Chương 22: Thiểm Kích Sát Vương

-Ha, trong đầu ngươi còn nghĩ đến hai từ luân lý sao? Thực là trò hề mà…

Trong lòng Dương Vũ đang nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra ngoài miệng. Nở nụ cười nhưng trong lòng không cười, Dương Vũ nói:

-Lâm tiên sinh, anh cũng thật rảnh rỗi ha, chi bằng uống cốc trà đi nhỉ?

Dương Vũ tìm cách đổi chủ đề, dù sao chuyện hắn với những người phụ nữ khác chắc chắn hắn sẽ nói với người ta, thế nhưng lúc này không phải là lúc.

-Ồ, vậy tôi phá hỏng chuyện tốt của hai người rồi.

Lâm Cực Thần nói, ánh mắt nham hiểm. Bỗng một tia sáng trắng tinh bắn sượt đầu hắn, đằng sau lưng là tiếng bịch bịch.

Hắn ngoảnh đầu nhìn lại, thấy từ trong một góc tường kín đáo có ba thân ảnh đang nằm gục xuống, bất tỉnh nhân sự. Ánh mắt hắn nhìn về Dương Vũ, có tia cười lạnh:

-Dương Vũ, anh sao lại đả thương người ở công ty tôi vậy?

-Ồ, vậy ra là công ty của anh. Kiliana, chúng ta đi, anh sẽ dẫn tới chỗ khác chụp ảnh chuyên nghiệp hơn.

Dương Vũ nghe được đây là công ty của Lâm Cực Thần thì liền kéo tay Kiliana mà bỏ đi. Hắn còn chưa phá banh cái công ty này đã là tích đức mấy đời rồi, chứ khoảng hai năm trước là cái nơi này máu chảy thành sông à nha.

Mà quả thực Dương Vũ có nơi để chụp ảnh chuyên nghiệp hơn nơi này nhiều lắm, hơn nữa nơi đó còn thành tâm thành ý phục vụ hắn, đâu có như bình thường phải đi xem mặt mũi người ta mà làm?

-À quên, tiền nong đặt lịch hôm trước của tôi nhớ hoàn lại đầy đủ nhé. Với lại nhân viên phụ trách buổi hôm nay có lẽ trách giám đốc của mình ngu ngốc lắm đây, thế nhé!

Trước khi ngồi lên xe, Dương Vũ còn bồi thêm môt câu khiến Lâm Cực Thần bên trong muốn ói máu. Quả thực nhân viên xung quanh đang thầm thì giám đốc của hắn ngu ngốc, không công lại làm mất khách hàng của bọn họ, đây không phải là đá bát cơm của người ta đi sao?

-Anh định đi đâu?

Chờ Kiliana thắt lại dây an toàn, lần này Dương Vũ là người lái nên hắn khởi động xe chờ sẵn. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:

-Em muốn tổ chức khi nào?

-Khi nào cũng được, nhưng ông nội bảo là càng nhanh càng tốt.

Kiliana lạnh nhạt trả lời. Dương Vũ cũng muốn quay lại thăm Julie và cô nàng thư ký kia nên hẳn là càng nhanh càng tốt. Dặn Kiliana ngồi chờ một tiếng, Dương Vũ lấy trong túi một chiếc điện thoại, nhấn một dãy số rồi bắt đầu gọi.

Từ đầu bên kia vang lên một thanh âm vô cùng mừng rỡ:

-Anh Dương Vũ, nhớ đến em rồi sao?

-Suy nghĩ linh tinh đi! Astriste, khoảng năm ngày tới em có rảnh không, nếu có thì đến Castlic một chuyến, anh có chuyện muốn nhờ.

Dương Vũ cười trêu nói rồi mới bắt đầu vào chính sự. Astriste có vẻ như đang lật sách, một lúc sau mới nói:

-Sau khi sắp xếp lại thì rảnh, mà với lại anh Dương Vũ muốn em làm điều gì, em sẽ làm vô điều kiện mà, kể cả làm ấm giường nha.

