-Thật sao trời…
Dương Vũ cười xòa một tiếng, chẳng biết làm sao. Trong lòng hắn lúc này thầm mắng người bố trí không gian trận pháp quả nhiên ngu ngốc, nhưng không sao…
-Lần này xem như phá hỏng đồ đạc có lẽ cũng chẳng ai nói gì.
Dương Vũ cười khổ, bắt đầu dùng tốc độ như quỷ mị tiếp cận con voi kia, thế nhưng hắn dù chém thế nào, dùng thuật pháp cấp cao thì cũng khó mà làm xước được nó. Phòng ngự quả nhiên kinh người!
Trong mắt của Dương Vũ lúc này xuất hiện vẻ do dự. Nếu muốn cứng đối cứng với con này, chỉ có “cái kia” của hắn mới có thể giải quyết, tuy nhiên sẽ đem lại cho hắn đau đớn vô cùng.
-Còn bốn con nữa, giải quyết nhanh lên!
Trong lòng Dương Vũ thầm nói, ánh mắt lộ rõ vẻ kiên định. Bàn tay hắn phất lên, một khẩu pháo giống như pháo laser trong phim khoa học viễn tưởng xuất hiện, họng súng nhắm thẳng vào con voi kia.
Đồng tử của Dương Vũ bỗng đỏ lên, sát khí ngùn ngụt trào ra như nước lũ vỡ đê. Cảm nhận được sát khí như thực chất, con voi có chút khiếp vía, bản năng thầm nói sẽ có chuyện không hay.
-Huyết thuật! Huyết Sát Quang Đạn!
Đoàng!
Một tiếng nổ lớn như bom nguyên tử vang vọng, cấm chế cách âm cũng bị âm ba chấn vỡ đi. Cho nên lúc này âm thanh quái thú vang lên không dứt, trăm km còn có thể nghe thấy rõ ràng.
Trong vòng chiến, một tia sáng huyết sác lóe lên, bay thẳng tới đầu con voi kia. Nó vung vòi một cái rồi dậm chân bình bịch khiến mặt đất xung quanh lay động không ngớt, trận pháp không gian bị dư chấn đánh nát không còn một mảnh.
Xoẹt!
Lạnh lùng bay qua đầu con voi rồi xoắn nát thành bột mịn, cuối cùng một trong số năm đã chết đi, chỉ còn lại bốn con khác đang dùng ánh mắt cảnh giác mà nhìn Dương Vũ.
-Hổ, vượn, ưng, ế con gì đây?
Đảo mắt nhìn ba con thú uy vũ kia, Dương Vũ thở dài nhẹ nhõm. Ba con này sức tấn công quả thực rất tốt, nhưng phòng thủ lại rất yếu nên chỉ cần vài chém là xong. Nhưng khiến hắn thắc mắc là có cái con gì đó giống như cục slime, kích thước chỉ to bằng cái năm tay mà thôi.
-Slime?
Dương Vũ thắc mắc nhưng lập tức quên đi, dùng kiếm lao vào giữa đám thú. Một người nhân cơ hội chúng còn chưa hoàn hồn nhảy vào, huyết quang lóe lên không dứt, máu thịt rơi vãi có thể chất thành một đống, mùi tanh tưởi xông lên tận mũi.
-Hự!
Dương Vũ bỗng nhiên ôm đầu. Hắn sau khi bắn quả pháo giết con voi ấy thì đầu đã ong ong do thiếu ma lực, cả thân thể bị khẩu pháo phản chấn đau nhừ. Chỉ là lúc nãy ham chiến không để ý tới, bây giờ thả lỏng thì đau đớn vô cùng.
Đi lại gần con slime, thấy nó cũng không có vẻ gì là tránh né thì Dương Vũ cầm nó lên, quan sát kĩ lưỡng. Bằng mắt thường, nhìn sao thì nó cũng rất đáng yêu a, đem cái này đi ra đường thì hút gái như nam châm hút sắt vậy.
Nhưng hắn lại có một dự cảm bất tường khi nghĩ đến cảnh bản thân thu phục con này, một cảm giác rất là bất an khó hiểu…
-Ồ, còn có thể đổi màu sắc?
Dương Vũ kinh ngạc thốt lên. Việc này, ngoài kì nhông có thể làm được thì hắn chưa từng thấy bao giờ, có vẻ thú vị a.
Thế là hắn bắt đầu bỏ con slime rồi bắt đầu cung cấp cho nó một ít pháp lực. Thức ăn của cái con này chỉ đơn giản như vậy thôi cho nên cũng chẳng khó nuôi.
….
Ở một nơi khác trong học viện Este.
Lúc này, một người đàn ông tóc vàng đang thong thả đi lại, đôi mắt nghiền ngẫm nhìn đoạn phim trước mắt.
Nửa giờ trước, hắn nhận được một thông tin rằng có chuyện lớn ở nơi mà Dương Vũ ở, thế là không nhịn được tò mò mở ra xem thử.
Trong đoạn phim kèm theo là cảnh quay từ khi Dương Vũ bắt đầu đi vào phòng giả lập.
-Cây súng đó…
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn về phía khẩu súng có tạo hình kì lạ kia, ánh mắt không khỏi có chút kích động nhưng vẫn ẩn giấu đi, tiếp tục xem.
