Tưởng như đã chạy thoát Trương Nhị Cẩu xuất hiện trước mặt hắn, toàn thân vết thương, sắc mặt tái nhợt, ở miệng vết thương máu không ngừng chảy, nhiều nhất ở chỗ cánh tay hắn chặt đứt để dùng huyết độn và nơi vết thương trước ngực do Vân Yên Tử để lại, linh lực đã cạn kiệt. Tình trạng hắn lúc này gần như đã phế muốn phục hồi không biết chờ đến ngày tháng năm nào nhưng rất may cho hắn lại rơi đúng vào nơi của một thiếu niên tốt bụng tên Độc Cô Tiêu Dao. Nhận thấy có người Trương Nhị Cẩu dùng chút sức lực cuối cùng thì thào:
-" Tại hạ bị yêu thú truy sát nhặt về một cái mạng xin vị nhân huynh giúp đỡ, tại hạ sau này tất có hậu đãi. "
-" Sao lão huynh lại nói như vậy, cứu người trong lúc khó khăn là niềm vui của ta. Lão huynh xin yên tâm tại hạ sẽ cố hết sức. " Tiêu Dao nở một nụ cười ấm áp như tia nắng ban man nhìn lấy Trương Nhị Cẩu.
-" Vậy tại hạ vô cùng cảm kích. Cảm ơn tiểu huynh đệ rất nhiều. "
-" Không có gì, lão huynh rất nhanh thôi. " Vẫn nụ cười đó, vẫn giọng nói đó nhưng lần này lại xuất hiện thêm một bóng đen phía sau lưng Tiêu Dao khiến cho khuôn mặt hắn trở nên âm u, tà ác và rồi sau đó... À mà không còn sau đó nữa.
-" Mẹ nó thật giàu. "
Lúc này từ bụi cây đi ra Tiêu Dao cười không khép được mồm, hắn vừa mượn túi trữ vật của vị lão huynh lúc nãy trong đó bao gồm ba thanh tứ phẩm binh khí hai thanh trung giai trùy thủ và một bộ cung tên hạ giai, hai lọ đan dược tứ phẩm, mỗi lọ có một viên là Sinh Cốt đan cùng một viên Phục Huyết đan đều là thượng giai, còn một số nhất, nhị phẩm đan dược, một quyển tam phẩm công pháp, một tam phẩm võ kỹ và một tứ phẩm võ kỹ, còn một cuốn tàn pháp trong đó có bao gồm bí thuật Huyết độn mà hắn mới dùng không rõ phẩm giai, một vài bình chứa độc dược, một mảnh bản đồ còn lại vài miếng linh thạch hạ phẩm cùng một số đồ linh tinh không rõ,...
Thôn phệ võ hồn cùng với ký ức của Trương Nhị Cẩu hắn cũng rõ một số chuyện, những công pháp, binh khí đan dược đều do hắn lấy được trong tàn tích hơn nữa là những hơn phân nửa là hắn phát hiện cũng không nói cho thành viên trong dong binh đoàn biết. Tàn tích là cách đây năm năm do trong một lần bị một tứ giai yêu Quân đuổi bắt cơ duyên xảo hợp mà vào, ngoài hắn ra còn có các thành viên khác trong đội trừ Vân Yên Tử ra bởi nàng mới ra nhập không lâu.
Theo ký ức của hắn dong binh đoàn mới chỉ đi phía ngoài tàn tích chưa dám đi sâu bởi bị ngăn cách bởi một bức tường sát khí cản trở mọi thứ ở bên ngoài, tàn tích giống như một chiến trường, tấm bản đồ được tìm trong tòa mộ địa trên chiến trường đó ngoài ra nơi đó còn chứa rất nhiều mộ địa hay xác của cường giả khác nhưng nếu ở lâu sẽ bị lây nhiễm sát khí đánh mất chính mình nên họ đành tạm thời rời khỏi định sau này sẽ quay lại nhưng không ngờ sau khi đi ra lại mất đi vị trí của tàn tích, cũng một phần tâm Trương Nhị Cẩu cũng không thuần bị sát khí ảnh hưởng cuối cùng dẫn đến cơ sự này.
