Thế là Dương Vũ liền gầm nhẹ, lao vào quấn quít lấy Kiliana, khắp căn phòng là khí tức dâm mị, âm thanh yêu kiều của Kiliana vang vọng không dứt cho tới rạng sáng hôm sau mới dừng lại.
-Oáp…
Cô nàng vừa mới mở mắt, thần trí mơ hồ thì đã thấy Dương Vũ nằm ngay bên cạnh ngủ ngon lành. Giật mình khám xét khắp cơ thể từ trên xuống dưới, cuối cùng cô phát hiện bản thân tối qua đã bị tên này nhân lúc đêm vào cường hoành a.
Ánh mắt phẫn uất nhìn Dương Vũ đang ngủ kia, cô vừa cảm thấy tức giận, nhục nhã lại cảm thấy có chút gì đó kì lạ. Không thể phủ nhận rằng khi nhớ lại đêm mây mưa kịch liệt hôm qua, phía dưới của cô không tự chủ được mà ẩm ướt một mảnh.
-Không lẽ mình phóng đãng như vậy? Không thể nào!
Kiliana lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận, thầm nghĩ trong lòng bản thân không bao giờ như vậy, nhưng trong lòng cứ nghĩ, phía dưới cứ chảy hoài a.
Đứng dậy mặc quần áo vào, cô bực bội đi ra ngoài. Chắc chắn chuyện này là do ông của nàng làm ra đây mà, sở thích quái đản…
-Hế, đáng yêu nha…
Ngay khi cửa phòng đóng “cạch” một tiếng, Dương Vũ mở mắt ra, không có vẻ gì là buồn ngủ cả. Hắn đã dậy từ lâu rồi, nhưng thấy biểu cảm của Kiliana khiến hắn muốn nhìn thêm một chút, bởi vì cô lúc đó trông rất là đáng yêu.
Bây giờ có nằm lại cũng không làm được gì, bởi vì hôm nay hai người phải đi chụp ảnh cưới. Dương Vũ vò đầu rồi ngồi dậy, bước ra khỏi giường đi xuống dưới nhà.
Ở phòng ăn, Kiliana đang tao nhã ăn một số món đơn giản do người hầu làm. Dương Vũ thấy cô lúc này đang vô cùng tức giận, thức thời mà né ra nơi khác.
-Haiz, tiểu tử ngươi cưới vợ như lâm đại địch vậy, không biết sau này cháu gái của ta nó nghiêm trị ngươi như nào…
Lão già biến thái kia thở dài kêu lên, ánh mắt thương hại nhìn Dương Vũ. Hắn tuy tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên nhưng không dám làm gì lão gì. Nhìn lão thế thôi chứ thù dai không chịu được, tốt nhất là không nên chọc giận lão.
Hắn chỉ hừ một tiếng rồi bỏ đi ra ngoài ăn sáng. Chứ ở đây thêm một giây nào nữa chắc hắn sẽ bệnh mất.
Tìm một cái nhà hàng nhỏ, Dương Vũ bắt đầu tận hưởng bữa sáng của mình. Ngay khi hắn muốn rời đi, một âm thanh quen thuộc đã níu hắn lại:
-Dương Vũ!
Ngoảnh đầu nhìn người đã gọi mình, phát hiện rằng không ngờ cái tên suốt ngày im thin thít không nói câu gì như Ethel lại gọi mình. Nhưng lúc này đang giờ học à nha, tên này trốn ra đây làm cái gì?
-Chuyện gì thế?
Dương Vũ tò mò bước lại bàn mà Ethel đang ngồi. Vừa đặt mông ngồi xuống, thiếu niên liền ngưng trọng nói, nhưng chỉ chưa dươi mười chữ đã khiến hắn hiểu được tất cả:
-Lâm Cực Thần, Nhã Khuê, đeo bám…
Hắn chỉ có nước cười khổ nhìn thiếu niên này. Đẹp trai có, học hành cũng khá, thế nhưng khoản giao tiếp và nói chuyện thì phải nói là dở tệ. Dương Vũ nghĩ trộm rằng tên này có khi còn không được học tiếng bản địa ấy chứ.
-Cảm ơn. Còn cậu sao lại trốn học làm gì?
-Net.
Ethel chỉ trả lời một chữ khiến Dương Vũ ngã ngửa. Trời đất, biết là học hành xuất sắc, thế nhưng lại giở trò trốn tiết đi net nha, thật sự là chuyện tình khó đoán mà.
