Lâm Cực Thần không còn cách nào khác ngoài việc thở dài mà đi, chứ không lẽ hắn lại đứng nghe người ta ân ái?
Ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về căn phòng của Nhã Khuê, Lâm Cực Thần ra lệnh cho lái xe chạy đi, một lúc sau đã không còn thấy bóng dáng.
Còn trong căn phòng nhỏ kia, âm thanh rên rỉ sung sướng vang khắp, Dương Vũ và Nhã Khuê quấn quít lấy nhau, trao nhau những nụ hôn nồng nhiệt.
Nửa tiếng sau, khi hai người đã đói đến mức bụng kêu òng ọc, Dương Vũ mới dừng lại, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối. Cô nàng Nhã Khuê lên cao không biết bao nhiêu lần, còn hắn chưa thỏa mãn lần nào a, phải nói về lĩnh vực này thì hiếm có ai bằng được Dương Vũ.
-Ăn đi!
Dọn một bàn thức ăn, Nhã Khuê vẫn không một mảnh vải và ngồi xuống ghế. Dương Vũ da mặt dày thì khỏi nói rồi, hắn như vậy Nhã Khuê mới học theo mà làm.
-Tiếp chứ cục cưng?
Dương Vũ chén sạch đồ ăn trên bàn, vỗ vỗ cái bụng mà cười xấu xa, ánh mắt dâm tà nhìn về phía Nhã Khuê. Cô nàng mặt đỏ đến mang tai. Ngồi ăn trong phòng mà không che đậy xuân sắc đã khiến nàng ngượng đến đỏ mặt tía tai, bây giờ nghe Dương Vũ gạ gẫm thì trong lòng xuân tình nhộn nhạo.
-Lên giường!
Nhã Khuê chẳng biết nói gì cho phải, chỉ lẳng lặng nói một câu rồi đỏ mặt ngồi trên giường lớn. Dương Vũ kìm nén nuối tiếc đã lâu, bây giờ cần có cơ hội giải tỏa. Hắn mặc kệ cô nàng này có la liệt thế nào cũng phải phóng xuất một lần.
Thế là trên giường lại vang lên tiếng bạch bạch của da thịt và tiếng rên rỉ như một khúc ca. Cứ thế tiếp diễn tới tờ mờ sáng hôm sau, hai người mới dừng lại. Nhìn ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong lòng mình ngủ say sưa, miệng nở nụ cười thỏa mãn, Dương Vũ thầm đau xót thay cho nàng.
Hắn yêu cô, nhưng lại không thể cho cô một tình yêu đích thực. Hắn cũng đã đem lòng yêu nhiều cô gái khác, hắn cũng không thể bỏ mặc tấm chân tình của người ta. Dương Vũ tàn nhẫn quả thực không sai, nhưng phương diện tình cảm thì hắn không biết phải giải quyết như nào.
Vì vậy, Dương Vũ chỉ có thể thỉnh thoảng tới thăm cô, cho cô một chút tình yêu. Nhưng nếu Nhã Khuê tự nguyện theo người con trai khác, Dương Vũ tất nhiên vui vẻ tán thành. Bản thân không đem lại được hạnh phúc cho cô ấy, vì thế cũng không có quyền cản trở cô ấy đi tìm hạnh phúc của bản thân.
-Chào tạm biệt, người con gái của anh…
Dương Vũ hôn nhẹ lên trán Nhã Khuê rồi bay qua cửa sổ phóng đi, một mạch chạy đến phòng làm việc của Kiliana. Chuyện kết hôn phải làm trong ngày mai, Dương Vũ phải cùng nàng diễn trò một chút.
-Đến rồi sao?
Vừa mới bước vào căn phòng tràn ngập hương thơm, Dương Vũ liền nghe âm thanh lạnh như băng của Kiliana. Hắn thầm ngạc nhiên, cô nàng này thế mà ở đây sớm như vậy, nên biết bây giờ mới chỉ là 5 giờ sáng a.
-Mau mau còn đi hưởng cuộc sống an phận chứ? Haii, thật là, tôi đã bảo sẽ ở đây sống yên ổn hết cuộc đời còn lại, cảm thụ nhân sinh khoái hoạt, nhưng lão già kia lại phá tan hết cả…
-Lấy vợ chính là đến chốn tu la, cố nhân bảo thế!
Nhìn thấy khuôn mặt Kiliana có phần xám xịt, Dương Vũ đành phải lấy một câu nói nào đó phù hợp với hoàn cảnh của hắn mà nói ra. Vẻ tức giận của cô cũng chỉ thoáng qua một chút, rất nhanh lại quay trở về bộ dáng lãnh diễm như lúc đầu.
