Gương mặt của Trương Nhị Cẩu đầy sợ hãi, hắn run giọng hỏi:
-" Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? "
-" Điều đó quan trọng sao ?" Vân Yên Tử từ tốn hỏi lại.
Lúc này vốn đang sợ hãi Trương Nhị Cẩu cưỡng ép cắn lưỡi tỉnh lại thoát khỏi uy áp từ cửu phẩm võ hồn, hai tay hắn nhiều hơn hai thanh trùy thủ hơn nữa đều là tứ phẩm.
Tiêu Dao:" ... "
Đọa Lạc Hắc Nha võ hồn cũng vì vậy mà tỉnh lại đôi mắt băng lãnh chứa đầy sát khí quan sát Vân Yên Tử sau đó Trương Nhị Cẩu từ từ tan ra sau đó biến mất chỉ để lại một câu nói vang vọng:
-" Đúng. Không quan trọng. Ta cũng muốn thử xem sức mạnh của cửu phẩm võ hồn mạnh như thế nào. Ta cũng không tin ngươi đủ sức duy trì cửu phẩm võ hồn. "
Vân Yên Tử lúc này cũng vô cùng bất ngờ, nàng không nghĩ đến Trương Nhị Cẩu có thể thoát ra khỏi uy áp của Thần Phong Bạch Hoàng Ưng, tuy nhiên nàng cũng lấy lại tinh thần rất nhanh, tay phải nắm chặt Phong Sương kiếm, đôi mắt không ngừng quan sát xung quanh tìm kiếm thân ảnh của Trương Nhị Cẩu, nói hắn biến mất là nhờ một loại võ kỹ ẩn nấp nào đó bởi vì nàng vẫn có thể sát khí của hắn xung quanh tuy ẩn hiện không rõ nhưng là hắn vẫn tồn tại. Bỗng nhiên như nhận thấy thứ gì nàng tránh sang một bên.
-" Xẹt. " Một thân ảnh lướt qua khiến Vân Yên Tử hơi nhăn chán lại nhìn nơi góc áo đã bị một vết cắt nhỏ do trùy thủ gây nên. Hai chân mày nàng hơi nhíu lại sau đó lùi lại một bước cùng lúc đó một vết dao găm xuất hiện nơi chỗ nàng đang đứng.
-" Hahahhahah..." Tiếng cười đắc ý của Trương Nhị Cẩu vang nên sau đó là giọng nói đầy mỉa mai:
-" Cửu phẩm võ hồn cũng chỉ như vậy còn không phải không phát hiện được ta sao. Ngươi không phải cao cao tại thượng xem thường ta sao, ngươi không phải rất mạnh sao ngươi thử tìm ta một chút a. "
-" Cha. Nàng sẽ không sao chứ. " nhìn thấy tình cảnh không mấy tốt đẹp Vân Yên Tử, Chu Vân Xương không nhịn được hỏi vốn đang sắp không chịu được Chu Tuyên. Hắn cũng chỉ cho nàng một ánh mắt yên tâm sau đó lại không nhịn được ho ra máu.
Sau đó là liên tiếp những tiếng gió đi cùng với là những tiếng chém của dao găm, mặc dù Vân Yên Tử đã rất tập chung nhưng chiêu thức của Trương Nhị Cẩu vô cùng quái dị, khó nắm bắt, trên quần áo của nàng lúc này cũng đã có không ít vết cắt do hắn gây nên. Chợt
-" Xoẹt ."
-" Cẩn thận a. " A Nhị không nhịn được hết lên.
Nơi cánh tay của Vân Yên Tử nhiều hơn một vết máu, mặc dù cảm giác của nàng vô cùng tốt lại có cửu phẩm võ hồn trợ giúp khiến giác quan nhanh nhạy nên chí ít là gấp mười lần nhưng cũng không thể tránh khỏi bị thương do công kích của Trương Nhị Cẩu. Nhận thấy bị thương Vân Yên Tử hắn không nhịn được mở miệng chế giễu:
-" Vân tiểu thư không sao chứ? Ta ở đây ngươi tới bắt ta a. Ngươi ngược lại cho ta thấy sức mạnh của ngươi, tại hạ vinh hạnh vô cùng. "
Vân Yên Tử cũng không để ý đến lời chế giễu của Trương Nhị Cẩu, Hơi nhăn mày một chút chợt nàng nhận ra điều gì đó, nếu có thể nhìn được sau tấm vải che mặt có thể nhận ra nàng đang cười, Hai mắt nàng nhắm lại.
Nhìn thấy cử động của nàng Tiêu Dao khẽ thì thào:
-" Kết thúc..."