-Có lẽ hắn đã dùng huyễn trận…
Nhìn cảnh mà Dương Vũ rất điêu luyện đi qua đi lại rồi từng động tác, thuật pháp triển khai ra không có chỗ nào là thừa, người đàn ông không khỏi cảm thán. Quả là sát thủ top 2 thế giới, chỉ riêng cái thân pháp linh động như vậy thì không ai có thể đuổi kịp rồi.
-Ế? Clgt?
Nhưng vừa nhìn năm con quái thú xuất hiện thì mắt hắn không khỏi trợn trừng lên. Máy quay không thể quay được cảnh bên trong huyễn trận, vì thế năm con này là hàng thật giá thật!
Trong sự hồi hộp của gã, bỗng nhiên con voi dậm chân cái rầm, khung cảnh biến mất, thay vào đó là một màu đen.
-Cụt hứng…
Gã thầm nguyền rủa con voi kia. Lâu lắm mới có phim hành động xem mà cũng không được, con voi này thật chẳng biết chọn thời điểm gì cả.
-Cha? Đi đâu vậy?
Julie từ một căn phòng bước ra, ánh mắt tò mò nhìn cha cô đang thay một bộ đồ rồi cầm Băng Trượng đi. Phải có chuyện lớn mới khiến cao thủ này làm như vậy.
-Julie? Chưa ngủ hả con?
Cô nàng gật gật đầu, ánh mắt cầu xin:
-Nè, cho con đi với được không?
-Không!
Vừa dứt lời đã chẳng thấy bóng dáng gã đâu nữa, từa như đã tiêu thất vậy. Julie nhìn thấy trước mắt không còn ai nữa thì đành thở dài, bỗng nhiên đôi mắt dán vào cái tin nhắn vừa xuất hiện trên máy tính.
-Xử lí xong? Là thế nào?
Sau khi đọc tin nhắn, tính tò mò đã lấn át lý trí Julie. Cố mở giao diện hộp thư rồi nhìn tới, toàn là mấy cái tin cô không hiểu. Nhưng cô bỗng chú ý tới một cái tin nhắn đính kèm một đoạn phim được chuyển tới.
-Hử, AV sao?
Trong lòng cô toát ra một suy nghĩ đen tối. Nhiều lần cô đi ra ngoài nửa đêm bắt quả tang được ông già nhà mình đang ngôi xem AV, đến bây giờ đã thành quen. Trong máy điện thoại ông ta có đủ thứ cấm trẻ dưới 18 a.
-Mà khoan, có ai lại đi gửi AV vào cổng thông tin của học viện?
Nhưng lập tức Julie nhận ra không đúng. Nơi mà cô đang xem chính là cổng thông tin học viện Este, chỉ có những người quản lý mới có tư cách gửi thư đến đây, nhưng tình hình đặc biệt khó khăn mới được gửi.
Vậy thì cái đoạn phim này, là về cái gì?
Trong lòng ngập tràn thắc mắc nhưng Julie vẫn quyết định vào xem. Đoán nhăng đoán cuội, xem xong là biết a. Nhưng khi vừa xem, ánh mắt cô không khỏi khiếp sợ, vì khẩu súng trong tay Dương Vũ, giống hệt người đó!
Ánh mắt Julie không khỏi kích động, đồng thời có chứt ngạc nhiên. Lẽ nào người mà nàng thầm mến mộ bao lâu lại gần ngay trước mắt? Thảo nào khi gặp hắn, cô lại cảm thấy quen thuộc đến như vậy.
Nhưng lập tức cô nghe ầm một tiếng, cảnh bên trong máy quay bỗng nhiên đen kịt, không chú ý tin nhắn báo đã hoàn thành kia mà cấp tốc chạy đi, chỉ một phút sau đã đi đến trước tế đàn.
-Anh ấy đang gặp rắc rối!
Trong lòng cô vô cùng sốt ruột. Này còn bao nhiêu lời muốn nói a, gần nhau như vậy rồi a. Nghĩ đến đó, một dòng lệ nóng chảy dài trên khuôn mặt kiều diễm của cô nàng nhưng Julie không hề hay biết, liền bị truyền tống tới khu nhà của Dương Vũ.
Nhìn cái cung điện to như vậy lúc này chẳng hơn chẳng kém là một đống tàn tích, Julie không khỏi đờ đẫn, nước mắt không nhịn được mà trào ra như mưa. Cô tuyệt vọng ngã bệt dưới đất, thê lương mà hét lên:
-Dương Vũ!
Âm thanh cô tịch buồn tẻ vang vọng khắp nơi. Nhưng không hề có hồi âm, cô liền gục xuống mà khóc nức nở, tiếng khóc bi thương ấy làm người ta không dám lại gần.
Nhưng cô chợt nhớ đến mình đã cho hắn số máy điện thoại, liền cấp tốc mở máy ra gọi đi. Bên tai là tiếng nhạc chờ, thời gian chầm chậm trôi qua.
Một phút sau, tưởng như thời gian đã hết, hy vọng đã tàn, trong khi Julie tuyệt vọng và bi thương ngồi khóc dưới đất thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
-Julie? Anh đang đi bậy mà, gọi gì thế?
Nghe được âm thanh quen thuộc của Dương Vũ, cô nàng thầm trách bản thân ngu ngốc sao không nhận ra sớm hơn. Giọng nói ấy, y như trong điện thoại mà cô vẫn hằng ngày nghe được.