-Khụ khụ…anh đã bảo đừng suy nghĩ linh tinh rồi mà, anh chỉ xem em như là em gái thôi.

Nghe Astriste thao thao bất tuyệt một lúc khiến Dương Vũ chẳng biết phản ứng ra sao, Kiliana đang ngồi bên cạnh nghe được mấy lời này thì không khỏi ánh mắt cổ quái nhìn Dương Vũ.

-Nhưng trên đời đâu biết chuyện gì sẽ xảy ra? Anh em với nhau còn ấy ấy được mà, huống chi chúng ta chỉ là anh em kết nghĩa?

Phụt!

Dương Vũ liền chán nản tắt luôn cái điện thoại, thầm nghĩ da mặt mình dù có dày mấy có lẽ cũng không đỡ nổi trường hợp này đâu à nha.

-Ha ha, đứa em của anh thích đùa như vậy đấy, em không cần nghĩ ngời lung tung đâu…

Dương Vũ đỏ mặt nói chữa, nhưng thực sự nghĩ rằng Astriste mà đã quyết thì hắn có cản được bằng trời. Nói thế thôi chứ cô ta nằm trong thập đại ma vương- Hồng Hoa Ma Vương à nha, nói về sức chiến đấu thì thực sự tiếp cận thần như hắn.

Kiliana có chết cũng không tin, nhưng cô cũng chỉ nghĩ rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ sinh tình với Dương Vũ nên cũng không để ý, chỉ nói không sao rồi liền sai Dương Vũ lái xe đưa về nhà.

Cả đêm hôm đó, nói thực là Dương Vũ muốn ngủ cũng không được, bởi vì ngay cái đêm đó, Astriste gọi điện cho hắn, hơn nữa lại còn là gọi video, vì thế ai đang làm gì đều biết cả.

Chết người là cô không mặc gì mà thoải mái nói chuyện với Dương Vũ, thỉnh thoảng còn làm một vài động tác khêu gợi vô cùng khiến máu nóng trong người Dương Vũ sôi trào, nhưng chẳng biết tìm nơi đâu phát tiết.

-Ai nha, anh đã vã như vậy rồi thì em sẽ đến sớm hơn mà thỏa mãn anh nha… Nói gì chứ ba cái chuyện này em luyện tập rất kỹ rồi á.

Astriste cười quyến rũ nói, bàn tay nhỏ nhắn còn vuốt ve một số bộ vị nhạy cảm trên cơ thể, miệng nhỏ khẽ ngâm lên một tiếng kiều mị.

-Anh đi ngủ đây, đừng gọi nữa.

Dương Vũ lúc này chắc chắn là cần một nơi để phát tiết, đối tượng tốt nhất chính là Nhã Khuê chứ không còn ai khác. Hắn mà dám làm với Kiliana kìa, cô không cắt thứ quý giá của hắn đi mới là lạ.

Dứt lời hắn liền tắt máy, dùng ngự phong thuật bay như một tia chớp trong màn đêm. Chỉ khoảng mười phút sau, thân ảnh Dương Vũ đã đứng trên mái nhà của khu nhà ở.

Ngay khi muốn phóng vào chơi trò tấn công bất ngờ, bên tai hắn bỗng truyền đến thanh âm trong trẻo, có phần tức giận của Nhã Khuê:

-Này, sao anh như một con đỉa vậy? Tôi đã nói rồi, dù anh ấy có như nào, tôi vẫn chỉ một lòng như vậy thôi! Anh đã không có cửa rồi, càng như này lại càng không có cửa đâu!

-Ha ha, một người con gái xinh đẹp như em lại chỉ làm một người thứ ba thôi sao? Liệu em có suy nghĩ đến sự nghiệp của hắn chưa?

Lâm Cực Thần cười lạnh nói, Dương Vũ trên mái nhà nghe chuyện nãy giờ sát khí đã trào dâng nhưng vẫn chưa động thủ. Nhưng trong tay đã cầm sẵn cây súng kì lạ đã lâu chưa thấy lại kia, huyết quang lấp lánh nhàn nhạt.

