-Mẹ nó, quần áo sắp mất rồi…
Dương Vũ buồn bực kêu lên, một đoàn huyết vụ nhàn nhạt bao quanh cơ thể hắn khiến lửa không còn tác dụng mảy may. Song kiếm liên tiếp chém tới, tầng tầng hỏa diễm bị hắn đánh thành mảnh vụn, tiêu thất trong không khí.
Khi biển lửa mất đi, Dương Vũ hồi hộp nhìn vào trong nhưng không thấy thân ảnh cô nàng kia đâu, ánh mắt không khỏi cảnh giác. Bỗng lông tơ tóc gáy của hắn dựng đứng, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Xoẹt!
Thân ảnh hắn vừa hóa thành huyết vụ tiêu tán đi thì một thanh liễu kiếm bổ tới. Cùng lúc cô nàng Hỏa thần kia cũng xuất hiện, nhìn về Dương Vũ nhìn về phía xa xa.
-Phù, thoát chết a. Mẹ nó, không thể kéo dài thêm được nữa!
Dương Vũ cắn răng, lấy ra một viên đan dược đỏ như máu ném vào trong miệng. Một đoàn nhiệt lưu nóng bỏng tràn ngập tứ chi bách hải, không ngừng xung đột với lực lượng trong cơ thể Dương Vũ.
Khóe miệng chảy một dòng máu tươi, Dương Vũ cắn răng điều động ma lực trong cơ thể. Bất ngờ là cơn đau đớn vừa rồi gặp phải đoàn huyết sắc chi khí trong cơ thể Dương Vũ thì bỗng chốc mất đi, toàn thân hắn lúc này thoải mái vô cùng.
Như lâm vào một trạng thái vong ngã, Dương Vũ không cảm nhận được tình huống quái đản của bản thân lúc này. Da dẻ hắn bao phủ một tầng lân phiến rất mỏng ở bàn tay, sau lưng lại có một đôi cánh huyết sắc. Trên đầu bỗng chốc mọc hai cái sừng, sau lưng thêm một cái đuôi.
-Á, cái gì đây?
Dương Vũ vừa mở mắt cảm nhận hiện trạng của mình mà không khỏi sợ hãi không thôi, trong lòng thầm hô cái cơ thể đẹp trai kia đâu rồi…
Bộp!
Bàn tay hắn bất ngờ đỡ lấy liễu kiếm của cô gái, ánh mắt sắc bén. Cô nàng nãy giờ thấy Dương Vũ đờ ra thì không khỏi thầm nghĩ cơ hội trời cho, liền cấp tốc tấn công hắn, ai ngờ…
Cơ thể tên này bỗng cứng rắn lạ thường, các cơ như nổi lên, sau lưng còn mọc thêm một đôi cánh…
-Thì ra đây là Hóa Thần Đan…
Cô gái thở dài rồi bất ngờ nhận thua. Không nhận thua cũng không được a, trước khi tên này hóa quỷ đã không chiếm được thượng phong, sau khi hắn hóa quỷ không phải là một chiêu miểu sát sao?
-Được rồi, ngươi, từ bây giờ chính là chồng ta!
-Hả?
Dương Vũ há hốc mồm. Bỗng nhiên cô nàng này nhận thua thì còn hiểu được, nhưng cái chuyện thành chồng này là như nào? Hình như không có trong điều kiện nha?
-Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Haiii, kể ra thì dài lắm…
Cô nàng thở dài một tiếng, bắt đầu kể lại câu chuyện…
Càng nghe, Dương Vũ không khỏi kinh hãi vạn phần. Cô nàng này chính là Flamis, Hỏa thần trong Cửu Đại Nguyên Thần. Còn hắn, lại chính là Huyết thần a!
-Hẳn là cùng sơn cốc kia có quan hệ, hôm nào phải đi xem mới được.
Dương Vũ thầm nghĩ rồi quyết định, vẫn im lặng mà nghe. Nhưng câu chuyện vì sao cô nàng này chấp nhận hắn làm chồng không khỏi khiến hắn dở khóc dở cười, cảm thán cô nàng này cũng quá ngây thơ đi…
Thì ra là 3 ngàn năm trước, Flamis và Huyết thần tiền nhiệm là Varis nảy sinh tình cảm, hai trăm năm sau đi tới hôn nhân, là hôn nhân đầu tiên của Thần giới. Đầu tiên thì phải cho ra đầu tiên, cô nàng này thề sẽ ở bên Huyết thần trọn đời chứ không phải ở chung với Varis, vì vậy khi hắn là Huyết thần thì cô gái này chính là vợ danh bất chính, ngôn bất thuận của hắn a…
-Ra là vậy, thế thì theo ta về Trái Đất đi, tiện thể có dịp sẽ đưa cô đến chô Varis.
