Chương 7: Rắc Rối (1)

Đi chơi cho đến tối mịt mới về, Dương Vũ bỗng nhận được một cuộc điện thoại. Nhấc máy xem thì hắn thấy tên quen thuộc liền chấp nhận. Từ đầu bên kia truyền đến một thanh âm vô cùng trong trẻo:

-Anh Dương Vũ!

-Julie, hôm nay có gì đây?

Dương Vũ cười cười nói, đây chính là số máy hắn lấy năm năm trước, từ đó đến giờ hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Nghe được Dương Vũ hỏi về sự kiện ngày hôm nay, Julie có chút bực mình, nói:

-Hừ, hôm nay có một tên trơ trẽn dám gọi cha em là ông già, nhưng em lại không có cơ hội đánh hắn…

Dương Vũ nghe được thì bất ngờ, không ngờ lại có người xưng hô với cao thủ Băng thuật top 20 thế giới là ông già! Nhưng mà quả thực Kalixta cũng không nhỏ, ít ra là 46 tuổi rồi a, có một số người được làm ông bà nội rồi đấy chứ.

-Ha, vậy lão già không đánh hắn hả?

Hắn thú vị cười cười, Kalixta thường rất hiền hòa, nhưng trước mặt con gái bị kêu là ông gài như vậy thì có lẽ khó chịu, tìm một cơ hội giáo huấn cũng nên.

-Không đánh…

Julie buồn bã nói. Cô cũng chẳng hiểu sao cha của mình lại không đánh cái tên trơ trẽn kia.

-Mà anh đang làm gì vậy?

Julie tò mò hỏi, cô ngày nào cũng hỏi Dương Vũ làm gì. Dương Vũ cười nói:

-Đang đi uống rượu rồi về trường!

-Anh đi học sao?

Julie thắc mắc hỏi, từ trước tới nay cô chưa từng nghe Dương Vũ đi học. Trong mắt cô, hắn như là một anh hùng cứu mỹ nhân vậy a, tuy vậy anh hùng này lại huyết tinh vô cùng.

-Ừ! Thôi, anh tắt máy nhé!

Dương Vũ nói một câu rồi cúp máy. Đứng trước cổng trường, Dương Vũ đưa thẻ thông tin của bản thân trước một cái máy, tức thì ánh sáng xanh lóe lên, cửa cũng tự động mở.

Học viện Este cũng rất là thoải mái với học sinh, đi đâu làm gì cũng được, miễn là không đánh nhau, không cờ bạc, không làm gì gây hại danh tiếng học viện thì không ai cản trở.

Vèo!

Dương Vũ ngưng tụ một đôi cánh bằng gió sau lưng rồi bay nhanh đến một tế đàn trước sân một tòa nhà thi đấu. Đó là tế đàn truyền tống, đưa thẻ học sinh vào máy quét là sẽ tự động truyền tống về nhà, tiện lợi vô cùng.

Vụt!

Trước mắt Dương Vũ lúc này là một cái biệt thự như cung điện Hoàng gia Anh, lộng lẫy tráng lệ vô cùng nhưng quy củ thì có phần thua kém, không nhiều lính canh như ở cung điện kia.

-Đây là nhà của ta sao? Hừm, trông không tồi a!

Thế là hắn một mạch đi thẳng tới nhà, trong mắt Dương Vũ, có to lớn đến mấy cũng chỉ là chỗ ở mà thôi, chẳng đáng hắn xem trọng.

-Ồ, có phòng tập ma pháp giả lập! Ngon!

Nhìn quản gia đem một tờ giấy thông tin cơ bản về căn nhà cho Dương Vũ, khi đọc đến một dòng chữ hắn nhất thời kích động.

Phòng tập ma pháp giả lập a, thoải mái mà bắn phá, không gây sát thương thực chất nên không sợ bị đánh a. Ước mơ của Dương Vũ là thoải mái bung lụa một lần, nhưng nếu làm vậy thì gây ra chiến tranh thế giới mất, vì vậy hắn liền kìm nén suy nghĩ này trong lòn mà thôi.

Thế là hắn không nhịn được mà dùng Phong thuật chạy mất hút, một phút sau đã đến một căn phòng lấp lóe ánh sáng nhàn nhạt. Đặt thẻ thông tin lên máy quét, cánh cửa liền mở ra. Bên trong là một căn phòng với vô số không gian trận pháp. Nói là phòng giả lập, bắn phá thoải mái nhưng xem cho cùng cũng chỉ là hút đi ma pháp mà thôi.

-Xem cái trận pháp này đỡ nổi đòn toàn lực của ta không…

Dương Vũ thầm nghĩ, nếu cái trận pháp không gian này dịch chuyển được công kích của hắn đi nơi khác, thế thì cứ thoải mái mà bung lụa, huống hồ đây là tổ hợp trận pháp a, uy lực khẳng định mạnh hơn so với đơn trận.

-Huyết thuật! Huyết Sát Thần Pháo!

Dương Vũ lấy từ đâu đó một cây súng tạo hình vô cùng kỳ lạ rồi hét lớn. Một vòng ma pháp to hơn trăm mét xuất hiện, trên đó lít nha lít nhít phù văn khó hiểu, lại mang vẻ gì đó sát phạt.

