Chương 18: Thần Phong Bạch Hoàng Ưng

Thiên địa đang lắng lại sau trận chiến thì lúc này đây gió lại nên, bắt đầu thật nhẹ nhàng bình tĩnh nhưng cứ từ từ gió càng ngày cành mạnh, linh lực tụ lại trên thanh kiếm ngày càng mạnh, gió cũng vì đó mà nên theo từ ban đầu chia rẽ tản ra trong khắp thiên địa nhưng rồi sau đó tụ lại xung quanh người Vân Yên Tử, từng đợt gió như hóa thành những tia kiếm quay xung quanh nàng rồi dần dung nhập vào kiếm, vốn chỉ tiếp cận võ Tông hậu kỳ cảnh chiêu thức giờ đây lại tiếp tục không ngừng tăng lên, càng lúc càng tiếp cận Tông cảnh đỉnh phong, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy kiếm chiêu đạt đến võ Tông đỉnh phong chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Lúc này nhìn xem diễn biến cuộc chiến Tiêu Dao buông xuống ánh mắt ngón trỏ khẽ vươn ra xoa đầu tiểu Độc Cô nhẹ nhàng nói:

-" Lại là Thế. Thật ngu ngốc khi lựa chọn phòng thủ. " hiểu ý của Tiêu Dao nó khẽ gật đầu biểu thị đồng ý

Tiêu Dao cũng hiểu được Trương Nhị Cẩu vì sao lựa chọn phòng thủ đơn giản hắn nghĩ rằng Vân Yên Tử chỉ là võ Linh đỉnh phong, linh lực của bản thân nàng không thể bằng được một võ Tông trung kỳ như hắn, một kích này tuy mạnh nhưng tiêu hao cũng lớn vô cùng hắn chỉ cần chịu đựng qua thì coi như không cần hắn ra tay thì nàng cũng bị ảnh hưởng bởi độc mà không sử dụng được linh lực qua đó chiến thắng nằm chắc trong tay hắn. Ý nghĩ không bảo không đẹp bởi vì chính Tiêu Dao khi giao chiến với yêu thú mỗi khi chúng nó lựa chọn dùng chiêu thức có uy năng lớn hắn cũng lựa chọn phòng thủ hay lui tránh, đặc biệt yêu thú mạnh mẽ hơn hắn hắn sẽ từ từ tiêu hao. Hơn nữa chỉ riêng chiêu kiếm ban đầu với cảnh giới võ Tông trung kỳ thêm tứ phẩm binh khí thì hoàn toàn không có vấn đề gì, đáng tiếc Vân Yên Tử lại lĩnh ngộ được Thế, kiếm chiêu của nàng lúc này đây đến chính Tiêu Dao cũng cảm thấy có chút treo.

Nhưng có một lần hắn từng giao chiến với tam giai hậu kỳ yêu thú có thực lực tương đương với võ Tông hậu kỳ Hỏa Vân báo khi nó sử dụng đại chiêu cũng vận sức phát động hắn cũng lựa chọn phòng thủ để biết được giới hạn bản thân nhưng không ngờ con Hỏa Vân báo lại ngộ ra bản mệnh kỹ, chiêu nó dùng cũng là bản mệnh kỹ đó công kích của nó cũng vì thế có thể sánh ngang với tam giai đỉnh phong rồi thiếu chút nữa phải đổi nhân vật chính, cũng may hắn phúc lớn kịp thời nuốt một viên đan dược Bàn Tử cho nên nhặt về một cái mạng. Từ đó hắn cũng rút ra kinh nghiệm khi đối thủ sử dụng đại chiêu hoặc chạy hoặc là phá nếu không kịp thì dùng chiêu thức mạnh vạn bất đắc dĩ mới nghĩ đến phương án phòng ngự. Dĩ nhiên mấy tên da dày thịt béo không được tính.

Tình trạng hiện của tên Trương Nhị Cẩu cũng không khác hắn là bao thậm chí nguy hiểm hơn khí Vân Yên Tử lại lĩnh ngộ được Thế, nếu ngay từ đầu hắn lựa chọn tạm thoát chờ chiêu thức đi qua hay phá rối gây ảnh hưởng tới khả năng tụ linh lực của Vân Yên Tử khiến nàng bị gián đoạn thì tình trạng của hắn cũng không kém như hiện tại nhưng rất tiếc hắn không nhận ra, dù cho hiện tại hắn có nhận ra cũng đã muộn, chiêu thức của Vân Yên Tử đã hoàn thành. Vân Yên Tử khẽ thì thầm như cho bản thân nghe cũng là cho toàn bộ mọi người nghe:

-" Kiếm tên Phong Sương. Ta ngộ Phong chí thế. Thức tên Hóa Phong trảm. Ngươi đỡ thử một chút? "

Lúc này cho dù là đồ đần Trương Nhị Cẩu cũng nhận ra tình cảnh của mình lúc này, hắn cố gắng nở ra một nụ cười dĩ hòa vi quý nhấy:

-" Vân tiểu thư không cần nóng giận, mọi chuyện có gì từ từ nói, bình tĩnh bình tĩnh Trương mỗ ở đây xin tạ tội với Vân tiểu thư. "

-" A. Vô ích. Từ lúc ngươi hạ độc ta thì mọi chuyện đã không thể vãn hồi. Cho nên, ngươi phải chết. " Vân Yên Tử từ tốn nói sau đó kiếm trong tay nàng động.

