-" Vân gia, một gia tộc mạnh, vô cùng mạnh, mạnh nhất cái chủng loại kia. Nói dễ hình dung một chút thì cái gọi là võ Hoàng cảnh cường giả chỉ là chân sai vặt, võ Vương cảnh đi đầy đất, võ Quân cảnh, ân, hay là không có. " Chu Tuyên có chút cảm khái
Toàn trường lâm vào yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng của từng cơn gió nhỏ thổi qua cũng có thể nghe thấy, một lúc sau khi định thần lại A Nhị la lên:
-" Làm sao có thể? "
-" Thật... thật... sao phụ thân. " Chu Vân Xương cố kìm nén rung động hỏi phụ thân mình một lần nữa
Như đã lường trước được biểu hiện của bọn hắn Chu Tuyên chỉ cười khẽ đáp:
-" Thế giới bên ngoài rất lớn, lớn hơn các ngươi tưởng rất nhiều, các ngươi cũng nên đi ra ngoài cho biết một chút đi thôi, Lam Thiên vương triều quá nhỏ bé. Xương nhi không phải con muốn gặp mẫu thân sao, đi theo Thần Nữ con sẽ gặp nàng, A Đại, A Nhị, A Tam cũng nên đi thôi, theo nàng giúp ta chăm sóc Xương nhi. "
-" Phụ thân..."
Sau khi nghe Chu Tuyên nói tâm Chu Vân Xương không khỏi thắt lại, nàng nhận thấy điều gì đó không ổn trong lời nói của cha mình.
-" Đoàn trưởng, người có ý gì, người không đi cùng chúng ta sao ?" A Đại cũng ý thức được không ổn, vội vàng nên tiếng.
-" Ta. Ta thì làm sao có chuyện gì cơ chứ. Chỉ là cảm thấy mình đã có tuổi không nên đi xa, định ở nơi này sống qua ngày... Phốc. " Lúc này tưởng như đang bình thường Chu Tuyên lại phun ra một ngụm máu đen, cả người hư thoát ngã vào người Chu Vân Xương, độc tính phát tác.
-" Phụ thân. Ngươi làm sao? " vội vàng đỡ lấy Chu Tuyên, sắc mặc của nàng tái nhợt bởi vì tưởng như đã không có việc gì Chu Tuyên lại đang dần yếu đi trước mặt nàng
-" Đoàn trưởng ngươi không sao chứ. " huynh đệ A Đại lo lắng hỏi thăm, ân tình của Chu Tuyên đối với bọn họ rất lớn, thậm chí còn là ân cứu mạng, nếu không có đoàn trưởng cũng không có bọn hắn ngày hôm nay, bọn hắn vốn không phải người quỷ kế đa đoan, hiểu được có ơn tất báo cho nên đây là chân tâm của bọn hắn.
-" Không sao, hắn chỉ là..." đang lúc Vân Yên Tử không nhịn được nói thì
-" Tất cả giữ nguyên vị trí, không được nhúc nhích, ăn cướp, à không người giữ đồ Vô Danh ở đây mong các ngươi hợp tác. "
Tiêu Dao sau một lúc nghe nén chán thì bây giờ cũng hiện thân, hắn- Độc Cô Tiêu Dao một thiếu niên tốt bụng với tiêu chí hành thiện tích đức, lấy của người giàu giữ làm của mình há có thể để người ta không hài lòng cho được.
-" Quec...quec. "
-" Vút...vút ."
Thiên địa một phút tĩnh lặng, âm thanh của mấy anh quạ đen hòa cùng tiếng gió, mọi người trầm mặc. Vân Yên Tử không nhịn được phì cười
-" Phốc... Thứ quỷ gì. "
Lần lượt từng ánh mắt quay người nhìn lại, ngay cả đang hấp hối Chu Tuyên cũng không nhịn được trừng mắt.
-" Ách... Ta ra sân phương thức không đúng sao. " Tiêu Dao cũng có chút bối dối, ánh mắt mọi người nhìn hắn có chút giống thằng hề vậy. Sau lớp mặt lạ Tiêu Dao da mặt dù cho có dày lúc này cũng có chút đỏ lên.
-" Vị huynh đệ này có khó gì sao? Tâm lí khuyết thiếu vẫn là thần kinh sai lệch. " A Đại không nhịn được quan tâm hỏi
-" Không... không có. Ngươi hỏi như vậy là có ý gì? " Tiêu Dao cái hiểu cái không trả lời.
Tính tình xốc nổi nhất A Nhị không nhịn được quát:
-" Vậy ngươi đầu óc nóng hay sao, một võ Linh sơ kỳ ngươi đi cướp võ Tông cảnh như bọn ta. Đại ca ta hỏi như vậy không đúng sao? "
-" Hình như cũng không sai. " Tiêu Dao một lần nữa trả lời.
