Trong căn phòng một mảnh tối thui, nhưng với người như Dương Vũ thì đó không phải là một vấn đề lớn. Hắn lúc này nhìn thấy Julie nằm trên giường mà nhìn tới nhìn lui, dáng điệu như đang đợi chờ ai đó.
-Á!
Bỗng nhiên cô thét lên kinh hãi, nhưng một bàn tay ấm áp đã kịp thời bịt miệng cô nàng, không để cho ai nghe. Tách một cái, đèn trong phòng không biết làm sao mà sáng lên, cô nàng “hội trưởng đáng sợ” kia thế mà lại đi vào trong này.
-Thanh Ly?
Dương Vũ thấy khuôn mặt cô nàng này rất giống Thanh Ly, liền bất giác thốt lên. Cô nàng kia không khỏi bất ngờ, chẳng biết Dương Vũ đang nói đến ai, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn chăm chăm vào cô.
-Anh nói tôi sao?
Cô nàng cất tiếng nói trong trẻo, thấy Dương Vũ xác nhận nên biết hắn nhầm người, nói:
-Tôi không phải là Thanh Ly gì gì đó. Tên tôi là Lilith!
Tuy trong lòng hắn có những nghi hoặc nhưng không tiện hỏi nhiều, đành lắc đầu mà đi vào phòng, khuôn mặt không khỏi có chút mất tự nhiên. Julie thấy tâm trạng hắn bỗng bất thường như thế liền quan tâm hỏi:
-Dương Vũ, anh sao vậy?
Cố nặn một nụ cười, Dương Vũ đứng lên hỏi:
-Không sao, nhưng em gọi anh và cô nàng đáng sợ này đến đây làm gì?
Nghe được Dương Vũ gọi mình là cô nàng đáng sợ, Lilith không khỏi trầm xuống, gắt giọng:
-Ai là cô nàng đáng sợ? Người ta có tên đàng hoàng nhé!
Dương Vũ chỉ cười hì hì một tiếng rồi đi theo Julie đến một nơi nào đó, Lilith cũng theo sau hai người. Một phút sau, cả ba đến một cái tế đàn nhỏ, theo ánh mắt Dương Vũ nhìn vào thì là một truyền tống trận loại nhỏ.
-Em định đi đâu sao?
Dương Vũ thắc mắc hỏi. Hiếm khi thấy cô nàng này đi chơi đâu đó a, dù hắn có rủ mấy đi nữa. Lilith bên cạnh cũng tỏ vẻ khó hiểu.
-Đến thì biết, nhưng nơi này không an toàn cho lắm đâu…
Julie cười thần bí nói rồi trước tiên đi vào tế đàn. Hai người còn lại nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương là sự mù mịt.
Roẹt!
Vụt một cái, trước mắt họ bỗng nhiên thay đổi thành một khung cảnh khác. Một thành phố xuất hiện trước mắt nhưng hầu hết công trình đã đổ sụp xuống, y như một tàn tích. Xung quanh chính là hỏa diễm nồng đậm.
-Hỏa Tinh Tàn Tích?
Dương Vũ ngạc nhiên kêu lên. Nơi này chính là một thành phố nhân loại bị phá hủy không rõ trên sao Hỏa. Nổi tiếng là một nơi thí luyện cực kì tuyệt vời nhưng tỷ lệ tử vong cũng không nhỏ. Chỉ nghe nói qua trên ti vi mà thôi, không ngờ lại có thể tận mắt chứng kiến nơi này.
Hắn thấy bộ dáng Julie quen thuộc như đã biết từ trước, thầm nghĩ cô bé ngốc này quả là một phú bà. Sở hữu nguyên một cái học viện không nói, đã vậy còn lắp thêm một cái truyền tống trận tới tận sao Hỏa.
-Đi theo em!
Julie cười cười bước nhanh đi. Dương Vũ tò mò theo sau cùng Lilith, cả hai người như nông dân mới vào thành phố, nhìn trước ngó sau trông hài vô cùng,
-Cẩn thận!
Dương Vũ bỗng cảm nhận được một luồng sát khí ập đến, vội kéo Lilith vào lòng mình.
Xẹt!
Nơi Lilith vừa đứng bỗng nhiều ra một cái hố lửa khiến ánh mắt Dương Vũ ngưng trọng. Một đòn tấn công mà hắn chỉ có thể cảm nhận được trong phạm vi trăm mét, chắc chắn con quái này không phải bình thường.
