thu mặt càng thêm nghiêm trọng, “Ác quỷ sợ nhất là linh khí, giờ ba ngày trôi qua chúng nó còn chưa ra, đệ tử đoán bên trong cờ này sợ rằng… Đã có Quỷ Vương.”

“Quỷ Vương quỷ khí khắp trời, nhưng trên lá cờ này lại… Rất sạch sẽ!” Phải nói quá sạch sẽ, không có tí Quỷ khí nào từ bên trong lộ ra. Cái này ngay từ đầu bọn họ không hỏi Nghệ Thanh rõ ràng tình huống nguyên nhân, giờ muốn hỏi thì hắn lại đang ngộ đạo chưa tỉnh.

“Có lẽ đây là một Quỷ Vương đặc biệt!” Hề Thu nói, “Tin đồn Quỷ Vương là ác quỷ mạnh mẽ năng lực cực lớn, hơn nữa khi sinh ra, trời đất đổi màu, đưa tới dị biến. Năm ngày trước, nước biển Huyền Hải đột nhiên đứt gãy, trên biển có một đảo cùng với đỉnh Lăng Vân của sư thúc đồng thời bị hủy, có lẽ do Quỷ Vương xuất thế hiện ra.”

“…”

Cô Nguyệt khóe miệng giật lên, mới hiểu được hắn nói chuyện gì. Mơ hồ cảm thấy trán có vài vạch đen, vỗ bả vai của hắn nói, “Hề Thu, ngươi suy nghĩ nhiều.” đỉnh Lăng Vân tại sao bị hủy, không ai rõ ràng hơn so với hắn được không! Cái này không phải là chưa kịp giải thích sao… Tuyệt đối không phải là cảm thấy quá mất mặt mới chưa nói.

(ー`´ー)

“Nhưng trừ Quỷ Vương xuất thế, cái gì lại có thể đưa tới loại trời đất biến dị này?” mặt Hề Thu mờ mịt.

“Này… Ngược lại không liên quan tới Quỷ Vương! Yên tâm, chuyện Phệ Hồn Phiên ta sẽ giải quyết.” Đột nhiên thấy không lo lắng cho Phệ Hồn Phiên là cái quỷ gì? Ngẩng đầu nhìn cờ lần nữa, hắn niệm quyết, đem cơ thu hồi lại. Xem xét phía trên trừ trận pháp bị tàn phá không thấy rõ ra, vẫn như cũ nhìn không ra chỗ đặc biệt.

“Này, Thẩm Huỳnh.” Hắn quay đầu đẩy người buồn ngủ đứng một bên, “Cái cờ này không phải là do đầu… Aphi, học trò ngươi đưa tới sao? Trận pháp trên này là gì, ngươi biết không?”

“À?” Thẩm Huỳnh mặt chưa tỉnh mộng, thuận tay nhận lá cờ đó, “Trận pháp là ý gì?”

“Trận pháp chính là… ơ ơ!” Cô Nguyệt đang định giải thích, phút chốc trợn to hai mắt nhìn trong tay nàng, “Cái cờ này… Động?”

Chỉ thấy cờ mấy ngày nay đều không động, đột nhiên ở trong tay Thẩm Huỳnh lại run run lên, tựa như bị gió mạnh mẽ thổi đến xốc xếch.

“Thẩm Huỳnh, ngươi đã làm gì?”

“Ta cái gì cũng không làm mà!” Thẩm Huỳnh tò mò giơ lá cờ, “Ồ, làm sao còn chảy nước rồi hả? Mới ngâm qua nước à.” Chỉ thấy trên cờ đột nhiên ướt đẫm, tiếng nước tích tích thấm rơi ra bên ngoài.

“Đừng động!” Cô Nguyệt vội vàng đè lại tay nàng, “Nghe, giống như có âm thanh!”

Toàn trường tức khắc yên tĩnh lại, quả nhiên một âm thanh nhỏ bé trong phòng vang lên, âm lượng cực nhỏ, giống như cố nén đứt quảng từng tiếng: Anh… Ríu rít…. Ríu rít…

Ồ? Hắn sao lại cảm giác âm thành này… Giống tiếng khóc như vậy?

(ㅍ_ㅍ)

“Không ổn, là âm thanh của Quỷ Vương!” Hề Thu lập tức nhảy ra một bước, như gặp kẻ thù lớn hướng về bên trong hô, “Nhanh, bày kết giới!”

Bốn vị đường chủ vẻ mặt căng thẳng, cũng lui r một bước, rối rít bày ra quanh thân một vòng kết giới phòng ngự màu vàng, Hề Thu vừa kết ấn vừa giải thích, “Âm thanh Quỷ Vương, trực tiếp công kích nguyên thần, tiếng này không phải chuyện đùa!”

(Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon.com)

Các đường chủ khác rối rít ủng hộ.

“Không ngờ cờ này thật sự đã có Quỷ Vương, sư thúc cẩn thận!”

“Sư thúc, mau đem cờ thả vào trong trận, không thể để âm thanh Quỷ Vương truyền đi!”

“Đúng nha sư thúc! Mặc dù ngài là Hóa Thần, cũng không thể sơ ý! Hay là dùng kết giới đi!”

“Âm thanh sẽ ngày càng mạnh, hiện tại không sao, lát nữa sợ trở tay không kịp.”

“Sư thúc!”

“Sư thúc!” xN lần!

