-Vợ à, giết tốt lắm!
Dương Vũ cười cười nói, không quan tâm đến khuôn mặt phức tạp của Nhã Khuê. Cô nàng thở dài cất thanh kiếm vào cái dấu bông hoa kì lạ kia rồi nói:
-Anh đến đây làm gì vậy?
Hắn vừa đi vào trong nhà thì ngoảnh đầu lại, cười cười:
-Tất nhiên là thăm em rồi? Sao nào, không muốn anh đến sao?
Nhã Khuê có vẻ lúng túng, nhưng rất nhanh bình phục lại, thở dài một hơi rồi mới đi vào. Dương Vũ cũng không để ý, ngồi vào bàn ăn kêu lớn:
-Vợ à, nấu chút gì cho anh đi, đói quá…
-Ăn uống suốt ngày thôi!
Nhã Khuê cười rạng rỡ, quét sạch tâm trạng phức tạp kia ra ngoài đâu đó. Cô biết bản thân không có nhiều thời gian bên cạnh Dương Vũ trong một thời gian tới, vì thế nên tận dụng tất cả những gì còn lại, dù chỉ là ngắn ngủi nhất.
Mười lăm phút sau, một bát cháo hành thơm phức được dọn trên chiếc bàn ăn bằng gỗ. Dương Vũ cả tối đã chưa ăn rồi, lúc này liền húp cháo như hổ đói lâu ngày chưa ăn vậy khiến Nhã Khuê ngồi bên cạnh phì cười.
-Ăn từ từ thôi, không nóng sao?
Cô vui vẻ dặn dò Dương Vũ. Món ăn của mình nấu được người đàn ông mình thích ăn ngon như vậy, Nhã Khuê không vui, đó chính là giả dối.
Ợ một cái, Dương Vũ xấu xa nhìn Nhã Khuê, ánh mắt tham lam quét qua thân thể nóng bỏng của Nhã Khuê một lượt. Cô bị hắn nhìn trắng trợn như vậy thì có chút thất thần, đồng thời trong lòng vui sướng.
-A, anh muốn tiêu hóa đống cháo này, làm gì bây giờ ta?
Dương Vũ nói thế nhưng đã ôm Nhã Khuê vào lòng, bàn tay thỏa thích khám phá thân thể của cô, từ trên xuống dưới không sót chỗ nào.
-Đ..đừng ở đây.. vào kia đi…
Nhã Khuê cố kìm nén dục vọng trong người, ngón tay trắng nõn chỉ vào phòng ngủ. Nhưng Dương Vũ lại không thích phức tạp như vậy, trực tiếp ấn thân thể của cô nằm trên cái bàn ăn, từng kiện quần áo bị hắn thuần thục cởi ra.
Chỉ chưa đầy một phút, Nhã Khuê chỉ còn lại nội y che đi những vùng nhạy cảm trên thân thể mình. Nhưng ở phía dưới đã ướt nhẹp một mảnh, có từng tia dịch thể nhỏ giọt trên mặt bàn.
Bàn tay Dương Vũ vuốt ve nhè nhẹ từng tấc da thịt trắng nõn trên cơ thể cô, đôi môi của hắn dán chặt vào miệng nhỏ, hai người trao nhau từng tia ngọt ngào bằng miệng lưỡi, trong căn phòng xuân ý dạt dào.
Cả một đêm ấy, hai người hoang đường với nhau không ngừng nghỉ, nơi nào cũng có vết tích của cuộc giao hoan. Này là trên bàn ăn, sàn nhà, thảm lông cừu, ghế sofa không nơi nào không có.
Ánh mắt Dương Vũ nhìn ra ngoài mặt trời đang tỏa ánh sáng nhàn nhạt của buổi bình minh, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt. Bàn tay hắn không ngừng vuốt ve bờ mông của Nhã Khuê đang thiếp đi trong lòng mình.
-Các ngươi thực sự muốn cho ta trở lại nơi đó sao…
Xoẹt!
Dùng một cái tốc độ mặc quần áo không ai tưởng được, Dương Vũ chỉ trong một cái nháy mắt đã biến đi mất. Nhã Khuê vừa lúc đó tỉnh dậy, ánh mắt nồng nặc sát khí.
Trong khi đó ở học viện Este…
-Lilith, chị sao vậy?