-" Chân chính cơ duyên là tàn tích kia a. " Tiêu Dao ngữ khí có chút tiếc nuối nhưng hắn chợt nghĩ đến di tàng vị võ Hoàng nếu có thể nhờ vào đó biết một chút về tàn tích cũng không phải không thể. Việc hiện tại là lấy nửa tấm bản đồ còn lại trong tay Chu Tuyên nữa là xong, Trương Nhị Cẩu vốn định giết Chu Tuyên sau đó lấy nửa tấm còn lại nhưng không ngờ lại bị lật thuyền trong mương. Tiêu Dao ban đầu cũng không định quá liều lĩnh tranh đoạt mảnh bản đồ bởi vì Vân Yên Tử tồn tại cùng nắm là tranh đoạt xác của U Ảnh yêu lang mà thôi nhưng từ ký ức của Trương Nhị Cẩu hắn lấy được một tin tức làm tâm hắn như nở hoa. Tiêu Dao ngước mắt nên trời âm thầm cảm thán:
-" Lão huynh, huynh giúp ta một việc lớn a. Yên tâm tiếc nuối của huynh từ ta đến hoàn thành. " sau đó lại là một nụ cười ấm áp khiến đang thư giãn tiểu Độc Cô có chút mát sống lưng , mặt nạ cùng Hắc Ám võ hồn che dấu thân phận cùng khí tức từ từ biến mất chỉ để lại tiếng cười âm hiểm vang vọng.
Cùng lúc đó, sau khi để Trương Nhị Cẩu trốn thoát lòng có chút bực bội Vân Yên Tử đi đến trước mặt Chu Tuyên từ nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược đưa cho Chu Vân Xương
-" Cho hắn uống nếu không hắn sẽ chết a. "
Chu Vân Xương nghi ngờ nhìn viên đan dược trong tay mình nhưng lúc này âm thanh yếu ớt của Chu Tuyên vang nên:
-" Không sao, đưa ta. Nàng tạm thời sẽ không giết ta. "
-" Nhưng... " Dù sao Vân Yên Tử lai lịch không rõ ràng Chu Vân Xương không quá nguyện ý tin tưởng nhận thấy biểu hiện của Chu Vân Xương Vân Yên Tử chỉ im lặng tìm một chỗ ngồi xếp bằng chờ đợi.
-" Không sao. Tin ta Xương nhi. " Chu Tuyên thấy nàng vẫn không yên tâm tiếp tục an ủi ( đưa ta a, đưa ta, lão cha của ngươi sắp chết còn sợ người ta hại hay sao? Ngươi không đưa ta mới chết a, nhanh, nhanh, lão tử không chịu đựng được nữa )
Thấy phụ thân càng ngày càng yếu đi nàng cũng không còn lo lắng được mất nữa vội vàng nhét đan dược cho Chu Tuyên uống. Sau một khắc lấy lại chút khí lực Chu Tuyên yếu ớt đứng dậy, tưởng như sắp không chống đỡ được nữa thì một bàn tay mập mạp đỡ lấy hắn ân cần hỏi thăm:
-" Nghĩa... Phụ thân ngươi không sao chứ? "
-" Xương nhi... Ta... Ta không sao mau dìu ta qua chỗ nàng. " Hốc măt Chu Tuyên có chút đỏ muốn nói gì đó với nàng nhưng nhìn thấy Vân Yên Tử hay là nén lại
-" Phụ thân, nàng là...? " ngữ khí Chu Vân Xương chàn ngập tò mò
Tuy nhập dong binh đoàn từ rất sớm nhưng dưới sự che chở, bảo bọc của Chu Tuyên, mặc dù nàng hiểu chuyện nhưng tính cách nàng vẫn còn là ở độ tuối mười sáu. Nàng có rất nhiều lời muốn hỏi cha của mình nhưng lúc đó thời gian không thích hợp hiện tại khi mọi chuyện kết thúc có rất nhiều thứ nàng muốn hỏi, muốn biết, muốn cha nàng giải đáp thắc mắc nhưng chưa một câu hỏi thăm nàng thì... tâm tình của nàng có chút thất lạc. Nhận thấy điều đó Chu Tuyên vội vàng an ủi:
-" Ta xin lỗi Xương nhi, những gì con muốn biết ta chắc chắn sẽ không giấu nhưng hiện tại có thể giúp ta qua đó được không. "
-" Ân. " Nhận thấy phụ thân nàng thực sự cần thiết Chu Vân Xương khẽ gật đầu giúp Chu Tuyên đi đến trước mặt Vân Yên Tử, hành động tiếp theo của hắn càng làm mọi người kinh ngạc không thôi, Chu Tuyên quỳ xuống dập đầu với Vân Yêu Tử. Mặc dù mới không lâu hắn có quỳ xuống nhưng quỳ đến hai lần trong cùng một ngày khiến cho họ ngạc nhiên không thôi, hơn nữa bọn hắn cũng rất muốn biết lai lịch của Vân Yên Tử
-" Chu Tuyên đa tạ Vân Thần nữ cứu mạng, ân tình này Chu mỗ ghi khắc trong tâm khảm. "
-" Ngươi sao là ai? Sao lại biết Vân gia? Còn nàng là ai? Vì sao lại mang huyết mạch Vân gia hơn nữa lại không mỏng " Vân Yên Tử khẽ nói
-" Ta gọi Chu Tuyên đã từng là một trong hai mươi hộ pháp của Vân gia. Chu Vân Xương nàng... trong người nàng chảy cũng là huyết mạch của một vị thần nữ của Vân gia. "
-" Hiểu. Thì ra nàng là huyết mạch của người đó, vậy ngươi chính là tên ngốc tử kia. " Khóe miệng có chút giương nên Vân Yên Tử nói
-" Ách..."
