Tiếng nói của đoàn trưởng vang lên khiến cho tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên trong đó bao gồm cả đang quan sát nữ tử vũ mị, Tiêu Dao thậm chí ngay cả chính nữ tử mập mạp Chu Vân Xương cũng bất ngờ.
-" Câu chuyện càng ngày càng thú vị. " Độc Cô Tiêu Dao khóe miệng có chút giương lên, hắn cũng không ngờ đến chuyện lại có thể đi đến bước này.
Luôn suy nghĩ kĩ càng, cẩn thận, nhẹ nhàng Chu Vân Xương khuôn mặt ngơ ngác, hai mắt lóe lên ngờ vực, nàng chưa lấy lại tinh thần từ những gì mình nghe thấy. Từ lúc sinh ra nàng đã không biết được cha mẹ mình là ai, chỉ biết nàng được vợ chồng một người nông dân ở một thôn trấn nhỏ thu dưỡng khi nên mười tuổi nàng được " tình cờ " ghé ngang Chu Tuyên cũng là trung niên đoàn trưởng nhận thấy nàng có thiên phú tu luyện mà thu nhận làm nghĩa nữ kết nạp vào dong binh đoàn bước vào con đường tu luyện. Hắn dạy nàng mọi thứ từ cách tu luyện, chiến đấu đến những việc bình thường nhất như nấu cơm, giặt giũ cũng là hắn dậy nàng. Hắn luôn giành những gì tốt nhất cho nàng sau mỗi lần kết thúc một chuyến đi hay nhiệm vụ. Cũng đã có lúc nàng thắc mắc vì sao hắn tốt với nàng như vậy hắn chỉ phá lên cười trả lời bâng quơ:
-" Ta vốn không con cái thu nhận như ngươi một cái nghĩa nữ thiên phú tu luyện tốt lại chăm chỉ hiểu chuyện như vậy tốt với ngươi một chút cũng là nên a."
Hắn chưa bao giờ trách mắng nàng, lúc nào cũng quan tâm, lo lắng, dù cho nằng bị thương dù là vết thương nhỏ nhất hắn cũng sốt sắng vô cùng những lúc như vậy hắn thường nói:
-" Nữ nhi ngươi không được có mệnh hệ gì a, ta dày công vun đắp ngươi tốn nhiều tài sản vô cùng chí ít cũng chả lại ta rồi hãy đi a."
Những lúc như vậy nàng chỉ biết cười mà, nàng cho rằng hắn chỉ nói vui nhưng nàng chưa bao giờ để ý ánh mắt của hắn nhìn luc nàng bị thương cả hoặc có nhìn thấy thì nàng cũng không quá để ý. Nhưng từng có lúc nàng thật sự mong muốn hăn là cha nàng, nàng mong muốn gọi hắn một tiếng phụ thân mà không phải nghĩa phụ. Tưởng như ước muốn chỉ là ước muốn vậy mà giờ đây điều đó trở thành hiện thực. Có điều nó đến thật không đúng lúc, nàng từng suy nghĩ rất nhiều về một ngày nào đó nàng sẽ được gặp cha mẹ, nàng từng tưởng tượng ra rất nhiều khung cảnh nhưng trong hoàn cảnh hiện tại thì nàng chưa bao giờ nghĩ tới và cũng không mong nghĩ tới.
Sau khi nói ra câu này Chu Tuyên thở phào, câu nói như chút bỏ mọi gánh nặng mà bấy lâu nay hắn phải chịu đựng, hắn đã kìm nén bí mật này rất lâu, hắn không có ý định nói ra nhưng giờ phú này, giây phút hiện tại hắn sợ nếu hắn không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa:
-" Xương nhi. Cha xin lỗi. Đáng ra ta phải nói câu nói này sớm hơn nhưng... Haizz. "
-" Cha! " Âm thanh yếu ớt vang nên, nàng có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi nhưng cuối cùng cũng chỉ gói gọn trong một từ đơn giản nhưng lại là tiếng nói đã cất dấu trong lòng nàng bấy lâu nay.
-" Hahha. Các ngươi rõ rồi chứ. Nàng Chu Vân Xương là con của đoàn trưởng chúng ta Chu Tuyên. Các ngươi hiểu rõ vì sao hắn luôn để cho nàng sau cùng mà để chúng ta lên trước, chiến lợi phẩm của chúng ta phần lớn đều cho nàng rồi chứ. " Trương Nhị Cẩu nở một nụ cười âm lãnh đạo.