-Vậy sao, đi đi, tôi còn có việc…
Dương Vũ đột nhiên nhớ tới cô nàng Kiliana đang chờ ở nhà kia, liền vội vàng tạm biệt Ethel rồi đi về biệt thự. Trước cửa nhà đã có sẵn một chiếc xe chờ sẵn, Kiliana với bộ váy màu xanh nhạt đã ngồi sẵn ở ghế lái, việc còn lại chỉ là chờ Dương Vũ mà thôi.
Hắn đã mặc đồ trước nên không cần chuẩn bị nhiều, liền lập tức ngồi vào ghế lái phụ. Chiếc xe bỗng nhiên phóng đi nhanh như một tia chớp, nhưng Dương Vũ không có vẻ gì là bất ngờ. Trước đo đi tàn sát cái hội Hắc Thiên kia, hắn dùng xe chạy trốn không phải là ít.
-Ai da, không ngờ vợ tương lai của tôi lại có kỹ năng lái xe khiến người ta hoảng sợ thế này đây…
Dương Vũ cười trêu một tiếng mà nhìn cô. Đòn phủ đầu dọa sợ tên này không có tác dụng, Kiliana bắt đầu cho xe chạy như bình thường, chẳng nói gì với hắn. Bầu không khí lúc này có phần ngột ngạt.
Mười lăm phút sau, chiếc xe đã đi đến một cái tòa nhà cao tầng. Trước của ra vào đặt một cái biển to lớn “công ty nhiếp ảnh Jasuo” với ánh đèn led lóa cả mắt. Dương Vũ thầm nghĩ cô nàng này chọn nơi thật là quy mô à nha, mà với lại công ty này làm hắn cũng có chút hứng thú.
-Đi thôi.
Thấy Dương Vũ còn đờ người ra, Kiliana trong lòng đắc ý, thầm bảo Dương Vũ đồ nhà quê rồi gọi hắn đi vào. Chơi đùa một lúc thôi, lâu quá thì hắn làm xấu mặt cô chết.
Nhìn vẻ mặt cố nén đắc ý của cô, Dương Vũ chỉ cười khổ, thầm nghĩ bản thân mình như là một thằng nhà quê mới lên phố vậy.
Theo Kiliana vào công ty này, Dương Vũ cũng phải thầm kêu hoàn cảnh bên trong cũng cực kỳ xa xỉ. Hai người nam thanh nữ tú bước vào hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Có nhiều thanh niên muốn lên bắt chuyện với Kiliana, thế nhưng thấy cô đang khoác tay Dương Vũ thì liền ném luôn cái ý niệm ấy vào thùng rác.
-Cô diễn cũng thật giỏi, làm giáo viên quả thật không xứng với cô!
Dương Vũ nhìn thấy Kiliana thân mật khoác tay, miệng còn nở nụ cười rạng rỡ thì không khỏi ngạc nhiên. Cô nàng này, thực sự mà làm diễn viên đi, không được giải Oscar mới là lạ.
Nhưng hai người đã cố tránh phiền toái, phiền toái tựa hồ rất thích hai người nha. Khi vừa dặn lễ tân về việc đặt lịch, một cái thanh niên mang bộ vest Armani đi lại, mùi nước hoa nam nồng nàn tỏa ra khiến Dương Vũ buồn nôn.
Khuôn mặt tên này đúng là rất điển trai, nhưng so sánh với Dương Vũ thì cũng phải kém xa mấy con phố. Hắn có liếc qua Kiliana, ánh mắt lộ ra tia nóng bỏng nhưng ẩn giấu rất tốt. Nhìn Dương Vũ, anh ta cười thân thiện, nhưng cái nụ cười này khiến hắn muốn đánh gãy răng tên này:
-Dương tiên sinh, có duyên lại gặp rồi!
Đây chính là Lâm Cực Thần kia. Trong lòng hắn rất không thoải mái nha, trước đó còn đến tranh người yêu trước mặt hắn, bây giờ lại lộ cái trò quái quỷ gì đây. Ánh mắt nhìn Kiliana của hắn khiến Dương Vũ muốn chọc mù đi.
-Ha ha, còn ta lại chẳng muốn gặp ngươi chút nào.
-Dương tiên sinh như vậy là không được rồi. Thịnh tình hôm bữa đưa tôi về với bản thân để không làm chuyện trái luân lý, cũng phải có chút cảm ơn chứ?
Đương nhiên với đầu óc của Dương Vũ, hắn hiểu cái tên ngụy quân tử này đang nói cái gì, chính là sự việc mấy ngày hôm trước hắn ngang nhiên đuổi Lâm Cực Thần đi.
Thật chứ muốn chụp ảnh cưới, làm xong rồi về ngủ cũng khó khăn như vậy… Ai, thật là khổ không biết than ai.