Chương 17: Về Nước Cứu Người

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Dương Vũ cũng chẳng muốn đi học. Dù gì hiệu trưởng cái trường này cũng là người nợ ân tình của hắn, vì vậy trốn tiết một hai buổi cũng chẳng sao.

Đi ra con đường lớn, Dương Vũ tìm một cái quán ăn sáng. Đi một lúc, hắn thấy một nhà hàng Ý liền đi vào, lâu lắm không được thưởng thức đồ ăn ở Ý khiến hắn có chút thèm thuồng.

Nhưng vừa vào của, hắn đã gặp được một người quen. Một cô gái khoảng tầm 17 tuổi, khuôn mặt thanh tú động lòng người đang hất mái tóc vàng kim của cô ra sau mà đi đến trước mặt Dương Vũ.

-Lilith? Cô đang làm gì ở đây vậy?

Dương Vũ ngạc nhiên nói. Cô nàng Lilith này chính là hội trưởng hội học sinh của cả học viện, thế mà lại trốn tiết đi chơi? Thật là một phát hiện kinh người a!

-Không có gì, chỉ là chút việc riêng mà thôi. Còn anh?

Lilith nhìn Dương Vũ, ánh mắt phức tạp. Cô đang thầm nghĩ tên này lại đi theo dõi mình, trong lòng vừa thấy khó chịu lại có chút gì đó ngọt ngào.

-Hửm, cũng có một số việc cần giải quyết.

Dương Vũ nhàn nhạt nói, thấy đĩa pasta hắn gọi đã đưa đến thì liền không để ý tới cô nàng này nữa mà đắm đuối ăn từng miếng lớn. Lilith thấy hắn ăn thô thiển như vậy không khỏi có chút mất tự nhiên.

Chưa đầy hai phút, đĩa pasta đã bị Dương Vũ ăn không còn một sợi. Lilith thấy hắn ăn nhanh như vậy không khỏi há miệng ngạc nhiên. Không sợ lủng dạ dày hay sao mà ăn dữ vậy, hầu như trức tiếp nuốt chửng a.

Ợ một cái, Dương Vũ lấy khăn giấy lau miệng rồi thản nhiên nhìn Lilith:

-Cô không ăn sao? Đồ nguội hết rồi kìa.

Lilith lúc này mới chú ý đồ ăn của cô đã được đưa ra thì bắt đầu ngồi ăn. Dương Vũ không để ý cô nàng mà bước ra ngoài, đúng lúc đó một cuộc điện thoại vừa vặn gọi tới.

-Jame, sao vậy?

Dương Vũ hỏi Jame ở đầu bên kia. Jame im lặng một lúc rồi nói:

-Huyết Thiên, Thiên Thanh không ngờ tên đó lại tới tìm cậu. Cậu ấy nói cậu không có ở nhà, tức thì tên kia liền đánh ngất cả cha mẹ và em cậu mang đi, còn đe dọa nội trong hai ngày nữa phải đến tìm hắn.

Nắm tay Dương Vũ bỗng thắt chặt lại đến nỗi móng tay ghim vào, máu tươi đỏ thẫm chảy ra. Khuôn mặt hắn không khỏi âm trầm, sát khí không ẩn giấu mà bộc phát ra như bom mới nổ khiến thực khách xung quanh hoảng hốt không thôi.

-Cảm ơn! Không cần viện binh, tự tôi sẽ giải quyết hắn!

Dương Vũ lạnh lùng nói, tức thì ngưng tụ một đôi huyết dực rồi bay đi mất.

Tại một khu cảng ở Việt Nam…

-Tên kia, thả chúng ta ra!

Dương Thiên Thanh nhìn dây thừng bằng ma pháp đang trói cả ba người thì không khỏi tức giận kêu lên. Một tên trùm kín người bằng đồ đen quay mặt lại, dùng ánh mắt tràn ngập sát khí mà nhìn hắn:

-Câm mồm!

Dương Thiên Thanh bi phẫn mà im lặng, toàn thân không ngừng truyền ma lực vào cơ thể cha mẹ hắn nhằm giữ hai người ở trạng thái như vậy. Dương Thiên Thanh không muốn cha mẹ mình nhìn thấy mặt hắc ám của thế giới, cũng là nguyện vọng của Dương Vũ khi dạy ma thuật cho hắn.

-Dương Vũ, để ta xem ngươi sẽ làm như thế nào…

Hắc y nhân cười lên điên cuồng, tự mình rót một ly rượu vang rồi ngồi trên một cái ghế nhấm nháp từng ngụm. Ánh mắt hắn nhìn về nơi xa, trong mắt lộ rõ sự oán hận nồng đậm.

