Editor: Vi Vi
“Sư phụ, tôn giả Cô Nguyệt lại tới rồi.” Nghệ Thanh vừa thu dọn chén đũa, vừa do dự mở miệng.
“Ồ.” Người ăn no đủ đang gục xuống bàn không muốn động, miễn cưỡng đáp lại.
“Đã là ngày thứ năm rồi.” Nghệ Thanh tiếp tục nói, “Ngày qua ngày đứng ở cửa, lại không đi vào, không biết là vì sao.” Đứng thì đứng chứ, lại còn hái lá cây trên hàng rào, cái cửa kia sắp bị hắn kéo ngốc thành mảnh nhỏ rồi.
“Có thể do bị phơi bày trước mặt, nên khó tiếp thụ!” Thẩm Huỳnh không thèm để ý trở mình, tiếp tục nằm, “Thành thói quen là tốt.”
“Phơi bày?” Hắn sửng sốt, sư phụ chính xác chỉ hỏi một câu, hắn lại như lửa đốt mông chạy ra ngoài. Từ ngày đó trở đi, bắt đầu giương lên khuôn mặt như bị táo bón, mỗi ngày đứng ở cửa nhìn, “Đúng rồi, hôm đó sư phụ nói xuyên việt… Là ý gì?” Chẳng lẽ là đạo pháp cao thâm gì?
“Cái này… Giải thích hơi phiền phức.” Thẩm Huỳnh nhíu mày, hồi lâu mới nói, “Ngươi có thể hiểu đại khái là… Hắn lúc trước là đồng hương cùng một nơi với ta.”
Nghệ Thanh kinh ngạc, “Thì ra sư phụ cùng với hắn lại có nhân duyên như vậy!” Khó trách tôn giả Cô Nguyệt mỗi ngày tới đây lại không đi vào. Thì ra là gần Hương sợ Tình(*), muốn cùng sư phụ ôn lại tình cảm đồng hương.
(*): gần Hương sợ Tình: Theo mình hiểu là muốn đến gần người đồng hương lại bối rối lo lắng.
Chờ một chút!
Nếu như nói sư phụ cùng hắn là đồng hương, người sư phụ lợi hại như vậy, Cô Nguyệt nhất định đã nghe qua tên. Lúc trước muốn nhận hắn làm đệ tử là do chưa nhận ra, hiện tại đã biết, vậy hành vi của hắn bây giờ, chẳng lẽ là… Nhớ tới chuyện cũ nên sinh lòng sùng bái, muốn… Cũng trở thành đệ tử của người? (Truyện chỉ đăng chính thức tại diendanlequydon.com)
o(? Д? ) ttsu!
Lòng Nghệ Thanh cứng lại, cảm thấy uất khí đang ngăn ở ngực, nhất thời nhìn thân hình ở cửa không chút vừa mắt, hắn vừa bái sư không lâu, liền có người đỏ mắt.
Hắn nhanh chóng rửa xong chén đũa, gọi ra Linh Kiếm của mình, ùm một cái nặng nề quỳ trước bàn.
“Ngươi làm gì vậy?” Thẩm Huỳnh sợ hết hồn.
Nghệ Thanh một mặt mong đợi ngẩng đầu lên nói, “Xin sư phụ chỉ bảo đệ tử tu hành.”
Thẩm Huỳnh cứng đờ, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, tới rồi tới rồi, đầu bếp muốn bắt đầu học tài nấu nướng. Tu hành… Tu hành cuối cùng là cái gì à? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Những ngày kia giả bộ bí ẩn, hiện tại sao giả tiếp.
Σ(ttsu°Д°) ttsu
“Cái đó… Không cần gấp vậy chứ?”
“Không gấp rồi.” Hắn kiên định nói, “Vài ngày trước cảm ơn sư phụ chăm sóc, bây giờ thương thế đồ nhi đã khỏi hẳn, linh khí cũng đã khôi phục, có thể bắt đầu tu hành.”