Hành động của Vân Yên Tử khiến cho ai cũng bất ngờ, vốn dĩ mở mắt đã không bắt được Trương Nhị Cẩu thân ảnh giờ đây còn nhắm mắt lại thì khác gì đưa thân vào miệng cọp. Trương Nhị Cẩu khóe miệng hơi nhếch hắn cũng nghĩ là nàng chấp nhận buông tay, hắn nắm chặt trùy thủ chuẩn bị kết thúc, kết cục tưởng như đã định nhưng dị biến xảy ra. Trái ngược với tưởng tượng của mọi người, tưởng như buông tay Vân Yên Tử một kiếm chém ra, một kiếm này chẳng có đích đến đơn thuần là chém ra mà thôi nhưng tưởng như không có gì một kiếm thì:
-" Rắc ... rắc... rắc. " cảnh vật xung quanh vỡ ra, Trương Nhị Cẩu thân ảnh cũng hiển hiện, khuôn mặt hắn trắng bệch, hai mắt lóe lên từng tia nguy hoặc, hắn cũng không nhịn được hỏi:
-" Tại sao ngươi có thể thoát khỏi ? "
-" Ngươi nhìn bọn hắn. " Câu nói tưởng như không giải thích gì nhưng kỳ thực đã giải thích toàn bộ. Nghe lời nàng nói hắn nhìn về phía Chu Tuyên đám người.
Lúc này huynh đệ A Đại, Chu Tuyên, Chu Vân xương khuôn mặt trắng bệch, trên trán giọt giọt mồ hôi đang lấm tâm tuy nhiên ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Vân Yên Tử bởi vì từ nãy giờ bọn hắn thấy hai người chỉ đứng yên một chỗ cho đến khi Vân Yên Tử chém ra một kiếm mặc dù không trúng vào Trương Nhị Cẩu nhưng hắn đột nhiên thổ huyết làm cho họ không hiểu chuyện gì xảy ra.
-" Là Thần Phong Bạch Hoàng Ưng. Do ta sơ suất, không ngờ chỉ có một điểm nhỏ như thế ngươi có thể phá được ảo cảnh của ta. Ta đánh giá thấp ngươi Vân Yên Tử. "
-" Không, sai lầm lớn nhất của ngươi là để họ nói. Ta vốn dĩ không chú ý đến bọn họ nhưng ngươi lại để họ mở miệng điều đó đã khiến ta nhận ra. Chỉ bốn tên võ Tông cảnh trọng thương võ hồn cao nhất là ngũ phẩm muốn mở miệng dưới uy áp của cửu phẩm võ hồn là không thể. "
-" Đúng là tự mình hại mình a. " Trương Nhị Cẩu cười thảm một tiếng
-" Huyễn cảnh của ngươi cũng không tồi lại có thể gây thương tích cho ta. Nhưng nên kết thúc. " Vân Yên Tử một lần nữa thôi động Phong Sương kiếm
-" Còn quá sớm để nói kết thúc. Hôm nay thù này Trương Nhị Cẩu ta nhớ kỹ. " Nói đoạn hắn hung hăng kéo một tay mình xuống sau đó
-" HUYẾT ĐỘN. " Cánh tay bị hắn kéo đứt tan biến dần thành từng giọt huyết sau đó là bản thân hắn cũng hóa thành từng giọt huyết tan biến dần vào không khí.
-" Bí thuật Tà giáo. " Vân Yên Tử thở dài một hơi nàng cũng không ngờ Trương Nhị Cẩu vẫn còn thủ đoạn như vậy.
Huyết độn là một bí thuật vô cùng cổ lão của Tà giáo, hi sinh một bộ phận cơ thể lấy huyết làm dẫn dung nhập vào đó rồi theo đó mà tan biến ngẫu nhiên đến một nơi nào đó. Mà Tà giáo là một thế lực không tầm thường, thủ đoạn tàn ác đều là một đám nhân loại biến chất tập hợp lại, không chuyện ác nào không làm hơn nữa thế lực rộng lớn phân bố khắp đại lục, mà lại cũng không hề yếu trái lại vô cùng cường đại dù cho đã từng bị nhiều thế lực lớn liên hợp thảo phạt nhưng cũng không thể diệt trừ toàn bộ trái lại bọn hắn càng trở nên khó đoán, ẩn nấp càng sâu. Nếu Việt Linh đại lục là một sinh linh thì Tà giáo chính là vi khuẩn gây bệnh. Đặc biệt là Tà giáo giáo chủ không những vô cùng cường đại lại vô cùng bí ẩn, chí ít chỉ cần hắn còn một ngày thì Tà giáo bất tử.
-" Tên này có chút nguy hiểm. " Tiêu Dao cũng có chút đề phòng đối với tên Trương Nhị Cẩu này, không chỉ tàn nhẫn, xảo trá, thủ đoạn cũng không hề ít một chân tiểu nhân, nếu như là kẻ địch hắn sẽ không do dự tìm mọi cách giết chết không để lại mầm họa sau này. Tiêu Dao không sợ đối đầu với anh hùng dũng cảm đương đầu, hắn càng để ý hơn đến những tên như Trương Nhị Cẩu những tên không từ thỏa đoạn như vậy mới thật sự là kẻ đáng sợ.
-" Nhưng võ hồn của hắn có chút đặc biệt a, thật thèm nha. " lúc này Hắc Ám võ hồn hơi động biểu đạt đồng ý.
-" Xoạt." âm thanh đánh gãy dòng suy nghĩ của Tiêu Dao, âm thầm vận chuyển linh lực quay sang thì...
-" Ơ... ngon. "