Chương 12: Ngoại Truyện: Sức Mạnh, Thứ Sinh Ra Từ Hận Thù

Thế là ngày hôm đó hắn không thể học hành được cái gì, trong đầu nhớ lại khoảng thời gian cùng với cô gái có tên Thanh Ly…

Tám năm trước…

-Mẹ nó, cái tên già kia còn muốn truy sát ta sao?

Một đứa trẻ khoảng tám tuổi cấp tốc chạy đi, đôi chân linh hoạt như gió, xe máy phải đi với 45km/h mới đuổi được đứa trẻ này. Thật sự khó tin khi trên đời lại có một đứa trẻ như vậy.

-Tiểu tử, ngươi phải chết!

Một lão giả ăn mặc rách rưới đang dùng một đôi cánh bằng gió mà đuổi theo, đó là ngự phong thuật cơ bản của pháp sư. Đứa trẻ quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt rất khả ái nhưng lúc này vô cùng tức giận, ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ:

-Chỉ bằng ngự phong thuật của ngươi không bao giờ đuổi kịp ta!

Lão già kia không nói nhiều, ánh mắt tham lam nhìn dây chuyền đang lắc lư phía sau lưng đứa trẻ. Ngón tay chỉ một cái, lão già kêu lên:

-Quang thuật! Quang Chỉ!

Một tia sáng nhỏ bắn ra từ vòng tròn đầy phù văn phức tạp màu trắng sữa, bay thẳng tới huyệt Thái Dương của đứa trẻ. Đứa trẻ cũng không chịu được nữa dừng lại, chỉ quang đã hụt nhưng lão già đã đuổi đến nơi, ánh mắt tham lam nhìn đứa trẻ:

-Dương Vũ, mau giao cái đó cho ông ngoại!

-Hừ, ta mới không giao cho ngươi! Ngươi cũng không xứng làm ông của ta, đến con chó còn xứng hơn ông!

Dương Vũ căm phẫn thô tục mắng lớn. Lão già nghe vậy thì khuôn mặt già đỏ lên vì tức giận, nhìn Dương Vũ bằng ánh mắt âm trầm, bàn tay lại lóe lên một vòng sáng.

Ánh mắt Dương Vũ sáng lên. Hắn biết một pháp sư cần một ít thời gian để niệm chú, đây chính là cơ hội tuyệt hảo để hạ gục đối thủ. Nhưng trước khi nệm, pháp sư thường sẽ thiết lập một cái vòng sáng bảo vệ từ ma thuật, nhưng cái nào cũng có nhược điểm của nó.

Khi lập vòng ma thuật, một lỗ hổng nhỏ bằng ngón tay cái xuất hiện, đó chính là mấu chốt. Nếu bất luận công kích gì xuyên qua lỗ hổng đó thì pháp sư chắc chắn phải chết, dù mạnh hay yếu. Nhưng lỗ hổng ấy hình thành một cách tự nhiên, muốn khống chế cũng không được, vì thế vận may cũng là một yếu tố quan trọng.

Lấy từ trong người một khẩu DE, Dương Vũ tập trung nhìn về phía lão già kia, ánh mắt chăm chú. Lúc này lão đã niệm gần xong, còn không tìm được lỗ hổng đó thì toang!

Xẹt!

Hắn bỗng nhiên thấy một chấm đỏ trên eo lão già kia, trong lòng thầm quyết định. Lần này là một canh bạc, nếu đúng là chấm đỏ kia là lỗ hổng thì hắn sẽ sống, còn không phải, dùng mạng mình cược lại thôi!

Nghĩ vậy, ngón tay liền bóp cò liên tục, trong không gian vang lên âm thanh súng nổ đoàng đoàng.

Phải nói là tài làm xạ thủ của Dương Vũ là thượng thừa, bắn phát nào trúng phát đó.