“Ngươi… Thực sự có thể?” Đừng a, ta còn có thể chăm sóc thêm.
“Vâng!” Hắn nặng nề gật đầu, thấy Thẩm Huỳnh như bị làm khó, lại như nghĩ tới cái gì, “Thân thể sư phụ có bệnh sao?”
“Ây… Không…” Ăn no mệt rã rời có tính là bệnh nhẹ không?
Hắn thở phào nhẹ nhõm, “Mời sư phụ dạy dỗ.”
“…”
“Sư phụ đang lo lắng, không biết trình độ kiếm thuật của ta hiện tại thế nào?” Thấy nàng thật lâu không phản ứng nên Nghệ Thanh đoán, “Là thiếu sót của Nghệ Thanh, không bằng chúng ta đổi nơi khác, ta biểu diễn cho sư phụ nhìn. Ngài lại hướng dẫn bên cạnh được không?”
(Truyện chỉ đăng chính thức tại diendanlequydon.com)
“Ây… A.” Nàng có thể nói không sao?
Nghệ Thanh lập tức đứng lên, mặt đầy hưng phấn niệm pháp Quyết, theo thói quen mang Thẩm Huỳnh lên cùng ngự kiếm. Trực tiếp bay ra bên ngoài.
Huyền Thiên tông nằm ở Huyền biển, cả mốn phái lơ lửng trên mặt biển, phía dưới có hàng vạn đảo lớn nhỏ, Nghệ Thanh hướng về nơi lớn nhất trên đảo bay xuống. So với các đảo khác, nơi này địa hình bằng phangwrm chu vi mười dặm chỉ có từng mảng lớn nham thạch, chính là nơi luyện kiếm tốt.
Xem ra những ngày gần đây Nghệ Thanh kiểm tra không ít địa hình, quả nhiên là một đầu… Đệ tử chăm chỉ hiếu học.
Chẳng qua là…
“Ngươi cùng tới làm gì?” Thẩm Huỳnh quay đầu nhìn lại, một thân quần áo xanh trắng giả bộ thanh cao bám theo bọn họ bay xuống đất Cô Nguyệt.
“Ngươi quản ta!” Cô Nguyền lườm lại, cũng lười giả trang nữa, vẻ mặt nhăn nhíu hoàn toàn tự thả bay mình, “Ngươi không phải muốn dạy học sinh sao? Toàn bộ Huyền Thiên tông đều là địa bàn của ta, ta đến bên cạnh xem một chút ngươi còn muốn thu phí à?”
“…” Thẩm Huỳnh giật giật khóe miệng, tên này ăn thuốc nổ rồi hả? Bộ dạng hiện tại và lúc trước quá khác biệt.
Cô Nguyệt tức giận thật sự, hắn ở thế giới này mấy trăm năm rồi, một đường coi như thuận buồm xuôi gió, vận khí tốt đến nổ tung, tùy tùy tiện tiện tu Tiên cũng có thể đến Hóa Thần. Còn tưởng rằng cả đời đều sẽ thuận lợi như thế đi tiếp, đáy lòng cũng sắp đem mình trở thành nam chính trong các trường hợp xuyên việt. Mặc dù sao đó phát hiện sự thật của thế giới này, nhưng cũng may không có quan hệ gì với hắn.
Ngày ấy bị nói toạc ra thân phận, nói thật, hắn thật sự bị giật mình. Muốn xác nhận, lại sợ đi theo nàng xác nhận. Loại đột nhiên biết mình không phải ông trời to lớn, không phải cục cưng bé nhỏ, cảm giác này, ai biết? Ai hiểu được?