Chu Tuyên nghe thấy nàng gọi mình là ngốc tử có mới đầu có chút mất tự nhiên nhưng chợt nhận ra điều gì đó hắn vội hỏi:
-" Ngươi... Thần nữ biết nàng. Nàng hiện tại như thế nào? Sống tốt chứ? Không bị gia tộc làm khó chứ? Nàng..."
-" Dừng... dừng. Ngươi hỏi có chút nhiều. Mà lại toàn vấn đề ta không thể trả lời, ngươi đúng thật biết chọn. " Vân Yên Tử có chút bất mãn nói
-" Ách. Do ta quá nôn nóng mong Thần nữ thứ lỗi. "
Ý thức bản thân có chút thất thố hắn vội vàng nói.
-" Không quan trọng. Ngươi nên dành thời gian cho nàng a. " Vân Yên Tử cũng không quá để ý đến vấn đề này nhưng câu nói tiếp theo của nàng khiến cho sắc mặt Chu Tuyên hơi đổi hắn biết nàng có ý gì.
Lúc này vẫn luôn bên cạnh lắng nghe Chu Vân Xương nhận thấy ánh mắt cha mình không hiểu sao trong lòng nàng không hiểu có dự cảm xấu.
-" Phụ thân... "
-" Xương nhi, phụ xin lỗi vì bao lâu nay vẫn lừa dối con, hiện tại có điều gì muốn hỏi con cứ hỏi ta đều sẽ nói ta tuyệt đối không dấu giếm nửa lời. " Nhìn Chu Vân Xương đầy trìu mến, nàng là cốt nhục của hắn vậy mà bấy lâu nay hắn không thể nhận, đã rất nhiều lần hắn không kìm nén được muốn nhận lại nàng nhưng có nhưng chuyện không chỉ muốn là được mãi cho đến tận hôm nay khi mà cái chết đã cách mình không xa hắn sợ nếu hắn không nhận nàng thì sẽ không còn cơ hội nữa.
-" Phụ thân. Nữ nhi chưa bao giờ giận người, nữ nhi cảm ơn vì người vẫn luôn bên cạnh chăm sóc, bảo vệ, che chở ta nhưng nữ nhi quả thật có chút thắc mắc. "
-" Cảm ơn con, Xương nhi. Có điều gì thắc mắc con hãy hỏi nếu biết ta sẽ trả lời. " Chu Tuyên khẽ cười, nụ cười hạnh phúc mang chút thở phào. Hắn sợ nữ nhi giận mình nhưng nàng hay vẫn là nàng, hiểu chuyện đến đau lòng.
-" Vì sao lâu nay cha không nhận ta? Mẫu thân ta là ai? Nàng hiện tại ở đâu? Vì sao lại không ở cùng Người. " Khi hỏi câu này Chu Vân Xương trong lòng có chút bồn chồn, hai tay đan chặt vào nhau, vấn đề này nàng vẫn luôn ấp ủ lâu nay nhưng không biết hỏi ai nhưng hôm nay cuối cùng nàng cũng đã tìm được.
-" Nếu ta nhận con thì con sẽ hỏi ta những câu như hiện tại, những câu ta không thể trả lời được. Nhưng hiện tại điều đó không phải vấn đề quá lớn. Mẫu thân của con, nàng gọi Vân Tu Hoa. Nàng có lẽ ở Vân gia đi. Nàng không ở với ta cũng là vì ta a. " Khóe mắt Chu Tuyên khẽ rơi xuống một giọt nước mắt.
-" Phụ thân người rất nhớ mẫu thân? Vân gia, họ là ai? Rất lợi hại sao? Có cách nào mang mẫu thân trở lại không? " Nhận thấy giọt nước mắt từ phụ thân ngữ khí của Chu Vân Xương có chút gấp gáp.
-" Vân gia..." Chu Tuyên lâm vào hồi ức
*Haiz. Rất muốn rút ngắn những vấn đề phụ này lại nhưng cây bút mới như mình thì biết làm sao cho hợp lý a. Khó. Khó. Khó
Đành cố gắng viết bốn chương một ngày để đi vào cốt truyện nhưng hình như vẫn hơi xa xôi. Đã hết sức, tuần sau viết gõ tiếp vậy!!!