-" Hừ. Thì tính sao. Cho dù nàng không phải nhi nữ của đoàn trưởng thì chúng ta vẫn coi nàng là tiểu thư. Huống hồ cha bảo vệ con là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa đoàn trưởng cũng chưa bao giờ bạc đãi chúng ta, Tiểu Xương nàng cũng đối với chúng ta rất tốt, chỉ có tên súc sinh như ngươi mới coi đó là bất công. " A Đại khinh thường nói
-" Thật nhỏ mọn. " A Nhị tiếp lời
-" Đúng đúng đúng đúng đúng. " Đây là đang trọng thương trúng độc A Tam.
Nghe bọn hắn kẻ xướng người họa sắc mặt Trương Nhị Cẩu đen lại cười lạnh nói:
-" Ba tên đần độn. "
-" Không sao, các ngươi cuối cùng cũng nên đi thôi a, ta tiễn các ngươi một đoạn coi như tình nghĩa lâu nay của chúng ta. " nói đoạn hắn giơ mũi tên đầu tiên vào trung niên đoàn trưởng.
-" Không thú vị. " âm thanh mang chút tiếc nuối của Tiêu Dao vang lên
Tưởng chừng như sẽ kết thúc nhưng quả thật trời đất có đức hiếu sinh a, vạn đầu tử luôn có một đầu sinh a. Lúc này trung niên đoàn trưởng dùng hết sức lực còn lại đứng dậy, nhìn thấy biểu hiện của hắn Trương Nhị Cẩu chỉ cười khẩy:
-" Đừng làm cái gì tốn công vô ích, nên kết thúc. "
-" RẦM !" Chu đoàn trưởng đột nhiên quỳ xuống, mà phương hướng quỳ xuống là chỗ nữ tử che mặt dáng người mà quỷ đang nấp. Hắn như dồn toàn bộ khí lực vào lồng ngực, ba câu vang vọng trời xanh phát ra:
-" CẦU XIN THẦN NỮ CỨU NÀNG. NÀNG LÀ HUYẾT MẠCH VÂN GIA. "
-" CẦU XIN THẦN NỮ CỨU NÀNG. NÀNG LÀ HUYẾT MẠCH VÂN GIA. "
-" CẦU XIN THẦN NỮ CỨU NÀNG. NÀNG LÀ HUYẾT MẠCH VÂN GIA. "
Nói xong trung niên cả người hư thoát, lại nôn ra mấy ngụm máu, hơi thở bắt đầu yếu dần nhưng ánh mắt hắn vẫn mang vẻ cầu xin nhìn về phía nữa tử vũ mị đang nấp. Lúc này ba câu nói vẫn vang vọng bên tai mọi người, dù không hiểu nhưng ít nhất vẫn nhận thấy trong câu nói đó là hi vọng, yêu thương của một người cha.
Mà vẫn luôn nắm quyền chủ động Trương Nhị Cẩu sau khi nghe trong lòng đầy bất an nhưng rồi lại bỏ qua, kế hoạch hắn đã ấp ủ rất lâu ngày hôm nay đã có cơ hội thực hiện, bây giờ hoặc không bao giờ. Là hắn phát hiện ra hang ổ của hai chi yêu Quân, là hắn tìm cách dụ dỗ bọn chúng đánh nên, cũng là hắn " phát hiện " hai con yêu thú đại chiến, mất rất nhiều thời gian công sức mới có thể thuyết phục đưa ra kế hoạch để mọi người trọng thương hoặc mất sức chiến đấu. Vì vậy hắn không muốn bị lật thuyền trong giây phút như vậy. Hắn cố cho bản thân bình tĩnh lại hừ lạnh nói:
-" Ngươi cầu xin ai? Lúc này chẳng có ai giúp được ngươi cả. Hay ngươi định nói đến Vân Yên Tử, mặc dù lai lịch nàng có chút thần bí, nhưng nàng chỉ là võ Linh cảnh đỉnh phong mà thôi, hơn nữa nàng cũng đã trúng độc, sau hôm nay nàng cũng thành của ta mà thôi. Vậy lên ngươi cũng lên đi chết thôi. " cùng lúc đó một mũi tên xé gió mà đi hướng về phía trung niên đoàn trưởng tốc độ vô cùng nhanh. Nhưng lúc này một giọng nói trong trẻo pha chút lạnh lùng vang lên:
-" Vậy sao. Ta cũng muốn biết ta trở thành của ngươi như thế nào a. "