Nửa ngày sau, Dương Vũ cùng Kiliana đã tới văn phòng hiệu trưởng của trường cô. Hít thở mùi hương của Kiliana trong căn phòng mà Dương Vũ thoải mái không ngớt, liền tham lam ngửi một lúc nữa.
-Khụ khụ, vào chuyện chính được chưa hả?
Kiliana thấy hắn làm như vậy không khỏi lạnh lùng kêu lên. Dương Vũ biết mình thất thố, “a” lên một tiếng rồi nhẹ nhàng đi đến chiếc ghế sofa tiếp khách ngồi.
Bộp!
-Gì đây?
Dương Vũ đang thưởng thức trà thì giật bắn mình, suýt chút nữa đã phun hết nước trà ra ngoài. Nhìn tập giấy trắng tinh trên bàn mà Dương Vũ tò mò.
-Xem thì biết!
Kiliana lạnh lùng nói, rồi lại quay về phía bàn làm việc của cô. Dương Vũ lật từng tờ giấy ra xem, khuôn mặt không khỏi ngày càng cổ quái.
-Này, tại sao ta lại phải kết hôn với cô? Ông già kia muốn bế cháu vậy sao?
Hắn quái dị hỏi nhưng Kiliana chỉ lắc đầu tỏ vẻ không biết. Dương Vũ cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục xem từng tờ giấy. Xem đến tờ cuối cùng, khuôn mặt Dương Vũ đen nhẻm, miệng nở một nụ cười méo xệch.
-Này ta làm với cô khi nào vậy?
Dương Vũ cổ quái nhìn cô nàng. Kiliana bỗng chốc đỏ mặt, nhưng rất nhanh khôi phục nét lạnh lùng:
-Xem là biết!
Nói rồi, một chiếc điện thoại bay vèo đến chỗ Dương Vũ. Mở máy ra nhìn đoạn phin trước mặt, khi hắn nhấn nút xem thì tiếng rên rie sung sướng vang vọng, trên giường là một đôi nam nữ đang quấn quít lấy nhau mà hòa làm một.
Tuy đoạn phim đã hết từ lâu nhưng khuôn mặt Dương Vũ chết lặng. Trong đầu hắn lúc này ong ong vô vàn suy nghĩ, bỗng một cảnh sắc quen thuộc hiện ra.
Trầm ngâm trong kí ức một lúc lâu, khi tỉnh lại thì Dương Vũ chỉ có nước cười khổ, không ngờ mọi chuyện lại là như thế. Mà hắn cũng không ngờ ông bạn già kia lại có sở thích quái đản như vậy.
-Aiii, được rồi, chuyện này đối với tôi không có gì. Còn cô, chắc chắn sẽ đồng ý theo lời ông nội của cô, nhưng tốt nhất vẫn để cho tôi một chút tự do.
Dương Vũ thở dài nói. Hắn đồng ý kết hôn bởi lão già kia đe dọa sẽ đem ra tòa kiện tội “chơi rồi chạy” mà chỉ Castlic này mới có… Dương Vũ cũng không muốn ngồi ăn cơm tù chung thân à nha.
-Điều kiện của tôi đơn giản: không tự tiện qua phòng của tôi, không được dùng đồ của tôi, chỉ thế thôi.
-Được!
Dương Vũ gật đầu. Dù sao sau khi mất vài ngày kết hôn, hắn cũng sẽ quay trở lại học viện tiếp tục cuộc sống thiên đường của bản thân.
Nhưng chợt nhớ tới việc còn Flamis bảo mình là chồng cô ta kìa làm Dương Vũ cảm thấy đau đầu. Tuy nói hôm trước Dương Vũ giành thế thượng phong trước cô, tuy nhiên Flamis vẫn chưa tung hết thực lực chân chính, nếu không hắn cũng chỉ có nước lưỡng bại câu thương.
-Ôi đệt, lắm nữ nhân thực sự quá hại não à…
Dương Vũ thở dài tự nhủ, nhưng cũng không trách móc những người phụ nữ cạnh hắn. Dù sao họ cũng bị hắn trêu chọc mà ra, bản thân hắn cũng yêu họ thật lòng.
-Về đi!
Kiliana nhàn nhạt nói, phất tay có ý tiễn khách. Dương Vũ cũng không hứng thú nữa, nhớ đến Nhã Khuê, lâu lắm rồi hắn chưa đến thăm nàng.
Cạch!
Chờ đi cánh cửa gỗ đóng lại, bước chân Dương Vũ mất hẳn trong tai, thần sắc Kiliana có chút phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có một vầng trăng huyết nguyệt chiếu sáng đêm tối.
-Liệu như thế này, có đúng chăng?
….
Tại khu nhà quen thuộc, Dương Vũ bước đi vào, ánh mắt hoài niệm. Hai tuần cũng chưa về lại nơi đây, nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn.
-Anh Dương Vũ?
Từ sau lưng vang lên một thanh âm dễ nghe. Dương Vũ ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là cô nàng Nhã Khuê mà hắn vừa mới tưởng niệm trong lòng kia.
-Cục cưng, về rồi sao?
