Y như rằng, sáng ngày hôm sau, khi Dương Vũ đang ngủ rất ngon lành thì tiếng một thằng con trai có vẻ hống hách vang lên:
-Ê, tiểu tử, dậy chúng tao hỏi!
Dương Vũ thấy có người phá đám giấc ngủ của bản thân thì không khỏi bất mãn mà nhìn tới. Trước bàn hắn lúc này là một bầy nam sinh ăn mặc theo kiểu “găng tơ”, dùng ánh mắt hung thần ác sát mà nhìn Dương Vũ.
Hắn ngồi lặng thinh ở đó, biết phiền toái đã đến nên lạnh nhạt nói:
-Dậy rồi, có gì gáy mau!
Nghe thấy lời nhục mạ trắng trợn như vậy, tên nào tên nấy không khỏi đỏ bừng mặt vì tức giận, gân xanh nổi lên trên trán. Từ thuở đi học đến giờ, đây là lần đầu tiên có người dám coi bọn hắn như gà!
Một đấm đang to dần trước mắt Dương Vũ, tốc độ vừa nhanh lại vừa mạnh nhưng đối với hắn, cái đấm này chẳng khác gì quay chậm cả. Một ngón tay nhẹ nhàng điểm tới, chỉ nghe “rắc” một tiếng, nam sinh vừa đấm kia đã ngã bệt dưới đất, ngồi ôm bàn tay sưng đỏ của mình.
Đánh sưng tay người khác chỉ với một ngón tay!
Cả bọn ánh mắt kinh hãi, bao gồm những người ở trong lớp học. Dương Vũ lạnh nhạt nhìn bọn não tàn trước mắt, vô cảm nói:
-Cút!
Khi một tên bặm trợn đang muốn nhảy lên nện cái miệng của Dương Vũ một cái, thằng đồng bạn liền cấp tốc ngăn cản, ánh mắt thâm ý nhìn tên đang thẫn thờ ôm tay kia.
Tên đó cuối cùng cũng bình tĩnh lại, dùng ánh mắt oán độc nhìn tới Dương Vũ rồi theo đồng bọn rời đi, trước đó không quên hăm dọa:
-Ngươi chờ đó!
Dương Vũ chẳng quan tâm mà ngủ tiếp, trong lòng thầm nghĩ bọn này thật vô văn hóa. Người ta đang mơ một giấc mơ đẹp, khi sắp lên cao trào lại bị bọn này đánh rơi cái bịch.
Ngoài hành lang, bầy kia vừa nhìn nhau, ánh mắt ngưng trọng nói:
-Chuyện này tính sao bây giờ?
-Ngu! Báo hội trưởng chứ làm gì?
Một tên còn chưa kịp hỏi thì một quả đấm đã giáng lên đầu hắn. Cái tên tung nắm đấm kia nói một tràng, nhưng khi nói đến vị “hội trưởng” thần bí kia lại vô cùng kinh hãi.
Tại một căn biệt thự vô cùng hiện đại, xung quanh là hơn trăm nam sinh canh gác, vào bên trong thì càng ít nhưng ma thuật dao động lại càng cao.
Lúc này, một tên nam sinh tuấn tú đang bẩm báo chuyện gì đó với một người mặc áo đen. Người kia im lặng mà nghe, một lúc sau thì ngẫm nghĩ:
-Hơn 10 thằng lại không thể làm gì tiểu tử kia sao?
-Vâng! Vì vậy chúng mới nhờ em qua gặp lão đại cầu cứu viện.
Nam sinh kia cung kính nói, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tới hắc y nhân. Hắc y nhân ngẫm nghĩ rồi hỏi:
-Tiểu tử kia tên gì?
-Dương Vũ!
Vừa nghe đến cái tên Dương Vũ, hắc y nhân đứng lên, giọng nói khàn khàn kích động:
-Ngươi nói nam sinh tiếp cận hội trưởng là Dương Vũ?
