Chương 22: Ta gọi Vô Danh

Đã sống gần 20 nồi bánh trưng Vân Yên Tử đây là lần đầu tiên nàng thấy ăn cướp mà nói tươi mát thoát tục như vậy lại thêm cái vẻ mặt tự hào kia khiến nàng cảm thấy bản thân mình có phải hay không có chút già.

-" Ngươi chắc chắn muốn đò vật của chúng ta sao? " Vân Yên Tử nhẹ nhàng hỏi

-" Ây. Đừng mang giọng điệu đấy ra dọa ta. Mặc dù ngươi có chút hồi phục nhưng độc của Trương Nhị Cẩu cũng không tầm thường cho nên bằng chút ấy thời gian ngươi còn chưa phải đối thủ của ta. " đáp lại nàng Tiêu Dao từ tốn trả lời

-" Ồ. Vậy sao? " Vân Yên Tử trầm giọng hỏi ngược lại cùng với đó Thần Phong Bạch Hoàng Ưng lại hiện sau lưng

-" A. Ta nói là lời thật lòng, ngươi không phải tốn công vô ích. "

Lúc này Tiêu Dao cũng không cợt nhả như trước nữa, hắn nhẹ nhàng thả ra một chút khí tức của Hắc Long nhưng chỉ là một chút thôi, phong vân biến ảo, gió nổi mây phun, yêu thú xung quanh gầm nên biểu thị tôn kính, thần phục, trong đó còn là sự sợ hãi đến tột cùng. Không phải như Thần Phong Bạch Hoàng Ưng chỉ có yêu thú loại phi hành mà là toàn bộ bất kể loại nào yêu thú đều như vậy, thậm chí chỗ sâu nhất của Vẫn Nguyên sơn mạch, nơi mà chưa ai ở Bắc vực dám đi vào, dù cho là có cũng không từng trở ra có một tiếng gầm lớn, tiếng gầm khiến cho toàn bộ Vẫn Nguyên sơn mạch vì đó mà rung động bao quát cả Vẫn Tinh hoàng triều cùng Thiên Thu hoàng triều.

Trong một tòa cung điện nguy nga rộng lớn, trên Vương tọa, một nữ tử người khoác hoàng bào, khuôn mặt bị che phủ một đoàn mê vụ, đầu đội Phượng quan khẽ nhăn mày, cái nhăn mày nếu bị nhìn thấy sẽ khiến chúng sinh điêu đứng, trên thân nàng toát ra một cỗ Đế Vương chi khí, bễ nghễ, ngạo thị thiên hạ, nhăn lại một chút rồi giãn ra, môi anh đào khẽ mở nói một câu mà chỉ có mình nàng nghe đươc:

-" Có khả năng đánh thức hắn người? Thú vị. " dừng một chút nàng truyền lệnh xuống

-" Chấn động vừa rồi không đáng ngại, mọi người không cần lo lắng. "

Thiên Thu hoàng triều sâu nhất chỗ, cũng là cấm địa của Thiên Thu hoàng triều:

-" Vị kia tỉnh giấc ? "

-" Truyền lệnh của ta mọi thứ vẫn theo kế hoạch. "

-" Tuân lệnh. " một bóng đen xuất hiện nhận lệnh sau đó tiêu thất

chỉ còn giọng nói khi nãy vang vọng lại thật lâu:

-" Thiên biến a. "

Các Vương triều xung quanh cũng vì đó mà lòng đầy bất an.

Mà lúc này nguyên nhân của náo động vẫn không hay biết về những gì mình đã gây ra bên ngoài, hắn vẫn tập chung vào trận đấu với Vân Yên Tử. Khi Tiêu Dao thả ra một tia khí tức sắc mặt của Vân Yên Tử khẽ biến, sau lưng nàng võ hồn Thần Phong Bạch Hoàng Ưng cũng vì đó mà chấn động. Mặc dù hắn mới chỉ thả ra một tia khí tức nhưng nàng không phải người ngu cũng ý thức được Tiêu Dao thật sự cường đại, khí tức vừa rồi đã không thua kém cửu phẩm võ hồn, gương mặt của nàng có chút ngơ ngác.

-" Vân cô nương... Vân cô nương. " mãi cho tới khi Chu Vân Xương gọi nàng mới hồi thần lại.

-" Ngươi..."

-" Vân cô nương ngươi làm sao? "Chu Vân Xương nghi hoặc hỏi. Bởi vì khí tức của Tiêu Dao chỉ thả ra sau đó thu lại rất nhanh hơn nữa có đối mặt với hắn Vân Yên Tử mới cảm nhận rõ ràng những người khác thì hoàn toàn không nhận ra được vì vậy Chu Vân Xương mới nghi hoặc hỏi Vân Yên Tử

-" Ta không sao. " Vân Yên Tử khẽ trả lời, hung hăng nhìn Tiêu Dao một chút, rõ ràng là hắn đeo mặt lạ nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được hắn đang cười nàng

-" Ngươi muốn gì ?" Cuối cùng nàng hay là vẫn thỏa hiệp

-" Ngay từ đầu lựa chọn như vậy thì mọi chuyện đâu phải kéo lâu như vậy a. Tất cả túi trữ vật của mọi người đưa ta. Nào. Đưa ta. " Âm thanh đầy phấn khích của Tiêu Dao vang nên, thêm vào giọng điệu đậy dụ hoặc của hắn nghe một chút, hoàn toàn không giống tiếng người a.