-Sự nghiệp cơ đấy? Anh hiểu được Dương Vũ sao? Tôi nói cho anh biết, ít chọc giận anh ấy hoặc là chết, chỉ vậy thôi.

Nhã Khuê nhàn nhạt nói, ánh mắt lạnh băng bắt đầu lóe lên sát ý. Lâm Cực Thần cười nhạt, vỗ vỗ tay:

-Hay cho một câu có hiểu được không, vậy em hiểu được hắn sao? Vậy thôi, em không tự nguyện, anh đành phải dùng bạo lực vậy…

Lâm Cực Thần vừa nói, ánh mắt bắt đầu lóe lên một tia tàn nhẫn. Hắn quyết tâm phải chơi nát cô mới chịu thôi, bàn tay đã cầm sẵn một thanh đao, một đoàn ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lưỡi đao.

-Anh muốn chết đến vậy, thế thì không cần đích thân Dương Vũ ra tay, tôi sẽ tự giải quyết…

Nhã Khuê âm thanh đã tràn ngập sát khí nồng nàn, Dương Vũ trốn trên mái nhà cũng phải ngạc nhiên đến chết! Sát khí của hắn, có lẽ cũng chỉ nồng nặc ngang này mà thôi!

Nếu thế thì Nhã Khuê đã nhuốm bao nhiêu máu tươi để có thể bình thản nói lên một câu như vậy? Dương Vũ thực sự khó hiểu, tiếp tục xem xét tình huống bên trong.

-Chỉ thấy Nhã Khuê rút ra từ một cái dấu ấn bông hoa màu hồng trên bàn tay một cây kiếm katana, lưỡi kiếm bao phủ bởi một thứ ánh sáng kì dị. Dương Vũ nhìn vào, một luồng sát khí mãnh liệt ập vào mặt, hắn cảm giác như bản thân đã chết đi vậy!

Xoẹt! Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Lưỡi kiếm sắc bén có thể chém đôi tảng đá không ngừng di chuyển nhanh chóng, ánh trăng nhè nhẹ phản chiếu vào tạo nên vô số đường trắng nhàn nhạt trong không khí.

-Nhanh quá!

Dương Vũ thực sự kinh hãi đến cùng cực! Tại vì đòn kiếm của Nhã Khuê, cho dù là hắn cũng phải hứng rất nhiều ngoại thương!

Rạt!

Như đã xong xuôi, Nhã Khuê phẩy kiếm, một giọt máu tươi dính trên lưỡi kiếm bị bắn ra ngoài, sau đó là huyết dịch phun lên hạ xuống tạo nên những âm thanh như mưa rào.

-Thiểm Kích…Sát Vương…

Dương Vũ lập tức nghĩ đến một cái tên huyền thoại trong giới sát thủ đã bặt vô âm tín ba năm qua. Thiểm Kích Sát Vương, tên như ý nghĩa: Giết nhanh gọn, một kích xong xuôi! Chính vì thường xuyên giải quyết những vụ thuê giết trong một thời gian dài, hung thủ ra đi chỉ để cuộn video quay lại, nhưng không thể xác định mặt, nhưng kiếm thì như thiểm điện, nhanh đến không ngờ.

Chính vì thế, người đời mới đặt biệt danh cho sát thủ bí ẩn này chính là Thiểm Kích Sát Vương, oanh chấn giới sát thủ của Trái Đất năm năm qua, nhưng không hiểu vì sao ba năm trở lại đây lại không thấy bóng dáng.

Mà điều không ngờ, sát thủ top đầu thế giới lại là một cô gái xinh đẹp nhu mì với Dương Vũ, sống trong một nơi phải nói là không thể bình thường hơn.

-Thảo nào Nhã Khuê lúc mới gặp mặt nói mình và cô ấy giống nhau…

Dương Vũ cười khổ nói thầm rồi gỡ bỏ cấm chế, nhảy đến trước mặt Nhã Khuê.