Nam sinh kia sợ hãi gật gật đầu. Dường như cảm thấy bản thân quá khích, hắc y nhân cúi đầu, cố gắng bình tâm rồi nói:
-Edward, tìm tòi tài liệu về hắn và ảnh chụp chân dung cho ta, được chứ?
Nam sinh kia mừng rỡ gật đầu, như thể làm một việc gì cho hắc y nhân này là niềm vinh hạnh lớn lao của gã vậy.
Chờ cho tới khi nam sinh kia đi xa, hắc y nhân tháo cái mũ trùm đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Tóc xanh lục dài phất phơ theo gió thổi, dáng người tuy chưa nảy nở hoàn toàn nhưng có thể so sánh với một số cô gái 20.
-Anh không bảo vệ được chị ấy thì để tôi!
Cô nàng lẩm bẩm rồi lại nhìn tới một bức ảnh trên bàn. Đó là một tấm ản chụp gia đình, có bốn người, một nam ba nữ. Nếu quan sát kỹ thì ta có thể thấy bên trái người đàn ông chính là cô ta, còn bên phải ông ta chính là vị “hội trưởng đáng sợ” kia, tuy chỉ khác màu mắt và màu tóc nhưng ngũ quan giống hệt.
-Cha, mẹ, chị Thanh Ly đã không sao rồi…
Cô nàng vuốt ve bức ảnh một lúc rồi cất vào ngăn kéo bàn, lại trùm mũ đen lên đầu mà che đi cái dung nhan kinh thế hãi tục của cô.
-Oáp!
Đến tận xế chiều, khi học sinh đã đi về hết thì Dương Vũ đã tỉnh lại. Thấy trời đã tối, Dương Vũ chải lại đầu tóc, trong lòng thầm tính toán tối nay nên đi đâu.
Bỗng điện thoại trong túi quần hắn rung lên. Mở máy ra chính là số của Julie. Đã hai ngày rồi chưa gặp cô nàng, Dương Vũ có chút nhớ.
-Em yêu, có chuyện gì thế?
Dương Vũ mỉm cười hỏi han. Giờ này cô nàng yêu tinh này gọi chắc hẳn là có chuyện muốn than thở đây mà, năm năm qua hắn đâu lạ gì cô gái nhỏ này nữa…
-Hừ, suốt ngày trêu chọc người ta…
Julie ngại ngùng mắng, tuy nhiên trong giọng nói lại rất là hạnh phúc. Dương Vũ chỉ hỏi cô nàng “có vấn đề gì không” rồi vừa đi vừa nói, tiếng cười vang lên không dứt.
-Dương Vũ, tối nay anh đến phòng em đi!
Bỗng Julie ngại ngùng kêu lên, Dương Vũ cũng đờ cả người ra. Nửa đêm gọi bạn trai sang phòng, đây chính là mối tình vụng trộm trong truyền thuyết sao?
Vừa nghĩ đến đó, Dương Vũ không khỏi có một chút phản ứng sinh lý. Julie thấy hắn im lặng không nói gì, trong lòng tất nhiên hiểu hắn đang nghĩ về cái gì. Cô không khỏi gắt giọng:
-Nghĩ linh tinh gì đó? Có đến hay không hay để em rủ thằng khác?
Dương Vũ bỗng giật mình, vội vàng mà đồng ý. Cô bé ngốc này nói được làm được, kể cả chuyện nam nữ a. Tối nay mà để cho thằng ất ơ nào đó vào nhà vợ yêu của hắn thì Dương Vũ không khỏi lỗ vốn chết hay sao?
Thế là không cần chờ cho đến nửa đêm, ngay khi vừa cất cặp thay đồ tắm rửa sạch sẽ thì hắn đã cấp tốc lại nhà Julie rồi. Nhân lúc giờ này ông già Kalixta đang làm việc, Dương Vũ liền lẻn vào trong phòng Julie không một chút tiếng động. Sát thủ cấp thế giới mà lại thuộc top 2, Dương Vũ rất nhẹ nhàng không một chút sơ hở mà mò vào phòng cô nàng.
Mối tình vụng trộm, bắt đầu…