-Hự! S..sao ngươi…

Lão già dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Dương Vũ. Một người thường không thể nào cảm nhận được ma pháp lưu động, chẳng lẽ tên này là ma pháp sư lâu nay giả heo ăn hổ?

Cùng lúc đó, một cô gái đi ra, cũng tầm 9 tuổi như Dương Vũ. Hắn ngạc nhiên là sao lại có một cô bé ở đây, nhưng xem ra cô bé này hẳn là người giúp mình.

-Cẩn thận!

Còn chưa kịp cảm ơn, Dương Vũ đã tung một cước vào cô bé khiến cô bị đánh bay hai mét. Cùng lúc đó, một đạo chỉ quang bay tới nơi cô bé kia vừa đứng, nhưng không may là Dương Vũ chỉ kịp cứu người chứ chưa cứu được mình, liền bị một chỉ xỏ xuyên eo. Máu tươi trào ra không dứt.

-Lão già…súc sinh!

Dương Vũ khó khăn nói rồi ngất đi, cô bé bên cạnh thấy vậy thì đưa hắn đi…

Năm Dương Vũ 9 tuổi…

Trong một cái nhà lao có hơn 100 đứa trẻ, không thức ăn, nước mỗi ngày chỉ được một giọt, điều kiện sống quả thật không bằng một con súc sinh.

Vì thế, nơi đây cũng không còn cái gọi là nhân tính. Tronh hai ngày đầu tiên Dương Vũ và Thanh Ly ở đây, hơn 45 đứa trẻ đã bị giết và ăn thịt đến mảnh xương cũng không còn lại.

Ngày hôm sau lại chỉ còn 13 người còn trụ vững, tính cả Dương Vũ và Thanh Ly là 15.

-Ly, thế này xem ra không ổn a!

Dương Vũ yếu ớt nói. Hắn làm như vậy để nước trong người không theo lời hắn nói mà bốc hơi đi mất, vì vậy chỉ có nước nói nhỏ nhẹ.

-Không sao!

Thanh Ly nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn đống xác chết nằm ngổn ngang dưới đất, trong lòng không khỏi xót xa. Vón dĩ hai người có thể thoát, nhưng bên ngoài có một con ma thú canh giữ nên không dám.

-Ở kia là củi phải không? Còn đá lửa nữa!

Dương Vũ bỗng nhiên thấy một góc có một khúc gỗ to và mấy que củi nằm rải rác. Thế là hai người bèn đi lại nhặt củi. Gỗ khá cứng, là vũ khí không tệ.

Một tháng sau, những người tấn công Dương Vũ và Thanh Ly đều bị hai người dùng que củi đâm xuyên tim mà chết. Ngày hôm đó hai người được thả ra, may mắn nhảy vực không chết nên có cơ hội sống sót.

Năm Dương Vũ 11 tuổi…

-Này, anh, tối nay ăn gì đây?

Thanh Ly đứng trước một căn nhà tranh trong rừng nhìn Dương Vũ đang tập luyện cơ thể, ánh mắt không khỏi ôn nhu. Dương Vũ ngừng lại động tác, vui vẻ nói:

-Em không cần phải lo chuyện đó, đi theo anh!

Nói rồi nắm tay Thanh Ly bước đi đến một cái sơn cốc, bên trong chất đầy xác gấu, khỉ, trâu rừng,… và rất nhiều hoa quả rau dại.

-Từng này phơi khô đủ ăn một năm!

Dương Vũ cười cười nói, ánh mắt không khỏi vui vẻ. Nhưng Thanh Ly bên cạnh lại nhíu mày, rõ ràng là cảm thấy thứ gì đó nguy hiểm.

-Dương Vũ, lùi lại!

Nhưng còn chưa để nàng nói hết câu, một tia huyết sắc như tia chớp bắn ra, một giây sau đã hoàn toàn biến mất trong não hải Dương Vũ.

-Dương Vũ!!