Sau đó khí tức hắn không che dấu khí tức nữa, võ Linh cảnh đỉnh phong hiển nộ, tràng diện lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh. Đầu năm hải tử không có gì làm che che dấu dấu vui sao, yêu thích sao. Hết Trương Nhị Cẩu che giấu dã tâm, Chu Tuyên che dấu bí mật, Vân Yên Tử che dấu thực lực chân chính bây giờ lại ở đâu ra một tên kỳ lạ che dấu cảnh giới. Là chúng ta không theo kịp thời đại vẫn là tâm chúng ta quá đơn thuần rồi. Huynh đệ A Đại có chút hoài nghi nhân sinh.
-" Không có ý tứ là lỗi của ta, là lỗi của ta. Cho nên hiện tại ta có thể lấy đồ rồi chứ? " Tiêu Dao không kịp chờ đợi hỏi
-" Tiểu huynh đệ, ngươi thật thú vị, nhưng chỉ một võ Linh đỉnh phong ngươi cũng dám cầm đồ của chúng ta ? " A Tam bị thương nặng nhất, luôn trầm mặc bình tĩnh cũng không nhịn được hỏi, nên nhớ hiện tại ở đây có năm người đều từ võ Linh cảnh đỉnh phong trở lên, thậm chí còn có chiến lực của võ Tông đỉnh phong Vân Yên Tử, đã hồi phục không sai biệt nắm Chu Vân Xương, trừ hắn và đoàn trưởng bị trúng độc không thể cử động ra, hai sư huynh của hắn tuy trọng thương nhưng cảnh giới vẫn còn tại đó, đâu phải ai cũng có thể vượt cảnh giới yêu nghiệt như Vân Yên Tử ở đâu ra tiểu tử có dũng khí cướp đô vật của bọn hắn.
-" Haiz. Sao các ngươi không thử hỏi một chút nàng xem còn ổn không. "Tiêu Dao đưa mắt ra hiệu bọn chúng nhìn về phía Vân Yên Tử
-" Hử. Nàng... Vân tiểu thư. Ngươi không sao chứ? "
-" Vân cô nương...Ngươi làm sao? "
Chu Tuyên: "..."
Nghe lời hắn mọi người có chút nghi hoặc nhìn lại, lúc này bọn hắn mới nhận ra tình trạng của Vân Yên Tử. Khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng xuất hiện trên trán nàng, hô hấp của nàng có chút nặng nề.
-" Nàng a. Không sao chỉ là dính chút độc, đối với nàng không mất quá nhiều thời gian để hồi phục. Các ngươi không nên quá lo lắng. " Tiêu Dao khẽ cười giải đáp nghi hoặc của bọn họ
-" Độc... Từ khi nào? Là ngươi đã hạ độc? Bỉ ổi " A Nhị không nhịn được quát tháo
-" Ấy. Lão huynh đừng cho ta cái nồi lớn như vậy ta có thể không gánh được a. "
-" Không phải ngươi? "
-" Đúng đúng đúng đúng đúng. "
-" Chẳng lẽ là ...? "
-" Nó đó. "
-" Nàng tự hạ độc mình. "
-" Ta con mẹ nó. Ngươi nghĩ có khả năng này sao? " Tiêu Dao mặt có chút đen lại trả lời. IQ con hàng này có chút khiêm tốn hắn suýt nữa không nhịn được động thủ thông não.
-" Hình như... là không có khả năng. "
-" Ầm. " Lúc này ở một bên chứng kiến A Đại cũng không nhịn được cho hắn một đập
-" Mẹ nó, lão Nhị sao phụ mẫu sinh ra ta thông minh như vậy lại có một tên đệ đệ ngốc như ngươi chứ. "
-" Ân " Ít nói lão Tam cũng nhẹ nhàng gật đầu nhưng
-" Ngươi không thể nghĩ tới... Nàng ăn bậy bạ cho nên mới bị dính độc sao. "
-" Phốc. " Lão Tam không nhịn được phun ra một ngụm não huyết
Lần này không chỉ lão Tam mà mọi người cũng triệt để không còn gì để nói, bọn họ chợt nghĩ tới một vấn đề, A Đại A Nhị A Tam là huynh đệ ruột thịt, lão Đại lão Nhị đã như vậy rồi thì não Tam chẳng lẽ ? Toàn trường nhao nhao đưa ánh mắt nhìn về phía hắn đầy thắc mắc.
-" Các ngươi có ý gì? Làm sao lại nhìn ta? Ta cùng bọn hắn không quen. " Bị nhìn lão Tam da mặt có chút đỏ lên gặp mọi người đưa ánh mắt biểu thị ngươi hiểu không lão Tam hừ nhẹ đầy khinh thường.
-" Nàng bị dính độc là do Trương Nhị Cẩu gây ra. Hừ. "
Lúc này mọi người mới tản đi ánh mắt nghi hoặc đó.
-" Tốt. Nháo kịch dừng lại nên vào chính sự. " Tiêu Dao cũng không muốn kéo thời gian quá lâu, bởi nếu như đợi thêm chút nữa Vân Yên Tử khôi phục thì mọi chuyện sẽ trở lên rắc rối hơn vì vậy đã đến lúc...