Quả nhiên âm thành ngày càng lớn, so sánh với tiếng lúc nãy khó nghe được, hiện tại âm thanh đã chói tai hơn rồi. Đại điện tràn đầy đều là Quỷ Vương, âm thanh và tình cảm phong phú, vui sướng tràn trề, thả bay bản thân: Anh anh anh anh anh ríu rít…..

Thẩm Huỳnh: “…”

Cô Nguyệt: “…”

Cái này chính là tiếng khóc chứ? Cái này TM tuyệt đối đúng là tiếng khóc đi!

Chờ một chút!

Nước mới vừa trên lá cờ kia, không phải là nước mắt chứ? Nước mắt Quỷ Vương!! (⊙_⊙)

Bỗng nhiên cảm thấy một tiếng đinh, có âm thanh đã thông gì đó. Trong đầu hiện ra một ý tưởng hoàng đường, cứng ngắc quay đầu nhìn người bên cạnh, “Ngươi… Đã làm cái gì với Quỷ Vương?”

Đối phương mờ mịt nghiêng đầu, “Quỷ Vương là cái gì?” Nàng thấy qua chưa?

“…”

Dứt lời, tiếng khóc trong cờ càng thêm tan nát cõi lòng, từng giọt từng giọt nước mắt rầm rầm rỉ ra từ bên trong.

Thẩm Huỳnh ghét bỏ nhìn cờ đen một chút, đồ vật người khác đưa không tốt nên trực tiếp vứt xuống, ánh mắt híp lại thuận miệng nói câu, “Làm ồn chết rồi! Muốn gào thì đi ra gào!” Nói xong mặt cờ thuận theo run lên.

Đột nhiên một đoàn khí đen khổng lồ từ bên trong tỏa ra.

Ra… đi ra!

0_0

Hơn nữa còn là cái dạng cút ra ngoài.

Khí đen rơi xuống đất thành hình, cao mười mấy trượng, mặt xanh nanh vàng, miệng to như chậu máu, con ngươi máu đỏ tươi mở lớn, tựa như có thể hút hồn phách người, nhìn qua rất khủng bố.

Nếu như… Nó không phải quỳ dưới đất.

(꒪Д꒪) no

Quỷ Vương quỳ hai đầu gối xuống đất, cặp móng nhọn sắt bén quy củ đè trên hai chân, quỳ phải gọi là ngay ngắn. Đầu to bự, máu đỏ trong mắt to, hai chuỗi dịch thể không biết tên đang tí tách chảy ra ngoài, âm thanh nghẹn đến không còn. Hàng răng nanh có thể giết người to nhọn, đang gắt gao cắn môi, một mặt kinh sợ muốn khóc lại không dám khóc. (Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon.com)

Cô Nguyệt: “…”

Hề Thu: “…”

Chúng đường chủ: “…”

Đây rốt cuộc… Là quỷ kiểu gì?

Trong điện yên tĩnh năm phút, tràn đầy trong phòng chỉ có âm thanh lệ rơi, tí tách tí tách tí tách….

“Không hỗ… Là sư thúc!” Hề Thu tỉnh hồn lại đầu tiên, cũng không biết đang nghĩ gì, kinh ngạc vui mừng nhìn Cô Nguyệt nói, “Quỷ vương này quả nhiên bị ngài đuổi ra ngoài.”

“…” Khóe miệng giật giật, liên quan cái lông gì tới hắn, rõ ràng cái này do Thẩm Huỳnh làm ra ngoài được không?

“Sư thúc nói đúng, là ta lúc trước đánh giá Quỷ Vương này quá cao, không nghĩ dưới uy áp sư thúc, nó thậm chí còn không đứng lên nỗi.”

“Không, ta không đè ép được nó.” Nó căn bản không phải sợ hắn được chứ?

“Sư thúc không cần quá khiêm tốn, lần này nhờ có sư thúc giúp đỡ, Quỷ Vương lúc trước chậm chạp không ra, nguyên nhân là do quá sợ hãi sư thúc.”

“Các ngươi có phải hay không…” Mù à?

Đang muốn giải thích, lời còn chưa nói hết, mặt đất đột nhiên rung động đung đưa, kiếm khí mơ hồ theo bốn phương tám hướng truyền tới, linh khí khắp nơi điên cuồng hướng ngoài cửa xông ra.

“Linh khí này…” Cô Nguyệt xoay người nhìn Thẩm Huỳnh bên cạnh nói, “Thẩm Huỳnh đầu bếp ngươi… Aphi, Nghệ Thanh ngộ đạo thành công.” Nói xong kéo người đi ra ngoài, “Nhanh, đi xem một chút!”

“Sư thúc, như vậy Quỷ Vương…” Hề Thu gấp gáp kêu lên.

“Nếu đã ra ngoài rồi, giao cho các ngươi lọc sạch đi!” Cô Nguyệt trả lời lại một câu, nháy mắt biến mất ở cửa.(Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon.com)

Hề Thu nhìn Quỷ Vương ở giữa, ảo giác sao? Làm sao cảm thấy sư thúc vừa đi, Quỷ Vương giống như thở phào nhẹ nhõm? Lúc này nước mắt đều không chảy?

Sư thúc, quả nhiên lợi hại!

“Đúng rồi, người vừa nãy bên cạnh sư thúc… các ngươi có biết không?”

“Chưa từng thấy, nghe sư thúc gọi là Thẩm… cái gì Thẩm? Không thấy rõ, không biết là nam hay nữ?”

“Được rồi, không quan trọng, mở trận đi!”