Cô thê lương kêu lên, nước mắt lăn trên khóe mắt cô, khuôn mặt xinh đẹp nhiễm một tầng trắng bệch nhìn Dương Vũ đang quàn quại đau đớn trong lòng.

-Aaaaaaaaa!

Dương Vũ bỗng nhiên hét lên, sau lưng ngưng tụ một đôi cánh bằng máu, cấp tốc bay đi. Phía sau là Thanh Ly đang dùng phong thuật đuổi sát sao. Dương Vũ đưa tay ra sau, một vòng mà thuật huyết sắc hiện ra:

-Huyết thuật! Huyết Bích!

Một bức tường rất dài cản đường Thanh Ly đuổi theo, Dương Vũ thì một mạch bay đến một ngọn núi tuyết trên cao.

Xẹt xẹt!

Một tia chớp huyết sắc ngưng tụ thành một khẩu súng, viên đạn bắn ra thành một đường thẳng.

Xẹt!

Xẹt!

Xẹt!

Hơn một giờ sau, tia chớp đã tán đi, chỉ để lại Dương Vũ đang bốc lên trận trận lệ khí và sát khí nằm trên mặt đất, bên cạnh hắn là một cây súng kỳ lạ, một đôi kiếm, một khẩu đại pháo và một viên đan dược.

-Dương Vũ!

Thanh Ly đau buồn kêu lên, lúc này nhìn tới Dương Vũ cô rất sợ hãi, sợ hắn sẽ rời xa cô. Đang muốn lại gần chăm sóc cho hắn, một tiếng cười quái dị vang lên:

-Cạc cạc, tiện nhân, không ngờ ngươi lại chạy tuốt lên Himalaya thế này!

-Hội Hắc Thiên! Tôi nói rồi, không muốn liên quan tới các người nữa!

Thanh Ly tức giận kêu lên, ánh mắt như muốn giết người. Nhưng một trong năm tên hội Hắc Thiên đang bay kia kêu lên nuối tiếc:

-Haiz, thì ra ngươi bị thằng nhóc đó chơi rồi, định đem ngươi về chơi nhưng ta không thích dùng hàng đã qua sử dụng!

Đoàng!

Một tia sáng huyết sắc lóe lên, Dương Vũ trong trạng thái nửa người nửa quỷ đứng dậy, sát khí và máu tươi bên ngoài thân thể lưu động trông vô cùng dọa người.

-Cô ấy là con hàng của ngươi sao? Ta không biết các ngươi hỏi cô ấy làm gì, nhưng tốt nhất nên cút ra xa xa, tâm trạng ta lúc này không tốt lắm đâu…

Dương Vũ dùng ánh mắt đỏ ngầu như quái vật mà nhìn tới khiến bốn tên còn lại sợ run, nhưng hắn đột nhiên ôm đầu mà hét lên thống khổ.

Bốn tên hội Hắc Thiên cảm giác tên này đã mất ý thức thì nở nụ cười lạnh, liền triển khai thuật pháp mà công kích tới Thanh Ly. Thanh Ly căn bản là đang bận tâm Dương Vũ, khi nhận ra thì đã quá muộn.

Rặc rặc!

Dương Vũ đã mất toàn bộ ý thức cười lên quái dị, trong tay có một vòng tròn huyết sắc. Hắn điểm tới bốn người trên trời cao một thoáng, sắc mặt bọn họ tái nhợt đi.

-Máu của ta…biến mất?

Cả bốn kinh hãi nhìn nhau, rồi ánh mắt không hẹn mà tập trung về phía Dương Vũ, thi triển ra thuật pháp mạnh nhất nhằm nhất kích tất sát.

-Dương Vũ, dừng lại!

Thanh Ly kêu lớn lên nhưng không được. Dương Vũ lúc này như một con quỷ khát máu, máu huyết của bốn người kia không ngờ bị hắn hấp thu vào trong cơ thể.