Bị gọi thân mật như thế, Nhã Khuê có chút đỏ mặt, nhưng rất nhanh quên đi. Dù sao hắn cũng là người đàn ông của cô, thích gọi thế nào tùy hắn thôi.
-Hì hì, lâu lắm mới được gặp anh, vào ăn cơm chút nào!
Nhã Khuê đẩy lưng Dương Vũ tiến vào căn phòng của cô. Mùi hoa lan thoang thoảng trong căn phòng lẫn với mùi thơm cơ thể đặc trưng của Nhã Khuê khiến Dương Vũ hít một hơi dài, miệng kêu thoải mái.
-Hừ, đầu óc lại nghĩ xấu xa chứ gì?
Nhã Khuê giả vờ hờn dỗi kêu lên. Dương Vũ bóp nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của cô, nói:
-Không phải em luôn hiểu rõ chồng em nhất sao?
-Ai thèm làm vợ của anh?
Nhã Khuê đỏ mặt nói, cấp tốc chạy vào nấu cơm nấu nước. Dương Vũ chỉ cười hì hì một tiếng rồi đi ra ngoài thăm những người bạn đầu tiên của hắn khi đến đất nước này ba năm trước.
-Chris, Ethel, lâu ngày không gặp!
Dương Vũ đi vào căn phòng số 123 rồi cười nói. Chris là người rất hay bộc lộ cảm xúc, không nén được vui mừng mà chạy ra ôm chầm Dương Vũ, một vài cọng râu cọ nhè nhẹ vào cổ Dương Vũ khiến hắn cười lên thành tiếng.
Ethel chỉ đứng đó, lẳng lặng không nói gì nhưng ánh mắt lộ rõ sự vui mừng khó tả.
Bỗng căn phòng của Nhã Khuê lại vang lên tiếng chuông thanh thúy. Dương Vũ chưa kịp đi vào trong nhà liền ngó cổ ra ngoài nhìn, thấy một thanh niên mặc một bộ vest đen đứng trước cửa, trên tay xách một hộp quà. Dưới con đường, một con Porsche hiên ngang chắn lối đi ra của khu nhà.
-Hửm?
Dương Vũ tò mò nhìn tới. Thanh niên kia qua hai phút vẫn chưa thấy có trả lời nhưng vẫn không có vẻ gì là vội vã hay mất tự nhiên, vẫn ung dung chờ đợi.
-Tôi nói rồi, tôi đã có người đàn ông của mình, anh không cần phải theo đuổi tôi như vậy! Vì một người không có địa vị xã hội gì như tôi, anh thấy đáng sao?
Nhã Khuê đúng lúc này mở tung cửa ra, dùng âm thanh tức giận mà nói. Thanh niên kia bị gái mắng té tát thì vẫn không có vẻ gì bực tức. Hắn ta khẽ vuốt mái tóc của mình, nói:
-Anh nghĩ là em đã biết tấm chân tình của anh, nhưng hà cớ phải lạnh lùng như vậy? Với lại, cho dù em có thấp hèn bao nhiêu đi nữa, Lâm Cực Thần này vẫn một lòng chung thủy với em!
Lâm Cực Thần nói, ánh mắt lộ rõ sự nhu tình. Đúng lúc Nhã Khuê muốn nói cái gì đó, Dương Vũ đã đi lại đến cửa. Cô nàng thấy Dương Vũ như nhìn thấy cứu tinh, liền lập tức bổ nhào vào lòng Dương Vũ:
-Chồng yêu, về rồi sao? Nào, vào ăn cơm chứ?
Nhã Khuê ôn nhu nói, ánh mắt lộ ra tia quan tâm không chút giả dối, hoàn toàn gạt bỏ Lâm Cực Thần ở nơi xó xỉnh nào đó.
-Ừ!
Lâm Cực Thần thấy hai người này thân mật như vậy, xem mình như là không khí thoáng qua cũng không có chút gì là bất ngờ. Theo hắn nghĩ, đây chỉ là pha diễn trò lừa trẻ em của hai người này thôi.
-Đây là….
Dương Vũ giả vờ nhìn Lâm Cực Thần mà tò mò hỏi, bàn tay thuận tiện mà nắn bóp bầu ngực sữa của Nhã Khuê khiến cô nàng mặt đỏ tới mang tai, miệng ngâm khẽ vài tiếng yêu kiều.
-Không cần để ý, anh đói rồi đúng không? Ăn cơm trước, hay là….ăn em?
Nhã Khuê cắn cắn vành tai Dương Vũ mà dụ hoặc nói. Thanh âm của cô tuy nhỏ nhưng đều lọt vào tai của Lâm Cực Thần. Nhìn sự quan tâm không chút diễn trò kia của hai người, Lâm Cực Thần biết rằng đây chính là một cặp đôi hàng thật giá thật.
-Còn hỏi sao? Vị tiên sinh này, liệu có thể lượn đi chỗ khác để chúng ta sinh hoạt riêng tư được không?
Dương Vũ không quan tâm mà nói, dẫn Nhã Khuê vào phòng rồi đóng cửa, thuận tay bố trí một màn cấm chế cách âm.