Đối nghịch với hai người Dương Vũ và Julie đang tỏ vẻ ngưng trọng, Lilith đang dựa trong lòng Dương Vũ lúc này mặt đỏ tới mang tai. Cô nàng rất muốn giãy ra nhưng một cảm giác thân thuộc và ấm áp khiến cô không muốn rời xa hắn.
-Này, cô còn chưa ra sao? Đờ người ra đó làm gì?
Dương Vũ thấy ánh mắt Julie chăm chăm nhìn mình, trong con ngươi chứa đầy băng giá thì không khỏi run cầm cập mà nói với Lilith. Hắn tất nhiên cũng cảm giác cơ thể cô nàng này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Một cái hũ dấm bên người đây này, không dứt cô bé này ra thì Dương Vũ có chuyện lớn mất.
Grao!
Một tiếng kêu quái dị vang lên. Dương Vũ ngoảnh đầu nhìn lại, chính là một cái hỏa nhân toàn thân là lửa, không có chỗ nào là có huyết nhục. Đó chính là sự thần kỳ của Huyết thuật, có thể xem xét người khác có huyết nhục hay không và mức độ ra sao để đối phó.
-Để em!
Ngay khi Dương Vũ vừa rút súng ra, Julie liên chắn trước mặt hắn, trong tay có một quả cầu tuyết tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Hàn khí lạnh thấu xương tập trung hai mét xung quanh Dương Vũ. Nếu không phải nơi này quá nóng thì phạm vi bao phủ cũng phải hơn trăm.
-Băng thuật! Cách Không Băng Hóa!
Julie quát nhẹ, ánh sáng trắng từ quả cầu tuyết kích xạ mãnh liệt, cuối cùng hình thành một vòng ma pháp trắng tinh, trên đó ẩn chứa rất nhiều phù văn phức tạp.
Rắc!
Vòng tròn vừa hiện, phạm vi trăm mét đều bị đóng băng dày đặc. Hỏa nhân kia bị đông thành một cái tượng băng, chết đến không thể chết hơn được nữa.
-Phù…
Nhìn Julie đang tươi cười rạng rỡ, Dương Vũ có chút ngạc nhiên. Đây chính là Băng thuật có sức mạnh xếp vào hạng tầm trung trong quyển sách “phế phẩm” kia, thế nhưng cô nàng này lại học nhanh như vậy, chứng tỏ hơn nửa Băng thuật trước đó đã luyện tới mức vận dụng cơ bản.
-Chà, không ngờ vợ của anh lại có lĩnh ngộ ghê vậy a, chỉ mới có chút xíu thời gian à…
Dương Vũ trêu đùa Julie khiến cô nàng đỏ cả mặt. Lilith bên cạnh xem như đang suy nghĩ về thứ gì đó, mặt mũi vô cảm.
Bùng!
Bỗng một cột sáng bằng hỏa diễm màu xanh da trời chiếu xạ trời cao, Dương Vũ bỗng cảm nhận được nguy hiểm nồng đậm.
-Chạy mau!
Hắn hét lên rồi đá hai nữ nhân đang ngây người kia về tế đàn, một li cũng không lệch. Roẹt một cái, Dương Vũ ném bọn họ về Trái Đất, còn bản thân xem xem có chuyện gì đang diễn ra.
Một cái hơi thở sau, cột lửa biến mất, một thân ảnh diễm lệ hiện ra. Đó là một nữ tử có tóc màu xanh da trời xen chút màu đỏ, đôi con ngươi xanh biếc nhưng tạo cho người ta cảm giác như đang ở trên miệng núi lửa.
Dáng người cô nàng cực kì đẫy đà, vòng eo nhỏ thon gọn, hai bầu ngực sữa khiến nam hay nữ cũng phải thèm thuồng, da thịt thì trắng tinh như tuyết. Ngũ quan cô thế mà lại rất lạnh lùng, khác một trời một vực với khí tức nóng bỏng của cô.
-Nhân loại, không ngờ vẫn còn nhân loại sao?
Cô nàng kia hạ xuống trước mặt Dương Vũ, để lộ ra cơ thể xích lõa mê người. Cố nuốt một ngụm nước bọt, Dương Vũ nói:
-Cô chính là người phá cái thành phố này?