-" Khẩu vị của ngươi có chút lớn. " Vân Yên Tử khẽ nhíu mày.

Phải biết trữ vật của mấy người ở đây nàng có thể không để ý bởi vì cũng không có quá nhiều đồ quý vật quý giá nhưng nhẫn không gian của nàng thì không đơn giản như vậy, nàng ra ngoài lịch luyện mặc dù không mang hết toàn bộ nhưng ít cũng một phần ba tài sản của nàng a vậy mà tên này lại muốn lấy toàn bộ, dáng ăn thật đúng có chút khó coi.

Nhận ra bản thân cũng có chút tham:

-"Khụ. Khụ. một nửa trữ vật của ngươi và toàn bộ của bọn hắn, giá cuối cùng. Ân, một phần ba của ngươi và toàn bộ của bọn hắn, giá cuối cùng nếu không dù cá chết lưới rách ta cũng không nhân nhượng. " hắn ý định ban đầu là lấy một nửa nhưng nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí kia hay là thôi lấy một phần ba cho an toàn.

nghe giọng điệu của hắn Vân Yên Tử kém chút bão nổi. Xin nhờ, ta là người bị cướp có được hay không. Suy nghĩ một chút Vân Yên Tử cũng quyết định:

-" Được."

Thấy nàng cũng lựa chọn thỏa hiệp những người còn lại đành bỏ túi trữ vật ra đưa cho Tiêu Dao, người có khả năng duy nhất ngăn cản hắn là Vân Yên Tử nàng không có ý kiến bọn hắn còn biết phải làm sao. Dù sao đánh là đánh không lại.

-" Đây là cả đời tích cóp của chúng ta, cầu xin ngươi đối xử tốt với chúng. " huynh đệ A Đại lưu luyến không thôi. Chu Vân Xương vốn không định thỏa hiệp nhưng nhìn thấy cha mình hay là vẫn cắn răng đưa cho hắn túi trữ vật.

-" Ta sẽ bảo quản chúng thật tốt. Các ngươi yên tâm. " Tiêu Dao quay người đi nhưng lại nhớ ra điều gì đó vội quay lại, nở một nụ cười thật ấm áp, nhận thấy biểu hiện bất thường của hắn mọi người vội vàng đề phòng.

-" Cảm ơn. Hẹn gặp lại. "

-" Ta xx. Ngươi làm ơn tránh chúng ta càng xa càng tốt. " A Nhị không nhịn đước chửi bậy

-" Thật nóng tính đâu. "

-" Ngươi. " Lần này Vân Yên Tử nên tiếng

-" Vân cô nương có chuyện gì sao ? " Tiêu Dao từ tốn hỏi

-" Ngươi tên gì? " nàng giọng có chút nhỏ hỏi

-" A? " Tiêu Dao cho rằng mình nghe nhầm

-" Ta hỏi ngươi tên gì ?" Vân Yên Tử âm thanh to một chút, sau tấm khăn khuôn mặt của nàng đã đỏ bừng trong lòng thầm nói

-" Ngượng chết ta rồi. Ta làm sao vậy chứ? May là không ai nhìn thấy. "

Lần này Tiêu Dao hay là nghe rõ khẽ cười một tiếng đáp

-" Ta? Ừm. Vẫn là gọi Vô Danh đi. "

-" Vô Danh? Lần sau gặp hi vọng ngươi vẫn phách lối như vậy. " Mặc dù biết hắn nói không phải tên thật nhưng dù sao nàng vẫn nhớ kỹ.

-" Ta cũng hi vọng lần sau gặp lại. Lần sau rất muốn biết cảnh giới thực sự của ngươi. " Tiêu Dao khẽ cười đáp lại

-" Ân? " Vân Yên Tử có chút kinh ngạc nếu hắn nói không phải cái gì khác thì chính là cái kia.

-" Chả lại ngươi cái này, lần sau đừng để quên nó ở trong đây, nguy hiểm a. Thập đại Cổ tộc nha, có chút treo. Hahahhahaha. "

Nghe lời hắn nói không chỉ Vân Yên Tử mà cả Chu Tuyên cũng giật mình bởi vì Thập Đại cổ tộc...

*Định nghỉ tuần sau viết tiếp nhưng hay thôi, cố viết cho kết thúc cái tiểu tiết này để chuẩn bị tập chung cái tiếp theo. Tuần sau không biết hôm nào sẽ có chương a, hi vọng sẽ gõ được ít nhất ba chương đi.

Mọi người cuối tuần vui vẻ.