-Ngồi đó đi, chờ ông nội đến đưa đi!
Kiliana nói một câu rồi lập tức cúi đầu vào công việc. Nhìn cô nàng, Dương Vũ lại nhớ đến cảnh xuân ba năm trước, khi hắn lần đầu đến đất nước này…
Trời về đêm có một chút gì đó lành lạnh, mặc dù nơi này vẫn là mùa hạ. Trong một căn biệt thự xa hoa, xung quanh đỗ rất nhiều chiếc xe sang trọng, cả thế giới cũng chưa chắc thấy nhiều.
Ánh đèn sáng lấp lánh, tiếng vui vẻ vang vọng trong căn biệt thự. Nơi đó, người nào người nấy ăn mặc toàn là những bộ đồ đắt tiền bậc nhất thế giới, tay nâng ly rượu đi đây đi đó chúc mừng hay tán gẫu gì gì đấy.
Một thiếu niên mang bộ vest đen, mái tóc đen được vuốt lên, khuôn mặt anh tuấn hút hồn người cùng với khí chất lạnh lùng ma mị hấp dẫn không ít tiểu thư con nhà quý tộc. Thiếu niên đang một mình nhâm nhi ly rượu trên tay, ánh mắt nhìn vầng trăng huyết nguyệt chiếu sáng kia, nhưng có vẻ còn khá mờ ảo so với ánh sáng của đèn đuốc.
-Tất cả ánh sáng, chỉ có huyết nguyệt quang là đẹp nhất, đúng không?
Dương Vũ nói lên một câu, vừa giống nói một mình, lại vừa giống đang bắt chuyện cùng ai đó.
-Ha ha, quả nhiên Huyết Thiên Ma Vương có khác, huyết nguyệt tất nhiên đẹp nhất trong mắt người rồi!
Một lão giả đi ra, trên người mặc bộ đồ đơn giản không cầu kì nhưng lại cho người ta cảm giác cao quý không gì sánh được. Dương Vũ lẳng lặng không nói gì, hói một câu:
-Tên?
-Bordex!
Lão giả dường như một người bạn lâu năm hiểu tính người kia, không phàn nàn tức giận mà ha hả nói. Cụng ly với Dương Vũ một cái liền thôi, tiếp tục đi ra ngoài nói chuyện.
Uống hết rượu, Dương Vũ liền cất ly, một mình bước đến một căn phòng. Lúc này khuôn mặt hắn đã ửng đỏ, chẳng biết say hay gì gì.
Cạch!
Vừa vào phòng, một mùi hương thơm ngát như hoa cúc lan tỏa, trên giường là một thiếu nữ tuổi đôi mươi đang nằm ngủ, trên người đang mặc một chiếc đầm dạ hội. Ánh mắt hắn dán vào cặp đùi trắng nõn nà kia, từng tia máu bắt đầu xuất hiện, toàn thân nóng ran.
Không lắm lời, Dương Vũ liền nhảy lên ôm chầm thiếu nữ kia, bàn tay thô bạo xé rách chiếc đầm thành mảnh vụn, một cơ thể trắng tinh lộ ra. Mái tóc dài hơi rối rũ xuống, mang cho người một cảm giác khó lòng cự tuyệt.
Đồ trên người Dương Vũ bị hắn dùng ma lực chấn thành bột, tức thì nhanh như chớp đưa thứ cứng rắn của mình vào sâu trong cơ thể cô gái, âm thanh thê lương của cô vang lên.
Đôi đồng tử đỏ tươi nhìn Dương Vũ lộ ra sự van nài thành khẩn, có vẻ như sốc quá mà không nói được nên lời. Nhưng hắn như bị chuốc xuân dược, không ngừng mãnh liệt đẩy đưa, cô gái cũng không chịu nổi mà rên rỉ, nước mắt không ngừng chảy ra.
-Nghĩ gì thế, đi thôi!
Đang đắm chìm trong suy nghĩ với vô vàn cảm xúc phức tạp, Dương Vũ ngồi trên sofa nghe được âm thanh lạnh băng của Kiliana thì giật mình tỉnh lại, cười cười bước theo cô.
Trong lòng hắn có lẽ chưa có cảm tình thực chất gì với cô, nhưng hiện tại điều hắn có thể làm là bù lại nỗi đau, nỗi nhục nhã ngày hôm đó hắn gây ra cho Kiliana.
Một chiếc Roll-Royce chờ sẵn ngoài cổng trường. Dương Vũ cùng với Kiliana đi ra ngoài, một lúc sau đã ngôi vào xe, chuẩn bị đi đến căn biệt thự đáng nhớ kia.