-Ừ! Vậy thì sao?
Ánh mắt cô ta nhìn Dương Vũ như nhìn một con kiến, bàn tay lóe lên một đoàn nhỏ lam hỏa. Dương Vũ nghe thấy thì kích động. Hắn vốn là người hiếu chiến nhưng không hiếu sát, sự việc hung danh ấy cũng vì một chút việc mà ra thôi. Vì thế, khi nghe đến một kẻ mạnh trước mắt thì trong máu ánh lên một ngọn lửa mãnh liệt, đôi mắt lấp lánh hào quang.
-Vậy thì tôi có một yêu cầu nhỏ, được không?
-Cứ nói!
Cô nàng kia che cơ thể của mình bằng lửa, một lúc sau đã biến thành một chiếc váy xanh tuyệt đẹp. Dương Vũ lấy ra cây súng kì lạ kia, kiên định nói:
-Gặp cô, tôi có thể đã đi vào tử lộ rồi, nhưng cho dù trước khi chết đi, vẫn mong đấu với cô một trận. Thắng hoặc hòa thì thả tôi đi, còn nếu thua thì tùy cô thoải mái xử lý, thế nào?
-Kể cả xử lý hành tinh của ngươi?
Dương Vũ gật gật đầu. Sinh tử của Trái Đất hắn đã sớm mặc kệ, cha mẹ hắn thì hắn đã sắp xếp đến một tinh cầu khác, vậy nên chút chuyện còn lại không đáng lo.
-Được, vậy thì bắt đầu!
Cô nàng lạnh lùng nói, một cây liễu kiếm ngập tràn hỏa diễm xanh xanh xuất hiện, điểm về phía Dương Vũ.
-Thật nhanh!
Ánh mắt hắn khiếp sợ nhưng vẫn kịp thời né đi, tuy vậy vẫn sượt qua vai, để lại một vết cắt. Ánh mắt cô nàng có chút kỳ lạ nhìn Dương Vũ, không ngờ lại có kẻ có thể né được một đòn công đã dùng tám thành thực lực của mình.
-Cô không tấn công sao? Vậy thì để tôi!
Dương Vũ cười lạnh một tiếng, cơ thể như quỷ mị biến mất, chỉ để lại một giọng nói:
-Huyết thuật! Vô Hạn Liên Huyết Thủy!
Rặc rặc!
Bóng dáng Dương Vũ đã ở trên không, chĩa họng súng xuống phía dưới. Âm thanh như súng máy xả đạn vang lên, vô số tia sáng huyết sác như lưu tinh bắn xuống, truy kích theo cô nàng kia.
Nhưng tốc độ của cô nàng cũng không kém Dương Vũ, thậm chí là nhỉnh hơn. Bắn đã hơn 1000 phát nhưng chỉ sượt qua cổ tay nàng, Dương Vũ buồn bực rơi xuống, cất cây súng đi. Thay vào đó lại là một đôi kiếm dài xuất hiện trên tay, lóe sáng huyết quang nhàn nhạt.
Rạch ngón tay một đường nhỏ, máu tươi theo đó rỉ xuống lưỡi hai thanh kiếm. Như có phản ứng, huyết quang tức thì sáng chói hơn, bàn tay Dương Vũ như đã biến thành một cái quỷ trảo.
-Cổ Huyết thuật! Huyết Mệnh Tuyệt Diệt Lực!
Rèo!
Tiếng Dương Vũ bắt đầu chạy đi như gió, càng ngày càng nhanh làm không khí kêu lên vun vút. Cô nàng bị bao vây ở giữa liên tục bị Dương Vũ xả kiếm, ánh mắt không khỏi kinh hãi.
Nên biết cô chính là một Hỏa thần trong Cửu Đại Nguyên Thần, thế nhưng đánh với một phàm phu tục tử lại không chiếm được chút thượng phong, đã thế còn rơi vào thế yếu!
-Thần Hỏa thuật! Diệt Lam Thiên Vũ Chú!
Bùng!
Một biến lửa, không, đúng hơn là một cơn sóng thần bằng lửa bắt đầu từ thân thể cô gái tản mát ra, sức nóng kinh người làm phạm vi trăm mét không ngừng hóa thành dung nham, Dương Vũ khó khăn hơn trong việc di chuyển.