-Ta làm như thế nào, cần ngươi xem sao?

Bên tai hắn bỗng nhiên vang lên một âm thanh lạnh lùng. Giật mình ném cái ly về hướng âm thanh phát ra nhưng chỉ nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ xoang xoảng.

-Thực lực chó má của ngươi cũng dám gây rối với ta? Bộ ngươi không biết cái danh Huyết Thiên Ma Vương của ta nó đáng sợ như nào sao?

Vụt một cái, Dương Vũ đã đứng trước mặt hắc y nhân, nở một nụ cười lạnh lùng. Dương Thiên Thanh bỗng nhiên nhìn thấy anh trai bất ngờ xuất hiện thì không khỏi mừng quýnh lên.

-Anh!

-Được rồi, anh đã giải Khốn Ma Tác rồi, em đưa bố mẹ ra về đi, tên này để anh lo liệu.

Dương Vũ ấm áp nhìn đứa em trai và cha mẹ, không ngờ lại có thể gặp nhau sớm như vậy.

-Ngươi…

Hắc y nhân khàn khàn kêu lên, ánh mắt oán độc nhìn vào. Dương Vũ tò mò nhìn hắc y nhân này, bàn tay chạm đến mặt nạ trên khuôn mặt hắc y nhân kia.

-Ngươi làm gì?

-Làm gì? Xem cái khuôn mặt đã đắc tội ta là ai chứ nhỉ?

Dương Vũ cười lạnh, bàn tay hất lên một cái. Khiến hắn bất ngờ là chủ nhân chiếc mặt nạ lại là một tuyệt thế mỹ nhân a, đẹp đến điên đảo chúng sinh.

Cô sở hữu một khuôn mặt vô cùng trắng trẻo, ngũ quan như phấn điêu ngọc khắc, đến hoa cỏ cũng thẹn thùng với cô. Đôi mắt to màu đỏ ngập nước mang cho người một vẻ yêu dị vô hạn. Mái tóc đen dài rũ xuống tận kiều đồn tròn trịa, cặp chân rất dài khiến người ta không khỏi sinh lòng ảo giác.

-Cô là hiệu trưởng trường Edule? Sao lại làm việc này chứ?

-Tôi… tôi…

Cô nàng không khỏi ấp a ấp úng một hồi. Dương Vũ cũng khó hiểu. Hắn trước kia là một người bạn rất thân của hiệu trưởng trước a, sao cô nàng này lại có thành kiến đến nỗi bắt cả người thân của mình?

-Về Castlic rồi tôi sẽ nói cho anh…

Cô nàng nói rồi nhân lúc Dương Vũ không cảnh giác lắm mà giãy ra. Dương Vũ trầm lặng đi theo cô nàng hiệu trưởng khó hiểu này đến sân bay. Trong lòng hắn thầm nghĩ cô gái này không tệ, làm sao lại rỗi hơi chạy qua đây uy hiếp hắn?

Đặt hai chiếc vé máy bay hạng nhất, một tiếng sau cả hai người lên máy bay trở về Castlic. Ngồi bên cạnh cô nàng, Dương Vũ hỏi:

-Cô tên là gì vậy?

Cô nàng nghe được thì không khỏi tức điên lên, trong lòng thầm nghĩ tên này hỗn đản, lạnh lùng nói:

-Kiliana!

Kiliana nói xong liền nhìn Dương Vũ, nhưng thấy vẻ mặt hắn như lần đầu tiên mới gặp khiến cô muốn đánh vỡ sọ tên này ngay trên máy bay, tiếc là cô không có đủ thực lực.

-Tên hay… mà cô làm hiệu trưởng ở Edule mấy năm rồi?

Dương Vũ hỏi. Chuyện về Kiliana hắn khá là tò mò, lão già quái quỷ kia chưa bao giờ nhắc tới chuyện cháu gái. Kiliana nếu mà biết được suy nghĩ của hắn lúc này thì hẳn phải tặng cho mấy đôi giày vào miệng Dương Vũ.

Ngươi hoa tâm như thế, người ta có yên tâm gì mà giao người cho ngươi? Không lẽ họ nhẫn tâm nhìn con mình bị một tên hung danh quỷ quái người người muốn giết lấy làm tình nhân?

-Ba năm! Được rồi, cho tôi ngủ đi, có chuyện gì về nước hãy nói!

Dương Vũ thấy cô gái này lạnh lùng như vậy thì không khỏi cảm thán, tâm tư nữ nhân thật sự khó hiểu à nha.