Xẹt xẹt!

Họng súng đen kịt lúc này lấp lánh huyết quang nhỏ như hạt bụi. Chúng đang ngưng tụ thành một quả cầu to cỡ nắm tay, một phút sau đã to bằng nửa thân thể hắn. Đây là cực hạn của Dương Vũ, tiếp tục tăng kích thước huyết cầu nữa thì sẽ bạo thể mà chết!

-Khai!

Dương Vũ vừa dứt lời, một tia sáng khổng lồ bắn ra, bay thẳng tới trung tâm tổ hợp ma pháp.

Oành oành! Đoàng! Rầm rầm!

Vô số tiếng động kịch liệt vang lên, công kích của Dương Vũ chậm rãi bị hấp thụ đi rồi biến mất vô tung, thế nhưng âm thanh không khí nổ như pháo hoa, vang vọng khắp bốn phía gây kinh động không ít người.

Một lúc sau động tĩnh mới dần im ắng lại, căn phòng không một chút thiệt hại khiến Dương Vũ vui vẻ không ngớt, cuối cùng có một nơi trên thế giới mà bản thân có thể bung lụa a!

-Ha ha ha…..

Bên trong căn phòng truyền ra tiếng cười điên cuồng của Dương Vũ. Khi hắn vui vẻ quá độ thì sẽ cười lên như vậy, hắn thì vui nhưng những người khác thì sợ hãi vô cùng, tựa như Tử Thần cười với bọn họ vậy.

Thiết lập một trận pháp không gian cách âm cơ bản, Dương Vũ cười cười, súng kiếm lấy hết ra rồi bắt đầu như tia chớp mà bắn loạn bốn phía.

Đoàng!

-Hừm, không có quái mà farm thì mất tính thử thách a…

Chợt nhớ trong căn phòng có một ma cụ để điều khiển trận pháp, Dương Vũ liền đi lại, tìm một cái huyễn trận. Thế là xung quanh hắn bỗng thay đổi một cái, biến thành một chốn tu la địa ngục, xung quanh là đủ loại quái thú và ma quỷ, y như trong game vậy.

-Hè hè, xem ta giết các ngươi như thế nào…

Dương Vũ cười gằn, súng trong tay lấy ra, bắn vô số thuật pháp lên bọn ma quỷ kia.

Đoàng đoàng!

Dương Vũ vừa bắn vừa chạy, thế nhưng độ chuẩn xác vẫn không đổi, hơn nữa tốc độ ngày càng nhanh.

-Huyết thuật! Vô Hạn Liên Huyết Thủy!

Dương Vũ hét lớn, vòng ma pháp huyết sắc chứa đầy phù văn xuất hiện trên họng súng, tốc độ bắn cũng nhanh hơn rất nhiều.

Rặc rặc rặc!

Như một cây súng máy, Dương Vũ xả đạn như điên về phía bọn ma quỷ quái thú làm chúng chết hết không ít.

-Mẹ nó, nhiều quá!

Dương Vũ nhìn bầy quái vật lâu nhâu bao phủ bốn phương tám hướng thì không khỏi chửi ầm lên, bắt đầu cất súng đi, thay vào đó là hai thanh kiếm huyết sắc trên hai tay.

-Huyết thuật! Song Thập Tự Trảm!

Dương Vũ quát nhẹ, song kiếm vũ động. Chỉ thấy trong không trung, vô số đường kiếm hình dấu cộng xuất hiện, bất cứ con nào nằm trong phạm vi công kích của Dương Vũ đều bị xoắn thành mảnh vụn. Quả nhiên tốc độ giết quái nhanh hơn nhiều, một tiếng sau đã không có con nào lại gần hắn nữa.

-Không có boss… sao?

Chưa kịp để Dương Vũ hết câu, ba con quái thú to đùng như một tòa nhà năm tầng xuất hiện, tiếng kêu của nó làm Dương Vũ điếc cả tai dù hắn biết đây là ảo cảnh.

-Thú vị…

Trên môi Dương Vũ nở một nụ cười âm lãnh, song kiếm che chắn trước mặt.

Rầm!

Một con voi to như ngọn núi dẫm chân cái ầm, đất đá xung quanh như lông hồng mà bị con voi kì lạ này quăng đi. Dương Vũ thấy đá bay về phía mình thì không khỏi nhíu mày, dùng tốc độ như ánh sáng lao lên, hét lớn:

-Huyết thuật! Sát Đao Nhất Đoạn!

Xoẹt!

Một kiếm bổ ra, viên đá to như xe ô tô con bỗng tan thành từng mảnh nhỏ, Dương Vũ vẫn dùng cái tốc độ mắt thường không thể thấy được mà lao lên, một kiếm sắc bén chém con voi kia.

Coong!

Một tiếng như kim loại vang lên, Dương Vũ thầm bất ngờ, chỉ là ảo cảnh sao lại có thể cứng rắn như vậy?

-Không lẽ…

Trong lòng hắn lúc này đang nghĩ tới điều mà người khác chẳng dám nghĩ bao giờ… Năm con quái này là thực thể!

--------------------

**Hai chương nữa sẽ có cảnh abcxyz nha:)))