Đoàng!
Ngay khi tiếng súng nổ từ phía Dương Vũ, trận chiến đã bắt đầu. Lúc này bỗng có thêm ba cái thân ảnh mặc đồ đen kịt, đeo mặt nạ nên khó phân biệt được bên trong là ai.
-Hừ, có đến mấy cũng vô dụng!
Dương Vũ cười lạnh, sau lưng mọc ra một đôi cánh bằng máu tươi, bàn tay bỗng chuyển thành màu đỏ tươi, một tầng lân giáp dày bao phủ từ cổ tay trở xuống.
-Huyết thuật! Huyết Quỷ Nhất Thiên!
Dương Vũ lạnh lùng nói, toàn thân thả ra sát khí màu đỏ tươi, họng súng trong tay không ngừng lóe lên ánh sáng mãnh liệt.
Xoẹt!
Ngay sau lưng Dương Vũ, một hắc y nhân mặc đồ đen như quỷ mị tấn công, hai con dao nhanh như chớp bay tới cổ hắn.
Keeng!
Tiếp theo là thanh âm kim loại va chạm, ánh mắt đỏ ngầu của hắn nhìn tới, sát khí ngập tràn khiến tên này có chút cứng nhắc.
-Truy Hồn Trận! Phá Hồn Chi Kiếm!
Từ một hướng khác, một tổ đội ba bốn người đang không ngừng rút ma lực của mình vào một cái vòng tròn, một thanh kiếm trắng tinh được tạo ra giữa không trung.
Vù vù…
Thanh âm không khí đổ vỡ vang lên, thanh kiếm như một tia chớp bay lại đầu Dương Vũ.
-Chỉ là trò trẻ con….
Ánh mắt lạnh lẽo, ngay khi hắn đã phá được thanh kiếm, một cảm giác đau nhói ở ngực lập tức truyền thẳng lên đại não. Ánh mắt vô thức nhìn xuống, một lưỡi dao không biết từ lúc nào đã ghim vào ngực Dương Vũ.
Xẹt xẹt…
Bỗng trên trời cao, một đám mây đen tụ họp, sấm chớp lóe lên ầm ầm, tuy là ban ngày nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng che đất lấp trời.
-Chuyện gì thế?
Một trong ba hắc y nhân khó hiểu nhìn lên bầu trời, nhưng một cảnh tượng tiếp theo khiến bọn họ phải câm nín. Một tia chớp huyết sắc đánh xuống Dương Vũ, mang theo nồng nặc thiên uy.
Nhưng hắn lại không có hề hấn gì, mà cả thân thể lúc này đã không còn là con người nữa. Chỉ thấy Dương Vũ lúc này đây cả toàn thân bao bọc lân giáp đỏ tươi, ánh mắt đen kịt như vực sâu thăm thẳm đang nhìn mọi người.
Trong tay hắn không phải là cây súng nữa mà là một thứ như lưỡi hái. Từng đường vân khắc trên đó tạo cho người ta một cái ảo giác khó hiểu.
Grao!
Dương Vũ bỗng gầm lên một tiếng hoang dại, bàn tay cầm lưỡi hái không ngừng huy động.
Rầm rầm rầm!
Mỗi một chém, không khí vỡ răng rắc tạo nên những lỗ hổng không gian đen kịt tỏa ra hấp lực kinh khủng.
Giết hơn trăm mạng người ẩn núp xung quanh, đến khi hắn muốn tấn công một hắc y nhan đeo mặt nạ đang cầm một cây dao găm thì bỗng chốc dừng lại, ánh mắt lóe ra sự phức tạp rồi biến đi mất.
-Chuyện gì…
Hắc y nhân kia khó hiểu nhưng nhân cơ hội này chạy đi, bởi vì hắn biết rằng nếu cứ như này hắn sẽ chết.
Nửa ngày sau, trên mặt biển là một vùng đỏ tươi, máu nhuộm thành một vùng lớn. Dương Vũ sau khi kết thúc trận chiến, ánh mắt đau khổ nhìn lên trời cao, thì thầm:
-Haizz….