Dương Vũ thở dài kéo cô gái này đi theo. Nói chuyện một lúc, hắn hiểu ra là đối với cô nàng này, hắn phải nói chút gì đó chứ không nói gì là có khi cô không làm theo a, như một cái khôi lỗi.
-Về phải giáo dục lại nàng…
Dương Vũ cười khổ nói rồi bước vào tế đàn. Vụt một cái, cả hai người đã về đến nơi, bên cạnh là Lilith và Julie đang lo lắng nhìn. Lúc thấy hắn về , Lilith liền quay mặt đi, thầm nghĩ sao bản thân lại thấy nhẹ nhõm khi thấy Dương Vũ trở về.
-Ai đây?
Julie sau một hồi khóc lóc kể lể với Dương Vũ, khi thấy Flamis bên cạnh thì mày khẽ nhíu lại, miệng nở một nụ cười rạng rỡ nhưng ánh mắt băng hàn thấu xương. Lilith lúc này cũng chú ý tới, trong lòng không khỏi khó chịu không có lý do.
-Tóm lại là…
-Vợ hắn.
Chưa kịp để Dương Vũ nói hết câu, Flamis thản nhiên lên tiếng khiến hai người còn lại há hốc mồm. Cô nàng này nói như vậy, chẳng phải Julie là kẻ thứ ba sao?
Dương Vũ thấy khuôn mặt cô nàng bỗng lạnh như băng, Lilith dùng ánh mắt oán trách mà nhìn hắn thì không khỏi vỗ đầu, không một lời giải thích mà kéo Flamis ra ngoài, tránh cho một cuộc hậu cung chi chiến.
Vì hắn biết lúc này dù có nói gì cũng chẳng ai tin, với lại Flamis dính Dương Vũ như keo thế kia, muốn phản bác cũng không nói được câu nào.
-Haizzz…
Mang tâm trạng đưa đám dẫn Flamis tới nhà, Dương Vũ liền nhờ người bên trong nhà giúp đỡ, bản thân chạy ra thành phố tìm chút tiêu khiển.
Đi ra ngoài, biết bao xe cộ chạy trước mắt, khung cảnh náo nhiệt khiến hắn nhớ lúc bản thân ở Hà Nội hai tuần trước khi đi đến nơi này. Cũng đông đúc, nhộn nhịp như vậy.
Ngay khi hắn muốn bước qua đường, một chiếc Z1000 như tia chớp lao lại, âm thanh của xe khiến người khác phải bịt tai lại. Dương Vũ nhìn tên kia chạy đi, không khỏi thở dài:
-Không khác mấy so với hồi đó…
Bản thân đắm chìm trong hoài niệm mà đi tới một quán rượu. Tuy hắn năm nay chỉ mơi 16 tuổi nhưng uống rượu phải nói là cao thủ. Gọi một chai Vodka trắng, Dương Vũ bắt đầu tu ừng ực như tu nước lã khiến người xung quanh há hốc mồm.
Dù cho có là pháp sư thì tửu lượng cũng không tăng lên được, uống ừng ực như vậy không sợ say sao? Nhưng biết hắn có lẽ đang gặp chuyện gì đó nên không ai lại gần, miễn cho bị đánh lại chẳng biết kêu ai.
Bỗng điện thoại hắn rung lên, kiểm tra thì người gọi chính là Dương Thiên Thanh. Thằng em trai của mình rất ít khi gọi cho hắn, chỉ khi việc quan trọng mới dám cất công thôi.
-Chuyện gì vậy Thiên Thanh?
Hắn ung dung hỏi, nhưng sau khi im lặng mà nghe Dương Thiên Thanh nói thì khuôn mặt không khỏi âm u mãnh liệt, khiến nhiệt độ xung quanh như giảm bớt đi vài độ.
-Thật sao?
Dương Vũ âm trầm hẳn đi rồi cất máy. Vẻ mặt hắn như suy nghĩ gì đó, một lúc sau bước ra khỏi quán rượu thì đã có một chiếc Mercedes Benz đậu trước mặt. Dương Vũ thản nhiên lên xe rồi chiếc xe chạy đi mất.