щ(゚Д゚щ)
Hắn suy nghĩ suốt năm ngày, mới miễn cưỡng đón nhận sự thật. Lúc này mới chậm rãi tỉnh táo, Thẩm Huỳnh rõ ràng cùng hắn giống nhau, cũng biết rõ nội dung cốt truyện, hơn nữa còn trước một bước giành dự định của mình. Nói cách khách, hắn TM bị chặn đồ rồi.
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Càng nghĩ càng giận, hít thở sâu mấy lần, mới đè xuống con tim tràn đầy oán khí mở miệng, “Này này, ta tìm ngươi có chuyện, ngươi trước đi theo ta trò chuyện một lát.”
(Truyện chỉ đăng chính thức tại diendanlequydon.com)
Thẩm Huỳnh sững sờ, vẫn chưa trả lời, Nghệ Thanh đã tiến lên một bước, không biết vô tình hay cố ý chắn giữa hai người nói, “Sư phụ đang muốn dạy dỗ ta tu hành, sợ là hơi bất tiện. Tôn giả nếu có việc gì, không bằng hôm khác nói.” Hừ, đừng tưởng rằng hắn không biết, có lẽ muốn nói chuyện bái sư.
Bị chặn lại khiến hắn sững sờ, ảo giác sao? Thế nào có cảm giác Kiếm Tiên tương lai đối với hắn có sát ý? Đều do họ Thẩm, nhất định là nàng nói cái gì, Kiếm Tiên mới hiểu lầm với hắn như thế, lòng thật ác.
“Ta chỉ nói một chút.”
“Sư phụ không rãnh rỗi.”
“Bọn ngươi luyện sau cũng được.”
“Việc tu hành, không thể lơ là.”
“Ta có việc quan trọng.”
“Tôn giả thứ lỗi!”
Cô Nguyệt: “…” Thẩm tâm cơ!
Nghệ Thanh: “…” Ta mới là học trò của sư phụ!
Thẩm Huỳnh: “…” Ừ, các ngươi nói thêm vài lời, liền có thể đi về ăn cơm tối.
“Được được được, các ngươi tiếp tục. Ta không nói lời nào được chưa?” Cuối cùng Cô Nguyệt không thể làm gì khác hơn là lùi về sau, liếc Thẩm Huỳnh, “Không phải muốn dạy đệ tử sao. Đừng tưởng rằng hắn không biết, ta nhìn một cái là biết người phàm ngươi biết thuật tu Tiên hay kiếm pháp mới là lạ. Vì để cho Kiếm Tiên chịu bái nàng làm sư phụ, nhất định đã nói linh tinh gì đó, giờ có cơ hồi để phơi bày, chờ Nghệ Thanh thấy rõ khuôn mặt thật của nàng, hắn trở lại nhận đệ tử cũng không muốn.
Nghệ Thanh lúc này mới cầm Linh Kiếm lên xoay người nói, “Sư phụ, kiếm pháp ta tu hành bây giờ, được đặt tên là: Đãng Thiên Quyết, chính là bộ kiếm pháp ta tự nghĩ ra, xin sư phụ chỉ bảo!”
Nói xong hắn bước hai bước về trước, bắt đầu biểu diễn kiếm pháp. Từng chiêu thức đều cực kỳ ác liệt, từng mảng lớn ánh sáng kiếm trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đảo, cát đá bay lượn khắp trên không trung. Thân hình hắn trực tiếp biến mất bên trong ánh kiếm, phảng phất đã dung nhập vào bên trong kiếm pháp.(Truyện chỉ đăng chính thức tại diendanlequydon.com)
Cô Nguyệt càng xem càng ngạc nhiên, đây chính là kiếm pháp làm nên tên tuổi của Kiếm Tiên, chỉ là chiêu thức thuần túy đã có sức mạnh như vậy, nếu cộng thêm linh khí vào chắc hẳn lợi hại hơn không chỉ gấp mười lần. Hơn nữa chiêu thức này từng chiêu đều có bóng kiếm ý, khó trách hắn có thể vượt cấp đánh bại Nhuế Mi.