-Dừng lại đi, em xin anh…

Cô bất chấp nguy hiểm mà chạy lại ôm Dương Vũ. Cứ thế này hắn sẽ chết mất! Thấy Dương Vũ vẫn chưa tỉnh, Thanh Ly cười thê lương, giọt nước mắt chảy dài…

-Đây có lẽ là lần cuối cùng đôi ta chạm môi…

Nói rồi cô đặt môi ỏng của mình hôn lên cái miệng người không ra quỷ không phải của Dương Vũ, nước mắt như suổi tuôn ra.

-T..tha..nh L..y…

Dương Vũ hình như đã lấy lại chút ý thức, kinh hãi nhìn công kích đang tới thẳng người phụ nữ bé nhỏ đang ôm mình trong lòng, hai cái miệng đang còn chạm nhau…

Một đòn liên thủ, Thanh Ly là người thụ thương lớn nhất, một kích liền hấp hối, mấy tên Hắc Thiên kia đã bị Dương Vũ hấp thành xác khô rồi.

-Thanh Ly! Em tỉnh lại đi!

Dương Vũ cuối cùng cũng trở về nhân hình, cảm thấy một hương vị mặn mà nồng chảy vào miệng, bốc lên mùi quen thuộc của máu. Hắn nhìn Thanh Ly, không ngừng dùng Huyết thuật điều trị..

-Em không được chết! Chúng ta từng hứa sẽ sinh ra một đứa con, lẽ nào em định bỏ anh mà đi sao? Lẽ nào em muốn thất hứa sao…

Còn chưa nói hết, Dương Vũ đã bị một ngón tay chặn lại. Thanh Ly suy yếu nói, có phần khó khăn:

-Dương Vũ, nếu kiếp sau còn duyên, chúng ta sẽ mãi mãi là vợ chồng…

Nước mắt cả hai người không ngừng chảy, Thanh Ly nói tiếp:

-Vậy nên, trước khi từ biệt kiếp này, em muốn anh đáp ứng em hai điều, được không?

Dương Vũ thê lương gật đầu, ánh mắt xót xa, tay không ngừng dùng Huyết thuật để chữa trị, sinh mạng bổn nguyên hắn cũng đã dùng nhưng tình hình không ngừng tệ đi…

-Thứ nhất, em muốn anh luôn mỉm cười, dù là ai cũng vậy, tình huống nào cũng vậy, được chứ?

Thanh Ly yếu ớt nói, đôi mắt trong veo bắt đầu tản mát trận trận tử khí. Dương Vũ đành đau khổ gật đầu, miệng nở một nụ cười thê lương, ẩn chứa sự đau buồn và tự trách vô hạn.

-Thứ hai, em muốn anh sống đến khi ta gặp lại ở nơi nào đó!

Thanh Ly lần này cố lắm mới nói được một từ, đôi mắt đã vô thần, tử khí bao bọc toàn thân. Dương Vũ chỉ còn nước đồng ý, nắm tay nàng vuốt ve.

-Cảm…ơn…anh……………

Vừa thốt lên ba chữ cuối cùng, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, miệng nở một nụ cười thỏa mãn. Dương Vũ đau khổ cố nén nước mắt, hét lên:

-Thanh Ly!

Rồi nước mắt rơi lã chã xuống nền tuyết ướt lạnh đang tràn ngập mùi máu tươi, miệng cố nặn ra một nụ cười thê lương, đau khổ…

Rồi hắn đi tìm một chỗ đầy hoa trên dãy Himalaya rồi chôn cất Thanh Ly ở đó, ở giữa đồng hoa như sở thích của cô lúc sinh thời.

-Hội Hắc Thiên….

Quỳ ở phần mộ Thanh Ly nửa năm, sau khi bước đi thì Dương Vũ nở một nụ cười gằn, chứa đầy sự hận thù.

Sức mạnh, chính là sinh ra từ sự hận thù! Và hận thù, chính là nguyên nhân con người sử dụng sức mạnh!