Hắn thở dài một hơi rồi lại như chớp nhoáng bay về Castlic. Lúc này trong căn phòng của hắn, mọi thứ như lúc đầu, nhưng hắn thực sự không có tâm trạng ở đây nữa. Viết một cái phong thư, Dương Vũ liền quay trở lại học viện Este.
Ngay khi hắn vừa bước vào cửa, một thiếu nữ liền chạy ra đón, ánh mắt lo lắng:
-Dương Vũ, anh không sao chứ?
Dương Vũ nhìn Julie tâm trạng rối bời, bàn tay khẽ xoa đầu cô, an ủi:
-Không sao, chỉ là một lũ lâu nhâu…
Julie nghe hắn nói vậy thì thở phào một hơi, tuy nhiên ánh mắt vẫn thấy tâm trạng Dương Vũ không có vẻ gì là tốt.
-Anh có chuyện gì vậy?
Cô lo lắng hỏi, liền đưa Dương Vũ về phòng. Hai người ngồi đó, nhưng không ai nói gì. Dương Vũ nghĩ đến chuyện nửa ngày trước, không hiểu sao con tim bỗng đau xót.
Trong khoảnh khắc hắn muốn giết một người, lại nhìn thấy bên trong chiếc mặt nạ chính là Kiliana nên mới dừng tay. Bất ngờ, ngạc nhiên, hắn tuy không muốn để ý đến nhưng những kí ức ngắn ngủi hắn từng cùng cô trải qua cứ xuất hiện trong đầu Dương Vũ.
-Tại sao….
Hắn ôm đầu, hét lớn một tiếng như giải tỏa tâm tình khiến Julie bên cạnh thấy mà phát sợ.
….
Ở một nơi khác, trong căn phòng của Dương Vũ.
Kiliana nhận được tin chiến bại, lập tức rút ra khỏi hội Hắc Thiên. Cô cũng chẳng hiểu sao bản thân lại làm như vậy, đi vào cũng là mình tự nguyện, đi ra cũng chính là mình tự ra.
Đi vào căn phòng của Dương Vũ, lúc cô muốn tìm hắn nói rõ sự việc thì khắp căn phòng chính là sự trống trải chưa từng có. Những gì liên quan tới Dương Vũ đều bị hắn lấy đi, chỉ duy nhất một tờ giấy để trên bàn.
Kiliana liền đi lại đọc tờ giấy, tức thì câm lặng. Một lúc sau, cô quỳ xuống, khóc nức nở.
….
Quay lại học viện Este, lúc này Dương Vũ đang ở bên cạnh Kalixta, nghiêm túc nói:
-Ông già, sau này nếu một người có tên là Kiliana đến đây tìm tôi thì hãy nói tôi đã ra trường, được chứ?
Kalixta chưa bao giờ thấy hắn nghiêm túc như vậy, cũng ngưng trọng gật gật đầu. Ngồi bàn thêm chút chuyện, Dương Vũ đi ra ngoài, bấm một dãy số.
-Huyết Thiên, sao lại gọi cho tôi vậy?
Bên đầu kia là âm thanh trong trẻo của một phụ nữ. Dương Vũ chỉ cười nhẹ rồi nói:
-Có chuyện mới gọi chứ? Nhờ một chút nha, kêu người tinh anh nhất trong quân đội em đến bảo vệ gia đình anh, được chứ?
Dương Vũ nói xong liền tắt máy đi về nơi ở của mình, ánh mắt đau khổ, xót xa và không nỡ.
-Nếu em không phải là thành viên Hắc Thiên, thực sự quá tốt rồi…
Cười thảm một tiếng, Dương Vũ liền vào phòng, ngủ quên trời đất. Trận chiến vừa rồi đã mệt, lại thêm cú sốc tinh thần nữa khiến hắn lúc này chỉ muốn quên tất cả mà ngủ thiếp đi.