-" Ngươi là thật định ăn cướp? " Chu Vân Xương không nhịn được hỏi bắt gặp Tiêu Dao gật đầu lúc này mọi người cũng trở lên nghiêm túc
-" Ngươi chắc chắn? " A Đại A Nhị đứng dậy nhìn về phía hắn vận chuyển linh lực, võ Tông sơ kỳ cảnh giới hiện.
Trả lời bọn hắn Tiêu Dao chỉ dùng hành động, khẽ vung tay Trấn Thiên quyền suất khẽ thì thào:
-" Liệt Địa. "
Quyền ra, không có gì đặc biệt, chẳng uy thế kinh khủng, khí tức bức người chỉ là đơn giản nhất quyền kình nhưng trong đơn giản nhất là đối với Trấn Thiên quyền lĩnh ngộ tới cực hạn, không uy lực kinh khủng hay khí tức thao thiên đơn giản là vì linh lực áp súc cực hạn, mọi sức mạnh đều dồn vào quyền, linh lực đè nén trong đó một khi ra thì lúc đó mới chân chính là Liệt Địa.
-" Ân." như nhận ra điều gì ánh mắt của Vân Yên Tử trở lên ngưng trọng xen lẫn sự kinh ngạc, nàng thấy được quyền của Tiêu Dao kinh khủng như thế nào, nàng không nghĩ tại nơi vắng vẻ như vậy lại gặp được một người không thua kém gì mình. Nhưng nàng nhận ra còn A Đại A Nhị thì không, cho nên...
-" Hừ. " Gặp Tiêu Dao thật ra tay A Đại hừ một tiếng đưa tay cản phá trông ra thì như xem thường tuy nhiên là người vào sinh ra tử nhiều lần A Đại cũng không khinh thường, hơn nữa còn có bài học của Trương Nhị Cẩu hắn lại càng để ý, linh lực của hắn bùng phát, võ Tông sơ kỳ cảnh không thể nghi ngờ sau đó dần tụ hợp lại thành một chiếc thuẫn, đúng là võ kỹ Kim Cương Bất Diệt Thuẫn mà hắn mới dùng khi nãy, có thể nói hắn dùng ra võ kỹ mạnh nhất chỉ thiếu võ hồn mà thôi, đối với người khác là đầy đủ nghiêm túc nhưng hắn hay là vẫn quá khinh thường Tiêu Dao. Quyền vừa chạm vào thuẫn. Đôi mắt A Đại cũng nhận ra hắn sai, chỉ có tiếp một quyền này mới biết quyền kinh khủng như thế nào nhưng nhận ra có chút muộn.
-" Rắc... rắc...ẦM. "
-" Hự. Phốc. " Khống quá ba giây, thuẫn phá, A Đại bay ra, không bất ngờ liên tục ho ra mấy ngụm máu, quyền ấn hiện rõ trước ngực, gánh chịu cả một thức Liệt Địa A Đại lúc này đã không biết gãy bao cái xương, thương trước chưa đi lại thêm thương mới, tí thì hẹo ( @@ )
-" Ngươi... " Thấy đại ca mình ngay cả một quyền cũng không đỡ được A Nhị sắc mặt đại biến
-" Haiz. Không phải tại ta là do hắn muốn đỡ a. Ta nói các ngươi không nhìn tên Trương Nhị Cẩu lúc nãy hay sao mà vẫn khinh thường ta. Ngươi lúc đó làm gì, còn nữa võ hồn đâu sao không sử dụng. Khinh thường ta đúng không. " Tiêu Dao giọng nói có chút bất mãn
-" Ngươi...ngươi. "
-" Ngươi cái gì mà ngươi. Ta nói không đúng sao. Các ngươi não tử đúng là không dùng được. A. Còn ngươi nữa, đúng nói chính là ngươi đừng động đấy, cha ngươi cần ngươi chăm sóc đừng bỏ mặc hắn, hơn nữa cân nặng có thể so không qua ngươi nhưng ta tuyệt đối đánh được ngươi cho nên đừng động, không lại nói ta một đại nam nhân đi bắt nạt một đại nữ tử. "
-" Ngươi. "
Chu Vân Xương nhận thấy tình hình không ổn định ra mặt nhưng hành động đó bị Tiêu Dao để trong mắt, người hắn nói cũng chính là nàng.
-" Đúng. Là ta. Các ngươi không còn gì để nói sao, người thứ nhất " ngươi " người thứ hai cũng " ngươi " ta có chút mệt mỏi a. "
-"..."
-" Bây giờ lại im lặng... Các ngươi là khinh thường ta sao ? "Tiêu Dao nói tiếp
An tĩnh loại bỏ độc trong người Vân Yên Tử cuối cùng nên tiếng:
-" Tốt ngươi muốn gì ?"
-" A. Suýt nữa quên mất. Độc đó với ngươi chỉ là chuyện vài viên đan sự tình. Cũng may còn kịp. "
dừng một chút Tiêu Dao mới trả lời
-" Ta là người giữ đồ vô thời hạn cho nên các ngươi nhanh a còn bao nhiêu khách hàng đang chờ ta, nói chuyện với ngươi lãng phí không ít thời gian rồi. Xin tôn trọng nghiệp vụ của ta một chút. "
Vân Yên Tử: "..."