Một thiếu nữ có mái tóc xanh lục dài, ánh mắt đen nhánh lo lắng nhìn Lilith đang nằm trên giường bệnh. Chỉ thấy trên chiếc giường trải ga trắng tinh, Lilith với mái tóc vàng rối tung đang thẫn thờ nhìn phương xa, nơi ánh mặt trời có thể chiếu thẳng vào đôi đồng tử của cô.
-Lại đến…
Đồng thời, hai giọt lệ nóng tràn ngập khóe mắt Lilith, cô cũng chẳng hiểu vì sao bản thân lại hành xử như vậy. Cô chỉ cảm thấy lúc này trong lòng đang rất nhói đau.
…
-Sao, chúng lại có thể còn tồn tại? Không phải một năm trước đã bị diệt rồi sao?
Julie đứng ở trong phòng làm việc của cha cô mà kinh hãi thốt lên. Ánh mắt cô lúc này vừa nồng nặc chán ghét, lại vừa mang theo vẻ lo lắng.
Kalixta mang một vẻ mặt ngưng trọng mà nói:
-Đúng thật là một năm trước đã bị diệt trừ, thế nhưng không hiểu sao lại có một nhóm người cực kì hùng mạnh, từ khí tức tả ra chắc chắn là chúng. Có lẽ một năm vừa rồi, một tên may mắn sống sót đã gầy dựng lại.
-Nhưng cha vẫn thắc mắc, chỉ dùng một năm, coi như là tập hợp những thiên tài đi, cũng không thể nhanh chóng như vậy mà tạo nên một quân đoàn được! Hậu thuẫn sau lưng chúng hẳn không phải bình thường.
…
Ở một nơi, chính là căn biệt thự của Kiliana.
-Được rồi, cảm ơn. Vậy sao, tôi sẽ đến ngay.
Kiliana lãnh đạm nói với người trong điện thoại rồi lập tức cúp máy, ánh mắt nhìn về phương xa.
-Dương Vũ, xem ra em phải xin lỗi anh trước rồi.
Cô cười thảm, mặc trên người một bộ đồ da đen bao bọc toàn bộ thân thể đẫy đà của mình rồi dùng ngự phong thuật bay đi mất.
-Haizzz… đúng là chuyện không nhỏ nha…
Lão già đứng ngồi dưới sofa nãy giờ ngao ngán thở dài một hơi rồi cũng biến mất vô tung.
…
-Đến rồi sao?
Trên bầu trời cao khoảng ngàn mét so với mặt đất, Dương Vũ lãnh đạm nói, tuy hắn chỉ đứng đó một mình.
-Ha ha, không hổ là Huyết Thiên Ma Vương.
Từ một hướng, một âm thanh khàn khàn quái dị vang lên, đồng thời một thân ảnh mặc đồ đen xuất hiện, trên mặt có một chiếc mặt nạ nên không biết dung mạo tên này ra sao.
-Kêu bọn chúng ra đi, trước khi chúng chết ta cũng muốn nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng lâu ngày chưa gặp qua một lần.
Dương Vũ nhàn nhạt nói, một chút sát khí cũng không phát tán ra ngoài. Thế nhưng người nghe được lại cảm giác bản thân vừa mới đi xuống quỷ môn quan, một nỗi sợ hãi cùng cực dâng lên.
Nhưng vẫn không có người nào chịu ra ngoài. Dương Vũ đành bất đắc dĩ cười lạnh lùng, nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ.
-Huyết thuật! Hấp Huyết Vân!
Aaaaaaaaaa!
Từ bốn phương tám hướng, tiếng kêu thảm thiết của vô số người vang lên. Mây trắng dưới chân không biết từ khi nào đã nhuộm một màu huyết hồng, không ngừng đậm thêm.
Nhưng ánh mắt của người mặc đồ đen kia vẫn bình thản như chưa có chuyện gì, ánh mắt vẫn chứa đầy sự vô cảm.
-Hội Hắc Thiên, người trị dễ đổi, tâm tính khó dời, xem ra vẫn ác độc tàn bạo như ngày xưa.
Dương Vũ cười nhạo nói, đám mây máu cũng dần tiêu tán đi, một viên cầu thủy tinh màu đỏ tươi tiến nhập thể nội hắn, sức mạnh bỗng tăng thêm mấy phần.
-Hội Hắc Thiên và Ma Vương có không ít duyên nha. Thế thì hôm nay giải quyết một lượt duyên mới duyên cũ chứ nha?
-Được thôi…
Dương Vũ cười lạnh, đã chuẩn bị sẵn sàng cho một hồi thảm chiến…