Một chém mà ra, gió xung quanh nàng cũng ngưng tụ thành một thanh kiếm, những cơn gió nhẹ xung đi theo hòa tan vào kiếm chiêu, từng tia kiếm vút qua, từng vết kiếm liên tiếp hiện nên trên mặt đất như là minh chứng cho thấy chúng nó đã từng đi xuất hiện và đi qua. Tốc độ càng ngày càng nhanh, thế kiếm ngày càng mạnh mẽ, linh khí cũng vì thế bị từng tia phong kiếm bé nhỏ cắt ra thành từng mảnh, một kiếm này uy lực tuyệt luân, kiếm chiêu không hoa mĩ nhưng cũng chẳng đơn điệu, Hóa Phong kiếm tên như ý nghĩa, trong kiếm có phong trong phong có kiếm, mới đầu nhẹ nhàng cho đến khi hóa thành phong bạo, một kiếm này không nói đến võ Tông cảnh vô địch nhưng cũng không kém nhiều.

-" Ngươi làm tuyệt như thế sao... Vậy ta cũng muốn xem một chút một võ Linh như ngươi giết ta như thế nào. " biết nàng sẽ không thỏa hiệp Trương Nhị Cẩu cũng không trần chừ, tam phẩm võ hồn Âm Ảnh tước hiện, tứ phẩm binh khí thôi động đến cực hạn.

Một kiếm đến

-" OANH... Rắc... rắc. ẦM... Phốc..."

Thiên địa vì đó mà chấn động, từng đợt kiếm phong liên miên không dứt, âm thanh va chạm, âm thanh phá toái vang vọng. Khói bụi dần dần lui tán

-" Vậy mà vẫn còn sống. " Tiêu Dao có chút kinh ngạc bởi kiếm chiêu vừa rồi của Vân Yên Tử đã đạt tới võ Tông đỉnh phong, mặc dù có được tứ phẩm binh khí nhưng binh khí của Trương Nhị Cẩu chỉ là hạ giai, cho là hắn may mắn còn sống chí ít cũng tàn phế a. Tiêu Dao đang trầm tư suy ngẫm thì tiểu Độc Cô bỗng ra hiệu cho hắn nhìn tiếp.

-" A... Võ hồn của hắn..."

Lúc này chống đỡ toàn bộ Hóa Phong trảm Trương Nhị Cẩu lúc này trên thân hắn chàn ngập vết thương lớn nhỏ do phong kiếm gây ra, quần áo rách nát vẫn còn lại dấu vết của kiếm chiêu, trên tay hắn tứ phẩm binh khí đã phá toái từ lúc nào, giữa ngực là một đường kém dài từ gần sát cổ tới bụng tuy sâu nhưng không phải là vết thương đủ để chí mạng, miệng không ngừng ho ra máu, hắn đã trọng thương tuy vậy nhìn vào võ hồn sau lưng hắn lúc này thì mọi chuyện không đơn giản kết thúc như vậy.

Vân Yên Tử lúc này cũng vô cùng kinh ngạc, nàng không nghĩ Trương Nhị Cẩu sau khi gánh chịu toàn bộ Hóa Phong trảm mới chỉ dừng lại ở trọng thương, tuy bất ngờ nhưng nàng cũng rất nhanh nhìn ra vấn đề.

-" Võ hồn của ngươi không phải tam phẩm? "

-" Hahahhah... hahahhahahahhaha."

Trương Nhị Cẩu cười, hắn cười vô cùng thỏa mãn, cười điên cuồng, hai mắt hắn chất chứa sát khí hắn cũng không che dấu đáp:

-" Đúng. Võ hồn của ta không phải tam phẩm Âm Ảnh tước mà là ngũ phẩm biến dị Đọa Lạc Hắc Nha ngụy trang thành. Sao? Bất ngờ không? Kinh hỉ không? Ngươi lúc này nên cảm thấy hối hận vì không hợp tác với ta Vân Yên Tử, đáng tiếc bây giờ ngươi có hối hận cũng đã muộn. "

Dừng một chút hắn lại nói;

-" Không sao. Nếu ngươi cam nguyện trở thành đầy tớ của ta, nghe ta sai bảo, làm ấm giường cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Ngươi đừng cảm thấy không phục, ngươi lên nhớ ta còn có võ Hoàng truyền thừa, tương lai sẽ trở thành cường giả võ Hoàng cảnh, theo ta ngươi nên cảm thấy tự hào. "

-" A. " Đáp lại hắn Vân Yên Tử chỉ khẽ cười.

-" Hử. Ngươi cười cái gì. Ta nói sai sao ? "

-" Haiz. Vô chi hài tử a. " Tiêu Dao không nhịn được mở miệng cảm khái tuy Trương Nhị Cẩu sở hữu biến dị võ hồn hơn nữa còn có khả năng ngụy trang khiến hắn có chút bất ngờ nhưng chỉ dừng lại ở bất ngờ mà thôi. Hắn cảm thấy Trương Nhị Cẩu mặc dù dấu rất sâu, cũng rất khôn khéo nhưng hắn lại quên mất Vân Yên Tử cũng chưa dùng võ hồn, với những gì nàng đã thể hiện, từ võ kỹ, binh khí hay chiến lực có cái nào là tầm thường. Tiêu Dao cũng có chút thắc mắc Trương Nhị Cẩu lấy tự tin ở đâu ra mà muốn Vân Yên Tử làm ấm giường. Đúng lúc này Hắc Ám võ hồn đột nhiên rục rịch muốn hiện ra khiến Tiêu Dao có chút kinh ngạc.

-" A... ngươi... làm sao? "

-" Hhh ."

Vân Yên Tử luôn bình tĩnh lúc lạnh lùng cũng không nhịn được bị chọc cười, lắng lại một chút nàng nói:

-" Ngươi lấy đâu ra can đảm muốn ta thành nô tì? Muốn ta nghe lời còn muốn ta làm ấm giường? Là ai cho ngươi tự tin, là võ hồn sau lưng ngươi hay là ai khác? Nói, ta cam đoan giết không chết hắn. " Sau một câu nói sát khí của Vân Yên Tử lại tăng lên một phần, nàng giận, thật giận, dù trong gia tộc cũng chưa có ai giám to tiếng với nàng dù chỉ một chút chứ đừng nói là khiến nàng làm tay sai.

-" Ngươi? " Trương Nhị Cẩu đang muốn hỏi thì im bặt lại. Hai mắt hắn trừng lớn sợ hãi, đôi chân như nhũn ra, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu, hắn cuối cùng cũng nhớ đến hắn bỏ sót một vấn đề vô cùng quan trọng, một sai lầm chết người mà không nên mắc phải đó là Vân Yên Tử chưa từng sử dụng võ Hồn, chiến lực của nàng khiến hắn quên mất rằng nàng cũng sở hữu võ hồn.

Lúc này sau lưng Vân Yên Tử một võ hồn đang dần hình thành hơn nữa càng ngày càng lớn, một trượng, hai trượng cho tới lúc bao phủ hai mươi tám trượng mới dừng lại (~90 mét). Một Ưng thân ảnh trắng toát xuất hiện sau lưng, sải cánh to lớn khiến phạm vi gần ba mươi trượng xung quanh, ngoại trừ đôi mắt đen nhánh mở ra sắc bén quang mang thì toàn bộ thân thể nó là một màu trắng cho dù hai chân cũng không ngoại lệ, bốn vuốt sắc nhọn tỏa ra bạch quang, khí tức vô cùng cường đại. Ưng nhãn từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ như một vị vua quan sát chúng sinh, dù chỉ là võ hồn nhưng trên thân kiêu ngạo khí tức không biến mất, thiên địa như bởi vì đó mà thần phục. Vô số yêu thú gầm nên biểu thị sự kính trọng với một vị vua, đặc biệt phi hành loại yêu thú thì đều nằm rạp xuống thần phục. Đọa Lạc Hắc nha tuy là võ hồn không có linh trí nhưng không tránh thoát từ bản năng cúi đầu.

Ban đầu là võ Linh cảnh đỉnh phong Vân Yên Tử khi võ hồn hiện khí tức của nàng cũng không ngừng vì đó mà tăng, tuy bề ngoài vẫn là võ Linh đỉnh phong nhưng khí tức đã không kém gì võ Tông cảnh hậu kỳ.

-" Đây là... Cử... Cửu... Cửu phẩm võ hồn. " Trương Nhị Cẩu lúc này đã không kìm được sợ hãi mà quỳ rạp xuống. Nên nhớ dù là võ hồn nhưng võ hồn là hình thành trong phạm trù tồn tại. Uy áp từ võ hồn Vân Yên Tử là hàng thật giá thật cửu phẩm cho nên biểu hiện của hắn cũng không có gì lạ. Không chỉ là hắn, huynh đệ A Đại, Chu Vân Xương, Chu Tuyên cũng không ngoại lệ, dù cho Vân Yên Tử không có ý nhằm vào bọn họ nhưng chỉ là một tia uy áp của cửu phẩm võ hồn cũng đủ để họ không chịu nổi.

-" Không sai. Võ hồn của ta là cửu phẩm Thần Phong Bạch Hoàng Ưng. Thế nào? Ngoài ý muốn không? Bất ngờ a? Kinh hỉ a? "

-" Phốc... Nàng có chút cá tính a " lúc này đang quan sát Tiêu Dao cũng không nhịn được phì cười vì câu nói của Vân Yên Tử. Lúc này Hắc Ám võ hồn một lần nữa hiện hơn nữa lần này nó như có linh tính muốn Tiêu Dao giúp nó cái gì đó.

-" Ngươi... Muốn nó a? "